Hoàng Tử Trong Tháp Ngà

Chương 11

Diêu Khâm thực sự không hiểu rốt cuộc mối quan hệ giữa mình và thầy được gọi là gì.

Nếu nói chỉ là thầy trò bình thường, thì thành tích của cậu chẳng cần ai phụ đạo, Chu Văn ngoại trừ việc châm chọc điểm kiểm tra hàng tháng của cậu ra, thì chẳng có một tí ý định dạy dỗ gì.

Nếu nói là không bình thường thì cũng chẳng sai, dù sao trước kia bọn họ từng có một ‘giao dịch’. Thế nhưng ngoại trừ lần hôn môi đầu tiên và lần thân mật trong phòng nghỉ giáo viên sau đó ra, hai người vẫn chưa tiến xa hơn. Hơn nữa, hiện tại dường như bọn Trương Hưng Dịch đã hết hứng với cậu, Ngụy Thăng cũng không đứng canh cổng nhà cậu nữa, cho nên ‘giao dịch’ kia đã không còn cần thiết nữa…

Thế nhưng, thầy vẫn chờ cậu tan học, tan làm, rồi cùng nhau ăn khuya, lại còn đến nhà thầy nấu cơm ăn chung, tất cả đều diễn ra bình thường.

Thực ra, tính cách của thầy chả tốt đẹp gì, người đâu suốt ngày cáu bẳn, luôn luôn mang vẻ mặt khinh thường người khác, quả thực đây là kiểu người cậu không bao giờ chịu nổi, nhưng đôi khi thầy lại tận tình chăm sóc khiến cậu không cách nào từ chối. Và thế là không hiểu từ bao giờ, Diêu Khâm đã quen với sự an nhàn này.

Thế nên lúc Chu Văn đưa cậu đến tiệm bánh ngọt, sau khi cằn nhằn chuyện học sinh đi làm thêm ảnh hưởng kết quả học tập trên lớp thế nào, bỗng dưng buông một câu “Ngày mai tôi đi công tác một tuần”, khiến Diêu Khâm ngây ngẩn.

Cậu sửng sốt nhìn Chu Văn, lúc xe dừng đèn đỏ mới bật hỏi:

– Thầy không thể không đi sao?

Đáp lại cậu là vẻ mặt kinh ngạc không kém của Chu Văn. Thấy vậy, cậu mới phát hiện câu hỏi của mình bốc đồng thế nào, vội vàng ngậm chặt miệng. Còn Chu Văn hiển nhiên lại khẽ nhếch mép cười châm chọc:

– Em nghĩ tôi giống đám học sinh các em chỉ đến trường để học thôi chắc?

Diêu Khâm cúi gằm xuống, cắn môi dưới. Vẻ mặt này của cậu dạo gần đây ít khi xuất hiện, thậm chí nghe lời mỉa mai của Chu Văn, cậu còn đáp trả lại vài câu. Bởi vậy, Chu Văn thấy cậu như vậy, lập tức bực bội, giận ra mặt luôn. Không khí trầm mặc bao trùm trong xe, cho tới khi đến nơi. Dưới ánh mắt chằm chằm của Chu Văn, Diêu Khâm chỉ đành im lặng mở cửa, xuống xe. Nhưng người mất kiên nhẫn đầu tiên lại là Chu Văn, anh tức giận gọi giật cậu lại:

– Này, nhóc con!

Diêu Khâm chỉ hơi ngẩng đầu lên, dừng chân nhưng không chịu quay lại. Khóe miệng Chu Văn giật giật – mẹ nó, thằng nhóc này còn dám giận dỗi anh! Đáng giận hơn nữa là bây giờ anh còn phải dỗ dành cậu ta nữa!

Anh gằn mạnh từng chữ qua kẽ răng:

– Tôi đi công tác vì việc riêng, sẽ cố gắng về nhanh.

Diêu Khâm ngạc nhiên, vội vàng quay người lại. Đang định mở miệng nói gì, thì cậu đã thấy xe Chu Văn phóng ga rời đi xa rồi. Dõi theo bóng chiếc xe dần khuất, cậu mím chặt môi, khóe miệng khẽ cong lên.

