Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 43



Sau khi Bách Lí Tích Niên hồi phủ, tuyết bỗng ngừng rơi trong mấy ngày liên tiếp, đại phu nhân sai người quét dọn sạch sẽ mọi con đường trong phủ, những nơi khác còn tuyết thì sẽ lưu giữ lại hết, đặc biệt là ở hậu viện có một mảnh vườn trồng hồng mai, có nền tuyết trắng xóa ở dưới, phong cảnh thật là tình thơ ý họa.

Bảo Khoáng viện cũng có một gốc hồng mai, tuy nói chỉ là một gốc cây đơn độc nhưng hoa nở lại náo nhiệt lên rất nhiều, không hề thua kém mảnh vườn trồng hồng mai.

Tuyết trắng và hồng mai tôn lên vẻ đẹp của nhau, mới bước vào đầu cửa viện đã ngửi thấy hương mai, ngồi sưởi lò rồi ngắm mai trong sân, liền trở thành thú vui của Bách Lí Thu Thủy trong những ngày gần đây.

Trải đệm êm trên ghế ngồi vừa mềm mại lại thoải mái, ngửi thấy mùi thơm khắp viện, Bách Lí Thu Thủy khẽ híp đôi mắt lại, đáy mắt lộ ra vẻ thích thú khi lười biếng.

Có thể sống lại một kiếp, cừu hận khắc cốt ghi tâm kia tất nhiên nàng muốn báo, nhưng nàng cũng không thể để lãng phí mất quãng thời gian tốt đẹp không dễ kiếm này, cái gì nên hưởng thụ thì nhất định không thể bỏ qua.

Nàng đang chậm rãi thở ra một hơi, vốn định phân phó cho Hoa Quỳnh đi đổi ly trà nóng thì chỗ cửa viện bỗng xuất hiện hai bóng người một cao một thấp hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Tại sao bọn họ lại đến đây? Trong lòng Bách Lí Thu Thủy có hơi nghi hoặc, ngay sau đó nàng đứng dậy rồi gật đầu với hai người họ, "Thất di nương."

Người đến là thất di nương, người đi theo nàng, bàn tay bị nàng nắm thật chặt, người này là nhi tử khờ dại của thất di nương, Bách Lí Văn Tư.

Thất di nương bận bộ y phục màu xanh lá, trên váy còn có thêu hình miên hoa, phía trên là kẹp áo có màu hồng cánh sen, gương mặt mộc không tô son phấn, trên đầu cài mấy cây trâm cài tóc, nhan sắc của nàng tạo cảm giác mộc mạc nhưng không quá thu hút.

Trang phục như vậy cũng rất phù hợp với tích cách của thất di nương, rất dịu dàng, giọng nói lại nhỏ nhẹ, lại không thu hút, nàng rất dễ dàng bị những nhan sắc diễm lệ của người khác chèn ép.

Thất di nương kéo nhi tử của mình tiến lên phía trước, cười tủm tỉm nói: "Cây hồng mai trong viện tam tiểu thư nở thạt đẹp, từ xa còn có thể ngửi thấy hương thơm của hoa mai trong không khí."
Vẻ mặt Bách Lí Văn Tư chỉ có cười ngây ngô nhìn Bách Lí Thu Thủy, cũng không biết chào hỏi mà cứ cười ngây ngô như vậy.

Lại gần Bách Lí Thu Thủy mới thấy rõ được diện mạo của Bách Lí Văn Tư, tuổi của Bách Lí Văn Tư lớn hơn Bách Lí Lan Chỉ, khuôn mặt hắn bảy phần giống mẹ là thất di nương, khuôn mặt này mi thanh mục tú, tuy rằng còn hơi trẻ con nhưng cũng không thể nói là khó coi, đợi thêm mấy năm nữa thì nhất định khi hắn lớn lên sẽ trở thành một công tử nho nhã, phong độ.

Đáng tiếc...!
Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên này thật đáng tiếc, lại là một người khờ.

Bách Lí Thu Thủy nhìn gương mặt cười ngây ngô kia của hắn, trong lòng thở dài nặng nề.

