"Tiểu nhân nói! Nhị thiếu gia, tiểu nhân sẽ khai hết a!" Triệu Vĩ bị dọa cho mất hồn mất vía, nào dám để Hoàng Phủ Dực Thần tiếp tục tra khảo, cả người hắn nhanh chóng ưỡn thẳng lên, sau đó nhìn Bách Lí Vu Đạo rồi liên tục dập đầu với ông, "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân bị tứ tiểu thư mua chuộc nên mới nói như thế, cái muỗng cũng không phải do tam tiểu thư lấy!"
"Nhưng tứ tiểu thư muốn lấy cái muỗng để làm gì, cho ai dùng, tiểu nhân không hề hay biết gì cả!" Triệu Vĩ đã khóc đến mức khuôn mặt lấm lem nước mắt, hắn vừa nói xong, đại phu nhân liền đem hắn đi xử lý, Triệu Vĩ cảm thấy cho dù bị đánh còn nửa cái mạng thì vẫn tốt hơn nhiều, so với việc bị nhị thiếu gia nện một ghế ngay đầu liền mất mạng thì bị đánh còn tốt hơn nhiều!
"Tiểu nhân biết món đồ này trân quý, bản thân cũng không muốn đồng ý, nhưng tiểu nhân phận nô tài, tứ tiểu thư là chủ tử, lời chủ tử đã nói, tiểu nhân không dám nói không a!"
Khóe môi đại phu nhân hơi nhếch lên, nàng hạ thấp tầm mắt mà nhìn về phía nữ nhi của mình, lại thấy Bách Lí Y Nhân làm động tác khẽ lắc đầu, trong lòng lập tức hiểu ra, ấn đường hơi trầm xuống, nàng mở miệng nói: "Vừa rồi ngươi còn nói là Thu Thủy mua chuộc ngươi, bây giờ lại nói là Khả Thanh mua chuộc ngươi, rốt cuộc thì lời ngươi nói đâu là thật, đâu là giả?"
"Cẩu nô tài lừa trên gạt dưới! Lại còn không thành thật khai báo, ta liền cho người kéo đi, lôi đến phòng củi rồi lấy côn đánh đến chết!" Bách Lí Vu Đạo tức giận gầm lên.
"Tiểu nhân nói a! Tiểu nhân thật sự không dám nói dối nữa với chủ tử nữa, thật ra là tứ tiểu thư mua chuộc tiểu nhân, tứ tiểu thư cho tiểu nhân năm lượng bạc, bây giờ nô tài vẫn còn để chúng ở dưới gối đầu chưa từng dùng qua!"
"Miệng lưỡi gian trá!" Bách Lí Khả Thanh có thể cảm nhận được ý lạnh chạy quanh lòng bàn chân rồi chạy dọc lên sống lưng, sau đó lại len lỏi lên đến đỉnh đầu, lạnh đến mức Bách Lí Khả Thanh cả người run rẩy, khuôn mặt nàng cứ chuyển từ màu đỏ sang màu đỏ tím, nàng hận không thể xông lên phía trước để đá đầu Triệu Vĩ, sao hắn lại có thể dễ dàng bán đứng nàng như vậy chứ!
"Tứ tiểu thư, nô tài thật sự không biết người cần cái muỗng kia để làm gì, xin người tha cho tiểu nhân, sang năm sau tiểu nhân phải đón dâu, đối với tiểu nhân năm lượng bạc này thật không đáng để đem mạng sống vứt đi! Tứ tiểu thư, cầu xin người tha cho tiểu nhân!" Triệu Vĩ khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi cơ hồ làm ướt thẫm cả vạt áo, cuối cùng lại liều mạng nhào lên phía trước, ôm chặt lấy cẳng chân của Bách Lí Khả Thanh rồi khóc to hơn nữa.
"Nô tài chết tiệt! Còn không nhanh cút đi! Lăn ngay! Kẻ hạ tiện này! Cũng không nhìn xem bản thân là hạng người gì mà còn dám ở đây vu oan cho ta, thứ hạ tiện!" Bách Lí Khả Thanh tức càng thêm tức, sức lực của nàng rất yếu nên cũng thật bất đắc dĩ, cho dù đá cũng không thể hất bàn tay của Triệu Vĩ đang ôm chặt lấy mắt cá chân của nàng ra, nếu không có nha hoàn ở đằng sau nhanh chóng lên hỗ trợ thì nàng đã không đứng vững mà ngã mạnh xuống đất.
"Ngươi..." Bách Lí Khả Thanh bị một hạ nhân hại cho ra bộ dáng chật vật như thế này, trên mặt với trong lòng nàng giống như bị lửa đốt, nha hoàn đứng một bên đang định quan tâm hỏi han một chút xem nàng có bị thương ở đâu hay không, đột nhiên Bách Lí Khả Thanh giật cánh tay ra rồi lại nâng lên để đánh nha hoàn kia, "Tiện tì! Lúc cái thứ ti tiện kia nhào lên, sao ngươi không lên đây để cản lại?!"
"Tứ muội muội." Bách Lí Thu Thủy lựa đúng lúc bàn tay kia sắp sửa giáng xuống thì đi qua, động tác nhẹ nhàng khéo léo kéo giữ cánh tay nàng lại, "Tỷ biết hiện tại trong lòng muội đang rất tức giận, nhưng nha hoàn kia không sai, còn nữa...!Cách muội nói chuyện, những cái gì không hợp lý thì nói ít lại vẫn tốt hơn."
Bách Lí Thu Thủy cười cười, ngữ khí cực kỳ ôn hòa nhưng ánh mắt đang đối diện với Bách Lí Khả Thanh của nàng, lại lộ ra ý châm chọc nồng đậm, "Ở trong phủ nói như thế, dù người trong phủ nghe được cũng chỉ xem như không nghe thấy, nhưng nếu ở bên ngoài ăn nói không cẩn thận, lời nói của muội bị truyền ra ngoài, người khác có thể sẽ nói Bách Lí phủ chúng ta là nhà không có gia giáo."
"Từ khi nào mà ngươi được quyền giáo huấn ta!?" Bách Lí Khả Thanh bị lửa giận thiêu đốt, tức đến phát run, sau khi nghe Bách Lí Thu Thủy khuyên can như thế chẳng những không trở nên bình tĩnh hơn mà ngược lại, lửa giận lại càng thêm mãnh liệt, "Đồ thấp hèn bại hoại!"
Lời này của Bách Lí Khả Thanh vừa rời khỏi miệng, khóe môi của Bách Lí Thu Thủy trong nháy mắt cong cong lên thành một vòng cung, Bách Lí Khả Thanh còn chưa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bàn tay đập thật mạnh lên trên mặt bàn, ngay sau đó là âm thanh quát mắng tức giận của Bách Lí Vu Đạo: "Nàng là tam tỷ tỷ của ngươi! Nàng thấp hèn bại hoại thì ngươi được tính là gì!?"
Sắc mặt của đại phu nhân và Bách Lí Y Nhân đều biến đổi nhanh chóng, các nàng đều ngầm hiểu được rằng, ngày hôm nay, một ván này của Bách Lí Khả Thanh, chắc chắn là không thắng nổi...!
"Phụ, phụ thân...!Con chỉ là, chỉ là..." Bách Lí Khả Thanh vừa mở miệng nói thì cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng sốt ruột giải thích, chỉ là không biết nên giải thích thế nào, lại nhìn thấy ánh mắt của Bách Lí Thu Thủy nhìn mình hàm chứa ý châm chọc, ngay lập tức nàng liền hiểu rõ, "Ngươi hại ta! Là ngươi hại ta!"
"Tứ muội muội, ta hại muội cái gì? Muội muốn lục soát phòng bếp, ta đã cho muội lục soát, muội lại muốn tìm người giữ hộ bộ dụng cụ ăn uống, ta cũng giúp muội tìm.
Những lần đó ta có từng cản trở dù chỉ một lần không? Chỉ có muội, đầu tiên là nói nhìn thấy ta hạ độc, nhưng viện của ta lại không có cái gì, lại nói nếu có thể tìm người bảo quản bộ đồ ăn thì nhất định sẽ chứng minh được trong sạch, nhưng khi hắn nói, muội lại phủ nhận..."