Một tuần chắc sẽ mau qua thôi.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không được như cậu mong muốn.



Tất cả biến chuyển ngay sau khi tin tức Chu Văn đi công tác một tuần được thông báo.

Đầu tiên, đó là mảnh giấy nhắn lại bị vất trên mặt bàn cậu một lần nữa.

Khi Diêu Khâm nhìn thấy tờ giấy bị vo tròn đột nhiên xuất hiện giữa trang sách giáo khoa của mình, cậu không phản ứng gì. Mọi sự bắt nạt, cô lập trước kia nhờ có sự hiện diện của thầy đều trở nên xa xôi, dường như đã trôi về dĩ vãng. Thế nhưng thực tại tàn khốc cảnh báo cậu rằng, tất cả chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể cậu. Diêu Khâm hít một hơi sâu, tay siết chặt mảnh giấy, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở ra.

Ngày XX tháng XX năm XX, 7h tối, khách sạn XX.

Diêu Khâm giật mình, não bộ vận động hết công suất, sau đó mặt cậu trắng bệch, bàn tay vò chặt tờ giấy, xé rách làm đôi.

… Buổi tối hôm đó, chuyện cậu cùng thầy đến khách sạn đó ăn cơm, có người theo dõi.

Diêu Khâm lo sợ không yên nhìn ngó xung quanh, Trương Hưng Dịch cùng đồng bọn đang ngồi vẽ nguệch ngoạc lên sách vở, có đứa nằm bò ra bàn ngủ, vẻ buồn chán muốn chết. Không có dấu hiệu nào cho thấy thủ phạm là bọn chúng.

Vậy thì rốt cuộc là ai…

Cậu dường như đã lờ mờ tìm ra được đáp án – cậu sao có thể quên mất người thường đứng chờ trước cổng nhà cậu cơ chứ?

Thế nhưng Diêu Khâm không dám quay đầu lại nhìn. Cậu chỉ sợ sẽ nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Ngụy Thăng.

Những tiết học sau đó, Diêu Khâm không tài nào tập trung nghe giảng được, tâm trí cậu hiện tại đang hoảng loạn.

Tan học, cậu cúi gằm mặt, vội vàng thu dọn sách vở.

– À, Ngụy Thăng, lát nữa cậu có rảnh đi hát karaoke không? Bọn tớ có rủ thêm mấy bạn gái nữa đó! – Tiếng con gái nói vang lên đâu đó gần đây.

– Không được rồi, tối nay tớ bận, các cậu đi chơi vui vẻ nhá. – Sau đó là tiếng nói sang sảng của Ngụy Thăng.

Diêu Khâm chợt cứng đờ người, tốc độ thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn.

– Hầy, Ngụy Thăng lúc nào cũng vậy, hai lần trước cũng không đi cùng bọn mình. – Bạn gái nọ tỏ vẻ hờn giận.

– Ấy chà… – Ngụy Thăng cười xòa.

– Này này, các cậu không biết thì thôi, Ngụy thiếu gia của chúng ta buổi tối bận lắm, ví dụ như hôm nay, cậu ta có một tiết mục thú vị đang đợi sẵn rồi. – Đúng lúc này, giọng nói của Trương Hưng Dịch vang lên từ phía cuối lớp.

Động tác của Diêu Khâm bắt đầu rối loạn.

– Hả? Gì cơ gì cơ? Tiết mục gì đấy? – Mấy nữ sinh ríu rít hỏi.

Câu trả lời là gì, Diêu Khâm không muốn nghe thêm nữa, mau chóng kéo khóa cặp, vác lên vai, rồi chạy vội ra khỏi phòng học. Nhưng đúng lúc cậu vừa bước một chân ra khỏi cửa, Ngụy Thăng gọi giật cậu lại:

– Ê, Diêu Khâm!

Diêu Khâm dừng khựng lại.

– Rơi đồ kìa. – Vừa nói, Ngụy Thăng vừa tiến lại gần.

Sau đó, Ngụy Thăng tùy tiện nhét một vật gì đó vào lòng bàn tay cứng ngắc của Diêu Khâm. Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy vẻ ngoài ôn hòa, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ác ý của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment