Một lúc sau, đã thấy Martha sang gõ cửa. Xem kìa, trông cô đã hoàn toàn đổi khác. Nào đâu còn bóng dáng của một cô gái từng mơ ước cưới một chàng hoàng tử điển trai và sống trong cung điện giàu sang, quanh năm du lịch thế giới, cô mặc bên trong chiếc áo sơ mi cao cổ màu xám, bên ngoài khoác áo da màu đen nhìn qua thì đơn sơ và bụi bặm nhưng chính nhờ sự bụi bặm ấy mà lộ ra bản chất kiên định. Cô không đeo kính đen. Kính đen chỉ là trò hề của những kẻ thích làm màu. Đập vào mắt Hoàng tử Quỷ là đôi mắt trần trụi lạnh lùng nhuốm màu chết chóc. Trên tay cô là khẩu súng săn đã dùng để giết con dê núi năm xưa và trong túi quần cộm lên bộ dao đa năng Thụy Sỹ. Trên gương mặt của cô đã không còn bất kỳ dấu vết nào của sự kích động mà chỉ thấy sự bình tĩnh đến rợn người.
- Hãy đi giết thằng chó đẻ ấy.
Hoàng tử Quỷ nhìn sững cô vài giây, tự hỏi trong đầu con bé này đang nghĩ gì. Câu hỏi này vốn là chuyện bình thường với người bình thường, nhưng với hắn lại là điều bất bình thường, bởi hắn có thể đọc được ý nghĩ của chín chín phẩy chín chín phần trăm dân số Trái Đất trừ một số trường hợp quá đỗi đặc thù. Martha chính là một trong những trường hợp như vậy. Hắn không biết cô nghĩ gì, chỉ có điều cứ nhìn thái độ của cô, cách cô ăn mặc, cách cô rảo bước và cầm khẩu súng săn trên tay một cách chuyên nghiệp, hắn hiểu rằng cô không đi cho vui, hay nói đúng hơn, niềm vui của cô không phải đơn thuần là được tham gia chuyến đi mà là được tàn sát.
- Martha.
Martha nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Vâng?
- Làm ơn đừng tự đánh giá mình quá cao. Nhiệm vụ của cô là đứng ngoài và chỉ làm những điều cần thiết.
- Thế nào là điều cần thiết?
- Tôi không biết. Nếu cô không tự chứng minh được sự cần thiết của mình tôi sẽ bỏ cô lại.
- Em sẽ cho anh thấy em cần thiết với anh như thế nào.
Tuyết Lan ôm chầm lấy Martha, nước mắt cô tuôn rơi:
- Martha em ơi, chị xin lỗi về những gì đã xảy ra với mẹ em. Nếu vợ chồng chị không đến đây thì mẹ em có lẽ vẫn còn sống. Chị cảm thấy có lỗi với bố con em rất nhiều.
Martha lắc đầu:
- Chị đừng nói vậy. Những thằng ác ôn vô lương tâm ấy mới là người có tội. Nhiệm vụ chúng ta là thanh tẩy chúng để làm thế giới này thêm phần sạch sẽ.
- Ôi, Martha. Chị vẫn biết em ghê gớm và ngang bướng, nhưng chị không nghĩ em lại máu chiến đến thế.
- Em cũng không hiểu tại sao. Em sinh ra đã vậy rồi. Bố mẹ em đều bảo đứa trẻ này thật khác thường. Từ bé đến giờ mọi đứa trẻ đều sợ em chứ em chẳng biết sợ ai. Khi biết ở đất nước của anh chị bọn trẻ con vẫn đấm nhau hàng ngày, em đã ước gì mình được đến đấy để đấm nhau với bọn nó, trong người em lúc nào cũng bừng bừng khao khát chiến đấu và tẩn nhau với đối thủ. Em ước gì mình cao mét tám, thật tiếc chỉ cao có mét bảy, nhưng cho dù chỉ có mét bảy thì em vẫn sẵn sàng cho mọi cuộc chiến.
Hoàng tử Quỷ hắng giọng:
- Được rồi, Martha. Đã đến lúc chúng ta đi.
- Bằng xe của em hay xe của anh?
- Bằng đôi tay của tôi.
Hoàng tử Quỷ xòe tay, hút lấy hai người phụ nữ, chân hơi động, đã xuất hiện trên trời cao. Ngày trước lúc mới đến nhân gian hắn không biết bay. Sau lần lột xác đầu tiên hắn đã có thể bay, nhưng không thể mang theo người đi cùng, bây giờ thì quyền năng của hắn đã ghê gớm lắm rồi, mang theo hai người trưởng thành mà chẳng hề cảm thấy khó khăn chút nào, chỉ như người bình thường chạy bộ đeo hai cái tai nghe mà thôi.