Bách Lí Thu Thủy cười như không cười mà nhìn nàng, "Chẳng lẽ tứ muội muội không muốn đưa thợ thủ công gia công cái muỗng này ra để tìm ra chứng cứ?"
"Được! Thế thì tìm đi! Đi tìm nhị đệ gia tôn thợ thủ công thành Tây..." Giọng nói của Bách Lí Khả Thanh giống như chọi gà, nhưng trong nháy mắt cổ nàng giống như bị ai đó bóp chặt ở yết hầu, không còn một âm thanh nào lọt ra.
Đại phu nhân bình tĩnh hạ tầm mắt xuống, nhẹ nhàng phẩy ống tay áo, trong lòng Bách Lí Y Nhân thầm thở dài một hơi, rồi di chuyển tầm mắt.
Bách Lí Vu Đạo phẫn nộ đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu như sung huyết, không tin nổi nhìn chằm chằm Bách Lí Khả Thanh, trong lòng ông đứa con này là nữ nhi của vợ lẽ luôn theo khuôn phép.
Sảnh ngoài lớn như vậy, trong khoảnh khắc này lại yên tĩnh giống như chết vậy.
Trong không gian yên tĩnh như chết, giọng nói lãnh đạm của Bách Lí Thu Thủy trở nên cực kỳ rõ ràng, trên khuôn mặt nàng mang theo nụ cười lạnh, nàng cứ cười tủm tỉm như vậy rồi nhìn Bách Lí Khả Thanh.
"Như vậy có ý gì, rốt cuộc là ở đâu mới có thể tìm ra được một thợ thủ công như thế, sao tứ muội muội có thể biết rõ như thế?" Giọng nói Bách Lí Thu Thủy lạnh lùng, "Tứ muội muội chẳng lẽ lại muốn nói tận mắt thấy ta đi vào? Nếu muội đã nói địa điểm, phụ thân hẳn cũng không ngại mời người đưa đến phủ một chuyến, cũng tiện truy hỏi đầu đuôi mọi chuyện, đem chuyện này hỏi rõ ràng."
Xong rồi, xong thật rồi...!Sắc mặt của Bách Lí Khả Thanh vừa rồi còn đỏ bừng, trong nháy mắt lại trắng bệch như tờ giấy.
Bên tai nàng chỉ còn nghe được tiếng gầm rú, căn bản không nghe được rõ lời Bách Lí Thu Thủy nói là gì, nàng chỉ biết lần này nàng...!Xong rồi.
Nàng không ngờ rằng, bản thân nàng bị chọc tức sẽ buột miệng nói ra tin tức.
Cứ cho là là hiện tại nàng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, để phụ thân đi tìm thợ thủ công kia hỏi tỉ mỉ, thế thì làm sao chứ? Chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi...!
Nàng cũng không định mua thợ thủ công kia, nàng tự cho là tất cả bố trí trong phủ, đều đã đủ để cho Bách Lí Thu Thủy không thể dừng chân ở trong phủ nữa, nhưng nàng không ngờ tới...!
Không, còn một tia hi vọng!
Bách Lí Khả Thanh dùng ánh mắt tha thiết để nhìn Bách Lí Y Nhân, nàng là đại tỷ tỷ của nàng, từ nhỏ tới lớn là đại tỷ tỷ yêu thương nàng nhất, hơn nữa lần này nàng cũng chỉ vì làm cho tỷ tỷ hết giận mới dám làm như vậy, đại tỷ tỷ nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị phụ thân trách phạt!
Bách Lí Y Nhân vừa nhìn đã hiểu ánh mắt cầu cứu của nàng, mà dưới loại tình cảnh này...!Muốn cứu Bách Lí Khả Thanh, nàng thật sự không nghĩ ra được một cái lý do nào để có thể ra cuộc.
Mặc kệ nói như thế nào, sự thật chắc chắn là hạ độc lão phu nhân, bất luận thế nào Bách Lí Vu Đạo cũng không vì nàng mà tha cho.
Đáy lòng Bách Lí Khả Thanh chất đầy hi vọng, khi nhìn thấy Bách Lí Y Nhân di chuyển tầm mắt nhanh chóng không để lại dấu vết nào, lập tức hai đầu gối của nàng lập tức trở nên mềm nhũn, nàng vô lực ngồi sụp xuống đất, trong lòng kinh hoảng làm mồ hôi lạnh cùng với nước mắt cứ thế tuôn ra khiến khuôn mặt được trang điểm tinh xảo biến thành một mảnh hỗn độn.
