Hôm sau, Chu Văn nộp đơn từ chức, mặc dù các thầy cô chủ nhiệm đều thông báo lý do rằng nhà thầy có việc, nhưng đám học sinh vẫn không khỏi xôn xao một trận. Chu Văn tạm thời rời khỏi cương vị công tác, tức là chứng tỏ tin đồn kia là thật. Ngay lập tức, ngôi trường vốn bình yên trở thành một cái chợ vỡ, đồn đại về Chu Văn và Diêu Khâm không ngừng bị phát tán, thậm chí còn rơi vào tai một số giáo viên. Thế là Diêu Khâm bị cô lập một lần nữa, thầy cô thấy cậu ngẩn người, thì sẽ nhìn cậu ra vẻ ‘tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết’.
Chút vui mừng nhỏ nhoi là vì có vết xe đổ của Trương Hưng Dịch, nên mọi người chỉ dám nỗ lực tránh xa cậu, những hành vi như kiểu truyền giấy trước kia cũng không xảy ra nữa. Nhưng những ngày sống dưới ánh mắt soi mói của mọi người cũng khiến Diêu Khâm vô cùng áp lực, mấy lần gặp Chu Văn chỉ muốn than khổ. Tuy vậy cậu thấy Chu Văn dạo này đang chật vật làm quen với cuộc sống công sở, bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, đến nỗi người cũng gầy mất mấy cân, nên những lời kia cậu không thể nào nói ra được. Cứ thế buồn bực tích tụ trong lòng, khiến cho tinh thần Diêu Khâm ngày càng sa sút, ngày càng rối loạn.
Cuối cùng người tinh mắt nhận ra lại là Tiêu Húc vẫn đang chiến tranh lạnh với cậu từ hồi chuyện vỡ lở.
– Này này! Hú hồn về xác!
Tiêu Húc bất mãn dùng đũa chọc chọc hộp thức ăn của Diêu Khâm, đôi mày xinh đẹp nhướng cao.
– Á…
Diêu Khâm giật thột, vội vàng hỏi:
– Cậu mới nói gì à? Xin lỗi, tớ hơi lơ đãng.
Tiêu Húc trợn trừng mắt, nói:
– Khỏi nói, tớ biết rồi.
Bởi vì Chu Văn đã thôi việc, giờ ăn trưa bây giờ chỉ còn mỗi Tiêu Húc chịu cùng cậu ăn cơm thôi. Diêu Khâm nghe xong, áy náy nói:
– Tớ xin lỗi mà…
Tiêu Húc khinh bỉ:
– Khỏi cần xin lỗi tớ, cậu đâu phải bạn bè thân thiết gì của tớ. – Dứt lời, cúi đầu ăn cơm tiếp.
Thế nhưng Diêu Khâm ăn không vô, nhịn không được hỏi tiếp:
– Tiêu Húc… có phải tớ rất vô dụng không?
Từ tốn nuốt miếng rau trong miệng xuống, Tiêu Húc mới ngước lên nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu, đáp:
– Cực kỳ vô dụng luôn. – Ngừng một lát rồi tiếp. – Chẳng hiểu sao Chu Văn lại thích cậu nữa.
Diêu Khâm nghe vậy mà giật mình, cúi gục đầu lí nhí:
– Cậu nói cũng đúng… – Nói xong tâm tình càng tệ hơn, vô thức bới tung đồ ăn trong hộp lên, cơm cũng bị chọc thành nhão nhoét.
Tiêu Húc không nhịn được giật giật cơ mặt, cuối cùng giành lấy đôi đũa của cậu, lớn tiếng nói:
– Tôi nói cậu đúng là ngốc mà! Nếu tự biết bản thân không ra gì, nhưng Chu Văn vẫn vừa ý cái tính ngu ngốc đến đần độn của cậu, thì chẳng lẽ cậu không thể thay đổi mình sao?!
Diêu Khâm bị mắng đến ngây người rồi. Mà Tiêu Húc còn chưa đã miệng, tiếp tục giáo huấn:
– Cậu không nghĩ rằng vì cậu ngu ngốc như vậy, nên Chu Văn mới bị đuổi việc, giã từ sự nghiệp giáo viên anh hằng mơ ước, lao vào thương trường hiểm ác. Đã thế cậu còn mang cái vẻ dở sống dở chết thế này… chẳng phải hy sinh của Chu Văn là công cốc sao? Cậu động não một chút được không hả?
Tuy rằng Tiêu Húc khá hoài nghi rốt cuộc Chu Văn có thực sự coi trọng nghề giáo viên này không, thế nhưng đây thật sự là những suy nghĩ tận đáy lòng của cậu ta. Có điều Diêu Khâm nghe cậu ta đâm chọc xong, chỉ hơi giật mình, sau đó rũ mắt xuống, gật đầu thật mạnh.
–
Thế là Chu Văn mau chóng phát hiện ra Diêu Khâm có vẻ khang khác. Lúc hai người ăn cơm, anh mới hỏi:
– Hôm nay đi học thế nào?