Bách Lí Thu Thủy phân phó cho hạ nhân đưa ghế tựa đến để cho hai người họ ngồi xuống, nàng lại cho Hoa Quỳnh đi cầm điểm tâm tới, nàng cười nói: "Đây là bánh hoa mai do Hoa Quỳnh làm, hai người nhất định phải nếm thử xem sao."
Điểm tâm được mang lên, đôi mắt Bách Lí Văn Tư liền tỏa sáng, không nói hai lời liền nhào đến, một tay hắn cầm miếng điểm tâm màu hồng nhạt, hắn không ngừng dùng tay vội nhét đồ ăn vào trong miệng.

"Văn Tư, ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, không được làm như vậy!" Thất di nương có chút xấu hổ, vỗ nhẹ một cái lên tay nhi tử, nàng nhỏ giọng trách cứ xong rồi quay đầu lại nói, "Tam tiểu thư, Văn Tư từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, người đừng trách tội thằng bé."
"Điểm tâm chính là để làm cho người ăn, cái này có gì đáng để trách tội." Bách Lí Thu Thủy cười rộng lượng, "Lúc trước không thấy thất di nương qua chỗ ta, tại sao hôm nay lại đến đây?"
Thất di nương sống ở viện tử, cách Bảo Khoáng viện rất xa, bình thường nếu không có việc sẽ không đến đây.

"Là đại thiếu gia, lần này đại thiếu gia du học trở về, còn mang theo lễ vật tốt, sáng sớm hôm nay cho hạ nhân đến nói với ta, cho Văn Tư qua đây một chuyến, không mang được đồ về lại cho Văn Tư đi vào, vì coi trọng đồ này mà nhao nhao muốn lấy về, đại thiếu gia liền..." Nói được một nửa, sắc mặt thất di nương có chút không tự nhiên mà ngừng lại.

Nàng nhớ hạ nhân nói như vậy, lần này đại thiếu gia trở về có mang theo lễ vật tặng tất cả mọi người, duy nhất chỉ có tam tiểu thư này không có, bây giờ nàng nhắc lại chuyện này trước mặt nàng ta, không phải đồng nghĩa với việc ngầm nói đại thiếu gia căn bản không để muội muội con vợ lẻ này vào trong mắt sao?
"Tam tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều, lúc đại thiếu gia từ bên ngoài mới trở về, đại thiếu gia không biết người đã hồi phủ, không kịp chuẩn bị lễ vật cho người cũng là chuyện bình thường, chuyện này người không nên để trong lòng." Thất di nương vội vàng giải thích.


"Thất di nương người không cần nghĩ nhiều, loại chuyện nhỏ như thế này, ta không bao giờ để trong lòng." Bách Lí Thu Thủy cười nói, cho một nha hoàn rót thêm trà nóng vào ly của thất di nương rồi cầm một cái bánh mật xốp giòn, đưa cho Bách Lí Văn Tư, "Đây, Văn Tư, nếm thử cái này đi."
Bách Lí Văn Tư nhận lấy cái bánh mật ngay trước mắt, cắn lấy một cái, trong miệng lập tức lan tỏa mùi vị ngọt ngào nên ăn xong rất thỏa mãn, vụn bánh ngọt rớt xuống không ít đều dính vào ngay trước ngực áo.