"Khả Thanh! Ngươi vậy mà! Vậy mà lại!"
Bách Lí Vu Đạo chỉ thốt ra hai chữ vậy mà, vì cỗ lửa giận trong lòng đã xông thẳng tới đỉnh đầu, không tài nào áp chế nổi cơn giận, "Thân là con cháu Bách Lí gia, vậy mà ngươi dám hạ độc với tổ mẫu của mình! Còn bôi nhọ tỷ muội của mình! Đây là nữ nhi do ngươi giáo dục sao?!"
Câu cuối của Bách Lí Vu Đạo là nói với đại phu nhân, đại phu nhân sửng sốt, ngay sau đó liền cúi đầu nói: "Lão gia nói đúng, là ngày thường thiếp quản giáo không nghiêm, cưng chiều Khả Thanh quá mức."
"Quản giáo không nghiêm!? Hôm nay ta liền làm mẫu cho ngươi thấy, rốt cuộc phải dạy như thế nào mới đúng!" Gân xanh trên trán Bách Lí Vu Đạo nổi lên, bàn tay đập xuống một cái thật mạnh, "Đem tứ tiểu thư kéo ra ngoài, đánh mười lăm trượng, sau đó đưa đến từ đường quỳ cho ta! Quỳ đủ bảy ngày! Chưa đủ mà dám đứng lên dù chỉ một lần thì liền phạt quỳ thêm một ngày!"
Trong lòng đại phu nhân hơi thả lỏng, chỉ là nữ nhi nuôi từ nhỏ vẫn luôn đặt trong tầm mắt nàng, nhưng phạm phải sai lầm lớn đến mức như vậy, không xử chết nàng cũng được tính là không tệ lắm rồi.
Bách Lí Khả Thanh nuốt không trôi cục tức này, nàng đường đường là tứ tiểu thư Bách Lí gia, là thứ nữ duy nhất được nuôi dưỡng bên người chủ mẫu, thân phận của nàng không giống những người khác, sao nàng có thể bị phạt lãnh trượng, quỳ ở từ đường?! Sao nàng có thể mất mặt như vậy được?!
"Phụ thân, phụ thân, con bị oan, là nàng ta hại con, là Bách Lí Thu Thủy hại con!" Bách Lí Khả Thanh như mất hết lí trí, một bên ra sức giãy giụa kêu lên, một bên dữ tợn trừng Bách Lí Thu Thủy, hận không thể kéo nàng xuống rồi xẻo từng miếng thịt của nàng.
Bách Lí Vu Đạo dùng ánh mắt hung hăng để trừng hạ nhân, "Các người chết hết rồi sao?! Còn không bịt miệng nàng ta lại!"
Bách Lí Thu Thủy hơi nhướng mày nhìn nàng ta, cả người khẽ nghiêng, hành lễ với Bách Vu Đạo, "Phụ thân, xin người cho hạ nhân chờ một chút đã."
"Cái gì, chẳng lẽ ngươi thấy hình phạt như vậy còn chưa đủ sao?" Bách Lí Vu Đạo lấy ánh mắt để cảnh cáo nàng, đối với chuyện này, ông đã có quyết định, hơn nữa ông không chấp nhận bị người khác sửa đổi dù chỉ một chút.
"Phụ thân muốn xử phạt muội ấy thế nào, phụ thân thân là một người quyền lực và trách nhiệm, nhưng trước khi phụ thân dùng tới quyền lực và trách nhiệm, xin hãy cho tứ muội muội thực hiện lời hứa lúc trước." Bách Lí Thu Thủy cả người thẳng tắp.
Người đang lôi Bách Lí Khả Thanh đi ra bên ngoài cũng ngừng động tác lại, sau khi nghe thấy lời của nàng, ban đầu Bách Lí Khả Thanh còn hơi mơ hồ, nhưng sau đó liền giận tím mặt, nếu không phải miệng của nàng đang bị người dùng khăn bịt kín mít, thì e là nàng đã chửi ầm lên với Bách Lí Thu Thủy rồi.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.