Gió thổi vù vù bên tai. Mây trắng trôi dưới chân họ. Chim bay chậm hơn họ. Thậm chí trên đường họ còn bay ngược hướng với một chiếc Boeing 747 mà lúc lướt qua sát sàn sạt mới nhận ra nó to lớn cỡ nào. Tất cả các hành khách trên máy bay đều nhìn thấy họ lướt qua cửa sổ, nhưng ngay sau đó chẳng ai nhớ gì nữa, những sợi hấp dẫn của Hoàng tử Quỷ tựa như những quả tên lửa thông minh bắn ra chíu chíu, nhắm đến bất kỳ ai nhìn thấy họ, cho dù những người đấy đang ở trên không, trên biển hay trên đất liền, tuyệt nhiên không ai trốn thoát được, uy lực sợi hấp dẫn đã đến đẳng cấp có thể nói là không lời lẽ nào diễn tả được, chúng vừa dày đặc, vừa mạnh mẽ lại vừa nên thơ, tựa như những cánh tay thần thánh đang vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ trên bầu trời trong xanh.
Martha hít đẫm khí trời. Nguyên ngày hôm nay cô chìm đắm trong niềm căm hận sự bất công của số phận và khao khát giết chóc, mãi đến lúc này mới cảm thấy tâm hồn được thả lỏng ra đôi chút. Trong người cô tràn ngập niềm phấn khích. Trải nghiệm này vượt xa bất cứ giấc mơ nào trong cuộc đời cô từ trước đến nay và nhờ nó mà cô phát sinh lòng khao khát được một ngày nào đó cũng có thể đạp mây lướt gió như Hoàng tử Quỷ bây giờ. Tuyết Lan đương nhiên bình tĩnh hơn. Cô từng trải hơn nhiều và đã suýt chết vài lần. Cô hiểu rằng cuộc hành trình chỉ vừa mới bắt đầu, khó khăn nằm ở phía trước, kẻ thù của bọn họ thì càng ngày càng mạnh hơn, thậm chí cái giá mà bọn họ phải trả chưa chắc đã là cái chết mà có thể còn tệ hơn thế rất nhiều, còn cụ thể tệ hơn như thế nào vào lúc này cô không muốn nghĩ đến.
Dấu vết lưu ký mà Hoàng tử Quỷ để lại trên người số Năm dẫn họ đến một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố Bordeaux của Pháp. Martha đã đến vùng này để thăm quan các trang trại trồng nho một lần rồi nên nhận ra ngay. Lúc này đang là mùa đông, các vườn nho đều phủ tuyết trắng trên các thân cây trơ trụi. Căn biệt thự được sơn màu vàng theo phong cách truyền thống, nhìn bên ngoài rất trang nhã.
Quỷ nhãn tỏa rộng nhưng không tìm ra vị trí chính xác của số Năm mà chỉ biết hắn đang ở bên trong. Hoàng tử Quỷ cũng không vội vàng, hắn đi thong thả như người đến nhà bạn chơi, lúc hắn bước vào, cánh cửa tự động mở ra. Đó là bởi cánh cửa rơi vào vùng tự nhiên của hắn nên đã được mở theo ý muốn của hắn. Vùng tự nhiên của hắn lúc này đã vươn ra khắp nơi, tạo thành một hình tròn hoàn hảo có bán kính vừa đúng một cây số, trong vùng tự nhiên này trừ khi gặp các sinh linh cực kỳ hùng mạnh, còn không thì hắn chính là ông trời. Hắn muốn điều gì sẽ được điều đó.
- Hoàng tử, ngài cố gắng đuổi giết tôi làm gì?
Tiếng của số Năm vang lên nghẹn ngào. Hoàng tử Quỷ lạnh lùng đáp:
- Để chặt cái đầu của mày tạ lỗi với bà Adorf.
- Tôi chỉ làm theo lệnh.
- Còn tao chỉ muốn trả thù. Sự độc ác của mày khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Ngày nào mày còn sống, ngày đó sẽ có thêm những nạn nhân vô tội bị mày giết hại.
- Nhưng tôi nào muốn giết bà ấy. Chính Thần Tối Cao đã nhét tôi vào trong hoa Khát Máu và kể từ đó tôi không còn làm chủ được bản thân nữa. Chẳng lẽ ngài không hiểu ư? Hoa Khát Máu mới là kẻ giết bạn ngài, tôi chỉ là nạn nhân của nó giống như bà ta vậy, nếu ngài muốn nguyền rủa thì hãy nguyền rủa Thần Tối Cao, ngài nghĩ cái đóa hoa chết tiệt này được sinh ra một cách tự nhiên hay sao? Không đâu, thưa ngài, trên đời này không tồn tại thứ sinh vật tự nhiên nào đáng sợ như vậy. Nó là một bông hoa nhân tạo, một trò giải trí của những kẻ thực sự quyền lực. Tôi đã bị nguyền rủa chỉ vì tôi dám thách thức Thần Tối Cao.
