Hoàng tử Quỷ biết tất cả những gì đang xảy ra với Tuấn, nhưng hắn không thể đến cứu thằng bé. Tuyết Lan đang ở vị trí ngược lại và khoảng cách giữa hắn và cô rất xa xôi. Chưa kể hắn không thực sự nắm chắc liệu mình có thể một chiêu diệt sát căn cứ quân sự kia không. Cuộc chiến vừa rồi khiến hắn nhận ra rằng đám người thường hóa ra cũng sở hữu các vũ khí cực kỳ lợi hại có thể đưa hắn vào cái chết. Giữa hai người, hắn chỉ có thể chọn một. Hắn đã chọn Tuyết Lan. Điều đó đồng nghĩa với việc bỏ lại Tuấn trong bàn tay của những kẻ hung bạo, hắn hiểu rằng cơ may sống sót và may mắn hơn nữa là được sống sót trong lành lặn của thằng bé nhỏ nhoi đến mức trên thực tế sẽ không bao giờ xảy ra. Ý nghĩ ấy làm hắn đau đớn. Gương mặt hắn nhăn nhúm và trái tim của hắn tứa máu. Hắn cảm thấy mình hèn yếu và bất lực. Hắn ân hận vì năm xưa đã bỏ phí hàng triệu thậm chí hàng tỷ linh hồn trong rừng Hyrcania Caspi. Nếu được quay ngược về quá khứ thì nhất định hắn sẽ ngấu nghiến tất cả các linh hồn đó không chừa lại bất cứ thứ gì. Hắn sẽ vứt bỏ lương tâm cho chó gặm. Hắn sẽ chọn làm kẻ ác miễn là điều đó mang lại cho hắn sức mạnh. Lương tâm là một ảo tưởng ngu xuẩn đáng khinh. Hắn sẽ giết người để cứu người. Giết những người xa lạ bất kể đó là ai để cứu những người mà hắn yêu quý. Giết kẻ thù để bảo vệ người thân. Hắn ý thức được rằng chỉ có giết chóc mới nâng cao sức mạnh cho hắn và chỉ có giết chóc mới có thể mang lại sự bình yên. Càng hiền lành càng dễ bị bắt nạt và chèn ép. Hắn biết hắn sai, quá sai rồi. Chính vì hắn lựa chọn con đường sai lầm mà Tuyết Lan, Tuấn, Martha và Obadia mới rơi vào tình cảnh bi đát như ngày nay.
Đang đi, hắn bỗng phát hiện thấy một công trường xây dựng dưới lòng đất. Công trường rất đồ sộ, nhìn các tuyến đường ray đang được lắp đặt san sát thì nhiều khả năng đây là một ga tàu điện ngầm mới đang thành hình. Bầu không khí thật nhộn nhịp. Có đến hai, ba trăm người công nhân đang làm việc bên trong công trường, chia thành các nhóm nhỏ phụ trách các phần việc khác nhau. Hắn bước chân vào đó, gặp ngay một chàng thanh niên trẻ măng, tuổi chắc sàn sàn thằng Tuấn, chàng thanh niên thấy hắn bước ra từ vách tường làm bằng đá cứng, kinh hãi đến mức không sao nói nên lời. Nếu là cách đây một ngày thì có khi Hoàng tử Quỷ đã gật đầu với cậu ta một cái, ra hiệu tiếp tục làm việc, nhưng bất hạnh thay cậu ta lại gặp hắn vào đúng ngày hôm nay. Một sợi dây leo màu xanh linh hoạt như rắn hổ mang và sắc bén như dao thái thịt bất thần xuyên thủng bụng chàng thanh niên tội nghiệp từ bên trong, những chiếc lá màu tím mọc đầy mắt, miệng, biến chàng thanh niên thành một thi thể mục ruỗng và sau đó đám cành lá ấy nhanh chóng hấp thụ toàn bộ cơ thể của anh ta, không để lại bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một mẩu xương. Chàng trai ấy biến mất trên cõi đời này như chưa bao giờ tồn tại. Từ nay gia đình sẽ tiếc thương cho cậu ta, người yêu sẽ than khóc cho cậu ta, bạn bè sẽ ghi nhớ những kỷ niệm vui vẻ về cậu ta, nhưng không ai trong số họ sẽ được nhìn thấy cậu ta một lần nữa. Cậu ta đã trở thành nạn nhân đầu tiên của cuộc tàn sát vĩ đại.