– … Không có gì, vẫn tốt lắm ạ. – Diêu Khâm hơi sửng sốt nhưng vẫn từ tốn trả lời.
Tuy công việc bận rộn, nhưng anh vẫn cố dành thời gian quan tâm đến chuyện của Diêu Khâm, hơn nữa mỗi lần gặp mặt nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cậu, lại càng khẳng định suy nghĩ của anh. Thế nhưng anh quyết định chờ, chờ đối phương mở miệng, anh còn soạn sẵn kịch bản lúc cậu đến mè nheo với anh, thì anh sẽ tỏ vẻ khinh thường đáp lại rằng ‘Cậu đúng là không thể sống thiếu tôi mà’.
Ấy vậy mà anh không ngờ rằng cậu nhất quyết không chịu cầu cứu đến anh, lại còn làm bộ như chẳng có việc gì trước mặt anh nữa chứ!
Cuối cùng, lòng kiên nhẫn của anh đã khô kiệt rồi. Vẻ giận dữ hiện lên khuôn mặt, sau đó anh cười lạnh hỏi lại:
– Thật không? Vậy tôi hy vọng không phát sinh thêm một vụ tự sát ngu ngốc nào nữa! – Lời nói chất chứa cơn giận.
Đối với cơn giận vô cớ của anh, Diêu Khâm có hơi kinh ngạc rồi ngơ ngác gật đầu cam đoan tuyệt đối chuyện đó sẽ không tái diễn. Phản ứng ngu ngơ của cậu khiến Chu Văn trong giây lát không biết phải nói lại thế nào, giống như đấm vào bịch bông, dù có mạnh tay vẫn chẳng hề hấn chi, cuối cùng đành phải rầu rĩ chọt đồ ăn trên bàn.
Cho đến khi hai người về đến cửa nhà Diêu Khâm, cậu xuống xe, Chu Văn cũng xuống theo.
– Cuối tuần tôi sẽ sắp xếp cho em chuyển trường. – Chu Văn kéo Diêu Khâm lại nói.
– Dạ… Tại sao ạ? – Diêu Khâm ngạc nhiên ngẩng đầu.
– Chuyện của em ở trường tôi chẳng cần điều tra cũng thừa biết, tôi không muốn gặp em ở bệnh viện lần nữa đâu! – Chu Văn lớn tiếng.
Diêu Khâm nghe xong lập tức ngây dại, sau đó uể oải gục đầu xuống. Khi Chu Văn nghĩ rằng đối phương sẽ buộc phải đồng ý, thì một giọng nói nhỏ xíu truyền đến:
– Không… không cần chuyển trường đâu ạ, sau này… sau này thầy cũng không cần đến trường đón em nữa…
Chu Văn nghĩ rằng tai mình gặp ảo giác rồi. Lúc anh cúi đầu thì thấy nhóc học sinh cũ của mình đang ngước nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định chưa từng thấy. Chu Văn như nghĩ ra điều gì, sắc mặt khẽ đổi, hai mắt nheo lại vẻ nguy hiểm, thấp giọng nói:
– Ý em là sao? Em muốn chia tay với tôi?!
– Không, tất nhiên không phải rồi… – Diêu Khâm ngẩn ra, sau đó vội vàng lắc đầu, cuống quít nói. – Em chỉ… em không muốn làm thầy lo lắng thêm, em muốn dựa vào chính sức mình!
Chu Văn nghe xong, không hiểu sao trong lòng lại nhẹ nhõm hẳn, nhưng vẫn còn chút bực bội, hừ một tiếng rồi xoay người đi. Diêu Khâm luống cuống đuổi theo ôm chặt thắt lưng Chu Văn, gọi:
– Thầy ơi!
Tuy rằng đã không còn là thầy trò, nhưng Diêu Khâm vẫn không sửa lại cách xưng hô. Chu Văn dừng bước, nhưng không quay người lại.
– Từ trước tới giờ, em hết trốn tránh rồi lại dựa dẫm vào người khác. Tiêu Húc nói rất đúng, dù thầy sẵn lòng làm nơi nương tựa cho em, nhưng lần này, chỉ một lần này thôi… dù thế nào đi nữa cứ để em tự lo liệu ạ.
Từng câu từng chữ từ nơi sâu kín nhất thốt ra từ phía sau lưng, bàn tay quanh hông không ngừng siết chặt, mạnh mẽ quấn lấy trái tim anh.
Gió đêm ***g lộng, mang theo một chút se lạnh, xua đi chút bực bội trong lòng. Một lúc lâu sau, Chu Văn xoay người lại, mặt vẫn nhăn nhó, còn trừng mắt nhìn cậu, cuối cùng mắng khẽ:
– Nhóc con cũng biết tự lập rồi hả?
Diêu Khâm nghe vậy không khỏi đỏ mặt, khẽ đáp:
– Vâng ạ.
Chu Văn ngẩn ra – nhóc con bắt đầu ‘người lớn’ lên rồi!