Hoàng tử Quỷ tiến lên, hướng về nơi phát ra giọng nói, đằng sau anh là Martha tay lăm lăm khẩu súng săn, hai hàm răng cắn chặt làm nổi lên phần quai hàm, sau cùng là Tuyết Lan. Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lan đã hơi tái đi.
- Nếu mày không phản bội ông ta thì ông ta đã không trừng phạt mày.
- Ngài không thể nói như vậy được. Ngài chưa biết được đầu dây mối nhợ năm đó.
- Chuyện như thế nào?
- Là thế này. Trước trận tử chiến cuối cùng, Thần Tối Cao nói với tất cả chúng tôi rằng khi đã giết được Vua Quỷ, ông ta sẽ sớm trở về với hư vô và đi cùng với ông ta là tất cả những gì liên quan đến Thần, bao gồm cả Thần Hỏa, Thần huyết và các quyền năng. Sẽ không còn quyền năng nào tồn tại trên đời này nữa. Ngài có hiểu được ý nghĩa câu nói đó không? Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ trở về làm những người bình thường. Chúng tôi sẽ chết già hoặc chết vì bệnh tật. Từ các á thần chúng tôi sẽ biến thành những người đàn ông tầm thường, không đủ sức thắng một con hổ hay thậm chí là một con chó lớn. Chúng tôi đã cầu xin Thần Tối Cao nghĩ lại, nhưng ý của ông đã quyết. Ông nói rằng sự tồn tại của quyền năng sẽ dẫn đến sự tha hóa mà Vua Quỷ là một minh chứng. Ông sẽ tước bỏ quyền năng của loài người và khiến cho mọi người ai cũng như ai. Ông ta thật độc ác. Làm sao chúng tôi có thể chấp nhận được việc rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm như vậy? Chúng tôi phải phản kháng vì chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
- Tao nghĩ rằng Thần Tối Cao đã làm đúng. Thật đáng tiếc khi ý định của ông ấy không thực hiện được. Chúng mày là một lũ ham mê quyền năng đến mức bệnh hoạn, vừa thấy giấc mơ thống trị thế giới này tan vỡ liền lập tức âm mưu giết thầy.
- Nực cười. Những chuyện như vậy thiếu gì? Người bố giàu có chết đi, tuyên bố không để lại chút tài sản nào cho con cái mà đem tất cả đi từ thiện, ông ta được tiếng thánh thiện, thương yêu đồng loại, còn các con của ông ta thì ngày ngày sống trong vất vưởng, khổ sở, dòng họ lụi tàn, hàng xóm láng giềng khinh rẻ. Ngài nghĩ chúng tôi cắn răng cam chịu sự bất công ấy sao? Không đời nào. Năm người chúng tôi không cần bàn nhau, bởi vì chúng tôi có cùng một tâm trạng, khi số Một tiến lên cả bốn chúng tôi đều bám sát ông ấy, chúng tôi đã quyết rằng thà chết chứ không chịu làm những kẻ tầm thường. Thật kinh khủng khi Thần Tối Cao không giết ngay chúng tôi mà lại chia ra giam cầm ở năm chỗ khác nhau. Ba triệu năm, quãng thời gian ấy mới dài làm sao.
Tuyết Lan níu tay chồng.
- Anh có thấy lạ không?
Hoàng tử Quỷ nhìn cô trìu mến:
- Lạ gì?
- Căn nhà này quá rộng, đi mãi không hết. Bên ngoài nó không rộng thế này.
Martha cũng kêu lên:
- Em cảm giác bất an. Chỗ này có gì đó không bình thường.
Hoàng tử Quỷ im lặng. Hắn cũng để ý thấy rằng hành lang nhìn thì không dài nhưng nói chuyện nãy giờ mà mới đi hết được có một nửa. Hành lang này nằm trong vùng tự nhiên của hắn, bây giờ hắn thử kiểm tra một chút. Ý muốn của hắn vừa động, tất cả các bộ phận của căn nhà đều rời ra, trần nhà bay lên cao, tường tách ra thành từng viên gạch nhỏ, các thiết bị điện, nước, đèn đóm, đồ điện tử, giường, chăn, đệm, ghế gỗ và thảm đều lơ lửng trong không trung tựa như cảnh tượng một vụ nổ bị ngừng lại giữa chừng.
- Mọi thứ đều bình thường.
Trừ một điều, không thấy số Năm đâu cả.
Hắn cho căn nhà trở về nguyên vẹn như cũ và lại tiếp tục đi trên hành lang dài.
- Ngài cần cảm ơn tôi, Hoàng tử. – Số Năm nói. – Nếu không có tôi thì ngài đã không được tạo ra và cũng không thể làm được điều kỳ diệu mà ngài vừa làm lúc nãy. Ngài cũng không thể bay và những người con gái đằng sau ngài đã không si mê ngài như vậy. Cuộc sống ngài nhờ sự hy sinh của chúng tôi mà có. Vậy mà ngài lại tìm đến đây để giết tôi.
- Mày trốn ở đâu?
- Ngài đang đi trong một dãy hàng lang dài, thật dài.
Hoàng tử Quỷ ngừng lại, biết rằng câu chuyện đã đến thời điểm then chốt:
- Nó là cái gì?
- Lúc nãy tôi vừa nói về cái gì ấy nhỉ? À, nhớ ra rồi, hoa Khát Máu. Hoa này do Thần Tối Cao chính tay tạo ra, ngài nghĩ dễ giết nó thế ư? Tôi đã khổ sở vì nó suốt ba triệu năm nay. Ba triệu năm, phần lớn đều trong bóng tối mịt mùng, hành động duy nhất có thể thực hiện trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy là hiến máu và sau đó lại chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Đôi khi tôi sợ cảm giác ấy tới nỗi tôi nhất định không chịu hiến máu để được nó hành hạ. Xin ngài nhớ cho, được hành hạ chứ không phải bị hành hạ. Sự thống khổ trong đó không thể hình dung nổi, nhưng vẫn còn dễ chịu hơn bóng tối tĩnh lặng. Tôi cười to khi đầu óc tôi sắp đến ngưỡng nổ tung. Cứ như thế, đóa hoa được thiết kế để trừng phạt lại trở thành thứ duy nhất mang đến cho tôi niềm vui và quãng thời gian lẽ ra được dùng làm thời gian nghỉ ngơi lại chính là sự trừng phạt. Ngài không thể hình dung được, ngài không thể hình dung được đâu.
- Hành lang này chính là hoa Khát Máu?
- Từ nãy đến giờ, ngài đã đi đủ xa để không thể quay lại.
- Nhưng ta đã kiểm tra. Nó nằm trong vùng tự nhiên của ta.
- Tôi thực sự không hiểu rõ lắm về vùng tự nhiên, thưa ngài, nhưng tôi hiểu khá rõ về đóa hoa này, sức mạnh của nó là gây ra ảo giác.
Hoàng tử Quỷ bỗng thấy lạnh người. Đã lâu lắm hắn không còn gặp lại cảm giác này. Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi lại liên tục.
- Ảo giác? Ảo giác nào?
- Ảo giác bắt đầu được sinh ra kể từ khi ngài trúng độc. Độc chất vẫn tồn tại trong cơ thể ngài và tác động tức thì đến hệ thần kinh, nó sẽ lưu lại ở đó, vĩnh viễn, ngay cả khi ngài không cảm nhận được gì thì nó vẫn tồn tại. Vào thời điểm ngài trúng độc thì ngài đã trở thành nô lệ của nó rồi. Độc chất này không thể bị trừ khử hoàn toàn, ngay cả tôi bây giờ cũng vậy, tôi vẫn đang sinh ra ảo giác. Ảo giác của hoa Khát Máu mạnh kinh khủng, bản thân người trúng độc không thể tự cứu mình mà phải nhờ đến ngoại lực. Nếu không có số Hai và nếu số Hai không hùng mạnh đến thế thì tôi vẫn đang trong bóng tối của hoa Khát Máu.
- Ảo giác sẽ mang đến điều gì?
- Những điều phi thực tế. Chẳng hạn như ngài không còn sở hữu vùng tự nhiên, nhưng ngài vẫn cảm tưởng như ngài đang sở hữu nó. Nhưng nếu chỉ có thế thì hoa Khát Máu vẫn chưa thực sự đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là nó hợp nhất cơ thể của nó với ngài. Trí óc của ngài với trí óc của nó trở thành một. Nó biết chính xác ngài muốn gì và tạo ra ảo giác rằng ngài đang thực hiện điều đó trong khi ngài không hề làm được. Hoặc giả nó làm mọi thứ như ngài mong muốn, khiến cho ngài cảm tưởng mình đang hoàn toàn làm chủ tình thế nhưng thực sự ngài chỉ là nô lệ cho một bông hoa.
- Chết tiệt cái thế giới này. Hoa Khát Máu, ta không tin trên đời này lại có sinh vật đáng sợ đến thế.
Đôi mắt của Hoàng tử Quỷ chuyển sang màu trắng, tay hắn vung lên, một nguồn năng lượng cực mạnh tỏa ra, phá ngôi nhà thành bột vụn.
Martha nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái:
- Anh làm gì thế?
Hoàng tử Quỷ vội hỏi:
- Ngôi nhà còn không?
- Vẫn còn.
- Không thể nào. Ta không tin. Điều này quá đỗi vô lý.