Những tiếng kêu kinh hoàng liên tiếp vang lên: “Ác quỷ, ác quỷ”. Đám công nhân kêu gào. Những người nhút nhát vứt lại búa, xẻng, mũ bảo hộ lao động để bỏ chạy cho nhanh. Một vài người dũng cảm hơn vẫn đứng lại. Cũng bởi sự tình quá kỳ lạ mà họ nghĩ mình đã nhìn nhầm. Họ nhặt lên những thanh sắt vừa tay để làm vũ khí. Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, rất khỏe mạnh và cao lớn chạy đến trước mặt Hoàng tử Quỷ, ông ta dùng toàn bộ sức lực chém thanh sắt vào cổ hắn. Thanh sắt còn chưa kịp chạm vào người hắn đã hóa thành bột. Người đàn ông trợn mắt, mồm hơi há ra, những cành cây mọc đầy trong mồm của ông, chẳng mấy chốc đã lan khắp người, chúng đang ăn thịt và tiêu hóa người đàn ông này, tốc độ tiêu hóa của chúng nhanh đến mức ông ta còn chưa kịp cúi đầu xuống để nhìn cơ thể mình lần cuối thì toàn bộ thân hình đã hoàn toàn tiêu biến.
Lần này thì ngay cả những người dũng cảm và liều lĩnh nhất cũng phải hô nhau bỏ chạy. Họ biết rằng mình không thể đấu được gã trai bí ẩn kia. Nhưng cho dù họ nhanh đến đâu thì cái chết vẫn nhanh hơn. Mọi thứ không diễn ra theo thứ tự trước sau mà hoàn toàn đồng thời, hơn một trăm con người cùng tất cả thiết bị máy móc, sắt thép, các trang thiết bị vật dụng đều tan đi và bị hút vào trong người của Hoàng tử Quỷ. Hắn khẽ nhíu mày. Hắn cảm nhận được mình có mạnh hơn, nhưng không đáng kể, hẳn là bởi vì quy mô vẫn quá nhỏ nhoi so với nhu cầu thực sự của hắn, để lột xác lần nữa hắn cần số lượng nạn nhân lớn hơn thế này rất nhiều. May mắn là hắn không còn cần thực hiện nghi lễ hiến tế phiền phức. Hắn có thể trực tiếp ăn thịt và tiêu hóa họ để đạt được điểm lột xác. Hắn cảm thấy dễ chịu với ý nghĩ ấy.
Một tiếng khóc vang lên đằng sau bức tường xây dựng. Hắn bước tới, nhìn thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi co ro ở đó, dường như trong lúc chạy trốn vì quá vội vã mà ông ta đã tự làm gãy chân mình và bây giờ không thể di chuyển được nữa. Nỗi đau đớn kết hợp với sợ hãi đã đánh gục ý chí của ông ta. Bây giờ ông ta đã biến thành một đứa trẻ con to xác, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên gương mặt vốn dĩ hiền lành và thân thiện. Người đàn ông ngước đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn trường.
- Đừng làm hại tôi.
Hoàng tử Quỷ xòe tay, cơ thể của ông ta bị cưỡng ép nhấc lên khỏi mặt đất và bay đến sát gần hắn.
- Ngươi không chết thì vợ ta, em vợ ta và bạn bè ta sẽ chết.
Người đàn ông bật khóc nức nở:
- Tôi nào có biết họ đâu? Tôi thì có liên quan gì?
- Ngươi có liên quan. Ngươi là một phần của cái thế giới tồi tệ này. Nó cần phải bị trừ diệt tận gốc rễ. Sau khi phá hủy nó, ta sẽ lên làm vua và xây dựng một thế giới đẹp đẽ hơn, tử tế hơn, nhân đạo hơn rất nhiều. Ta không còn lựa chọn nào khác và ngươi cần phải biết chấp nhận số phận của ngươi giống như ta đã chấp nhận số phận của ta. Ta đã hiểu được số phận của ta là gì. Ta được cha ta phái đến đây để tiêu diệt thế giới này. Ta đã cố cưỡng lại ý muốn của ông ấy, nhưng ta đã hiểu ra rằng đó là một sai lầm tệ hại. Bây giờ thì hãy nín khóc đi và trở thành một phần của cái tương lai huy hoàng một ngày kia sẽ tràn ngập khắp thế gian.
Hoàng tử Quỷ bẽ gãy cổ của người đàn ông. Ông ta chết gục trên tay hắn, xương thịt của ông ta dung nhập vào trong người hắn. Chỉ là một sinh mạng nhỏ nhoi mà thôi, nhưng nó đánh dấu bước ngoặt kinh khủng nhất trong cuộc đời của Hoàng tử Quỷ, từ một con người cực kỳ lương thiện biến thành tên sát nhân máu lạnh. Hắn trở nên tàn ác và khát máu. Từ nay hắn đã trở thành một con Quỷ theo đúng nghĩa của từ này. Hắn là một Quỷ Nô. Hắn không còn là con người từng một thời tử tế đến mức thản nhiên vứt bỏ cơ man linh hồn chỉ để cho những linh hồn ấy được giải thoát, giờ đây hắn đã chính thức sa chân vào trong bóng tối. Hắn tự nguyện bước vào cuộc giết chóc không ngừng nghỉ và tàn nhẫn với mong muốn tối thượng là tìm lại cơ hội lột xác mà năm xưa hắn đã để nó trôi đi một cách phí hoài. Con đường mà hắn đang đi không có bến bờ và cũng không có sự giải thoát, hoặc giả cái chết chính là sự giải thoát. Sẽ không bao giờ hắn còn được làm chàng Hoàng tử cao quý, thanh bạch như xưa nữa. Bởi vì con đường này mới đúng là số phận của hắn. Hắn đã từng dũng cảm đứng lên phản kháng số phận và đã thua cuộc trong cay đắng. Kẻ thua cuộc không có tiếng nói. Kẻ thua cuộc chỉ có thể lầm lũi đi trên con đường mà cuộc đời này đã vạch sẵn cho hắn, hướng đến cái đích tối tăm, mù mịt và đau thương.
Một vài người công nhân may mắn thoát nạn, mang theo tin tức về cuộc thảm sát. Bộ máy tuyên truyền của David Jones hoạt động hết công suất để lan truyền nỗi sợ đến tất cả công dân Mỹ và sau đó là toàn thế giới. Một cuộc họp khẩn được triệu tập tại trụ sở của Liên hợp quốc, những người đứng đầu các chính phủ đều bàng hoàng khi biết đến sự tồn tại của một cá nhân siêu việt đã một mình đương đầu với cỗ máy chiến tranh hùng hậu của nước Mỹ, chẳng những không chết mà còn trốn thoát được. Họ đã được xem cảnh tượng Hoàng tử Quỷ trực diện đón đỡ những quả tên lửa phóng như mưa vào người, cảnh hắn hóa khí thành băng để tiêu diệt các bệ phóng tên lửa Patriot, cảnh hắn biến hai chiếc B52 thành bột và tiêu hóa chúng. Những cảnh tượng như đến từ một bộ phim siêu anh hùng nhưng chúng không phải là phim ảnh mà là thực tế, chính vì vậy mà trở nên đáng sợ. Ngay cả nếu Hoàng tử Quỷ không giết bất cứ người nào thì hắn cũng đã phạm phải tội chết. Tội của hắn là sở hữu những quyền năng quá mạnh. Sự tồn tại của hắn đe dọa sự tồn vong của loài người. Bất kỳ giống loài nào đang đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn cũng sẽ phản kháng một cách mạnh mẽ trước sự xuất hiện của những giống loài có tiềm năng lật đổ, thậm chí xóa sổ chúng. Loài người sẽ làm mọi cách để bảo vệ một con hổ ngay cả khi con hổ ấy đã ăn thịt cả chục người, miễn con hổ ấy là cá thể duy nhất còn sót lại của một giống loài đang trên bờ vực tuyệt chủng, hành động của họ không xuất phát từ lòng nhân đạo mà đơn giản là vì họ có thể giết con hổ ấy bất cứ lúc nào họ muốn. Con hổ ấy không phải là mối đe dọa mang tính uy hiếp đến con người với tư cách là một tập thể. Nhưng Hoàng tử Quỷ thì khác, hắn là một thực thể đáng sợ. Người ta không thể nuôi nhốt hắn hay cải tạo hắn. Cần phải giết hắn ngay khi có cơ hội. Một nghị quyết đã được đưa ra. Thế giới đồng lòng nhất trí rằng tất cả các đội quân sẽ hợp sức lại để săn đuổi hắn, bao vây hắn, tiêu diệt hắn. Sẽ không có lời kêu gọi đầu hàng hay thỏa hiệp nào.
Trong một căn nhà lung linh ánh đèn nằm trên một hòn đảo, Tuyết Lan đang ngồi co rúm người trên một chiếc ghế. Căn nhà này thật đẹp, nội thất sang trọng, ưu nhã, mọi thứ của nó đều hoàn hảo trừ một chi tiết duy nhất: đó chính là chủ nhân của ngôi nhà, Xandras.
Ngoại hình của hắn thật kinh tởm. Ngọn lửa màu đen đã tàn phá một nửa gương mặt và cơ thể hắn, nửa còn lại cũng bỏng rất nặng, những khúc xương đen đúa lòi ra khỏi ngực tựa như một bộ xương khoác lên mình chiếc áo hàng hiệu đắt tiền. Chiếc áo không làm cho hắn đẹp hơn chút nào. Thứ duy nhất ấn tượng trên con người hắn là vầng hào quang màu tím tỏa sáng rực rỡ trên đầu.
Xandras vuốt má của Tuyết Lan.
- Cô em rất xinh đẹp.
- Thả tôi ra.
- Chồng của em đã làm anh thành ra nông nỗi này. Vậy nên em sẽ phải thay hắn trả nợ.
- Anh ấy đã kể mọi chuyện cho tôi nghe. Người sai là ông, ông đã tìm cách hãm hại anh ấy. Ông không được quyền đổi trắng thay đen.
- Quyền? Ha ha, nói đến quyền, thì ai cho hắn cái quyền vừa mới sinh ra đã được sở hữu mọi thứ còn ta thì không? Tại sao mọi thứ trên đời này dường như đều xoay quanh hắn? Thần Nguyên chấp nhận máu của hắn. Thần Tối Cao để Vua Quỷ sống cũng vì hắn. Ngay cả ta cũng phải chờ đợi hắn ba triệu năm mới được tiến vào Thần Điện. Hắn là một thằng ngu chỉ vì may mắn mà có tất cả, còn ta tuy nổi danh là người thông minh nhất thế hệ của mình nhưng cuối cùng chỉ vì không may mà lại mất đi tất cả. Công bằng ở đâu? Ta không thể chấp nhận được.
Xandras cúi xuống, thè chiếc lưỡi dài liếm lên má hồng của Tuyết Lan. Ngay lúc ấy một tia sáng chớp lên, đi cùng với câu nói quen thuộc:
- Tên đểu cáng đáng chết. Phán Quyết. Diệt Sát.
Câu nói ấy là của Lá bài Thẩm Phán. Tia sáng bắn thẳng vào mắt Xandras, nhưng hắn chỉ cười. Dưới sự điều hướng của Lưới Trời, tia sáng ảo diệu uốn một vòng quanh cổ hắn và rơi lại vào trong lá bài.
Một thanh âm thảm khốc thoát ra từ bên trong lá bài, nghe như tiếng người trúng đạn.
- Trẻ con cũng dám trêu cợt thần thánh.
Xandras tiện tay giật phắt lấy chiếc nhẫn chứa một giọt Quỷ huyết của Hoàng tử Quỷ, ném thẳng vào trong mồm, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện.
- Ta sẽ lấy tất cả những gì thuộc về hắn. Máu của hắn, xương của hắn, và vợ của hắn.
Rồi hắn lại cúi sát mặt Tuyết Lan, thì thào.
- Cô em không thể hiểu được ta đã phải đấu tranh vất vả như thế nào mới có được vị thế ngày hôm nay. Năm xưa gia đình ta có hai anh em. Ta là em trai. Cơ thể của ta mạnh hơn anh trai ta và dĩ nhiên là xứng đáng hơn với Thần huyết, nhưng đúng vào thời điểm quyết định gã Thánh Sư trong làng lại lên tiếng. Hắn nói rằng ta là một thằng bé xấu xa, tồi tệ và giọt máu thần linh nên được nhỏ lên người của anh trai ta. Vừa nghe xong câu ấy ta đã nổi điên lên. Thằng chó đẻ khốn kiếp ấy có tư cách gì để tước đoạt thứ vốn đã định sẵn sẽ thuộc về ta?
Trong ánh mắt của Xandras bùng lên biểu hiện ác độc đến nỗi Tuyết Lan hiểu ngay hắn muốn nói gì:
- Ông đã giết Thánh Sư.
- Làm sao ta giết nổi Thánh Sư? Ta chỉ cầm con dao và đâm xuyên tim anh trai mình. Cái chết đến rất chậm, Ác Thần lẽ ra đã cứu được anh trai ta, nhưng thay vì thế ông ấy chỉ khoanh tay đứng nhìn. Ông ấy hiển nhiên đang tán thưởng ta. Chính vì sự kiện năm đó mà Thần Tối Cao không thèm nhìn mặt ta lấy một lần. Ông ấy chưa bao giờ chịu nói chuyện với ta. Ta luôn mong chờ cái chết của ông ấy, vì ta biết rằng nếu ông ấy còn sống thì ta chính là người phải chết.