Thất di nương ngồi bên cạnh vội dùng tay giúp hắn gạt hết vụn bánh xuống, miệng oán trách hắn: "Ta dạy ngươi như thế nào, tam tỷ tỷ cho ngươi điểm tâm, ngươi không biết cảm ơn người ta sao?"
"Tam tỷ tỷ?" Bách Lí Văn Tư lập tức dừng lại động tác cắn nuốt lại, cố gắng đem một đống điểm tâm trong miệng nuốt xuống, đôi mắt ngốc nghếch nhìn thẳng Bách Lí Thu Thủy, "Tam tỷ tỷ...?"
"Lại giả vờ ngơ ngẩn sao?" Thất di nương gạt hết vụn bánh nơi khóe miệng xong, lại cười nói, "Không phải ngươi đã gặp qua mấy lần rồi hay sao, đây là tam tỷ tỷ của ngươi."
Như là đã biết thất di nương nói thật, Bách Lí Văn Tư liền khó khăn gật đầu, ngữ điệu trong lời nói tràn đầy nghi hoặc, "Tam tỷ tỷ...!Bách Lí Thu Thủy?"
Tuy hắn hơi ngây ngốc, bộ dạng trì độn lại phản ứng chậm, nhưng bộ dạng này làm Bách Lí Thu Thủy cảm thấy buồn cười, nàng nghiêng người nhìn Bách Lí Văn Tư đang ngồi bên cạnh, "Là ta, tam tỷ tỷ của ngươi, Bách Lí Thu Thủy, sau này ngươi nhớ kỹ, thấy ta phải kêu tam tỷ tỷ."
Ý cười trên mặt Bách Lí Thu Thủy còn chưa hết, một bàn tay vững chắc mang theo chút nước mật ở điểm tâm bị dính trên bàn tay nặng nề đánh vào mặt nàng, cả người nàng lập tức ngây ra.

Tát nàng một cái bạt tai không phải ai khác mà là Bách Lí Văn Tư đang ngồi ngay trước mắt nàng.

Thất di nương thấy nhi tử nhà mình bất ngờ giáng một cái tát cho Bách Lí Thu Thủy bị dọa cho sợ, nàng há hốc mồm, không dám tin mà nhìn Bách Lí Thu Thủy trên mặt còn đang dính vụn bánh, mất nửa ngày nàng mới hồi phục tinh thần.

Trong miệng Bách Lí Văn Tư còn đang nhai điểm tâm thơm ngọt, đôi mắt thanh tú nhìn Bách Lí Thu Thủy, trên mặt không có lấy nửa điểm áy náy hay tự trách.

"Ngươi có phải điên rồi hay không?!" Vừa khôi phục tinh thần, bàn tay thất di nương đánh cho rớt hết đồ ăn trên tay của hắn xuống, dùng sức kiềm chế cánh tay hắn, săc mặt tái mét, "Tại sao ngươi lại đánh tam tỷ tỷ, còn không xin lỗi tam tỷ tỷ?!"
Bách Lí Văn Tư ủy khuất nhìn điểm tâm rơi đầy trên mặt đất, miệng nhấp lên nhấp xuống như là sắp khóc, trong mắt bắt đầu ứa lệ, hắn ngập ngừng nói: "Tiểu hồ mị tử ấy, gặp thì phải đánh! Không đánh, nàng ta sẽ cùng lão hồ mị tử làm chuyện hại người!"
"Còn không câm mồm cho ta?!" Thất di nương sợ tới mức hồn phi phách tán, một tay bịt kín miệng Bách Lí Văn Tư lại, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ngươi rốt cuộc là ngại mạng lớn hay sao còn dám nói ra những thứ này cho người khác nghe?! Mau xin lỗi!"
Bị tay thất di nương bịt kín miệng, Bách Lí Văn Tư cảm thấy rất khó thở, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, miệng vẫn còn phát ra tiếng nức nở.

Bách Lí Thu Thủy lấy ra khăn tay lau sạch những vụn bánh dính trên mặt nàng, ấn đường đè thấp xuống, nàng ngăn thất di nương lại, "Đừng che miệng đệ ấy lại, ta thấy Văn Tư bị ngạt thở rồi kìa."
Thấy nàng cầu tình, lúc này thất di nương mới buông cánh tay vẫn còn đang run rẩy của kình xuống, "Tam tiểu thư, ta thật sự không biết Văn Tư học từ đâu ra mấy câu nói đáng chết ấy, tam tiểu thư đại nhân độ lượng, cầu xin người đừng chấp nhặt tiểu tử hỗn hào này! Nó là kẻ ngốc, căn bản không biết bản thân đã làm cái gì, cầu xin tam tiểu thư đừng ghi hận thằng bé!"
"Thất di nương." Bách Lí Thu Thủy thong dong mỉm cười, cắt đứt sự kinh hoảng của thất di nương đang nói năng lộn xộn, nàng đáp: "Ta biết Văn Tư không biết rõ chuyện gì, đệ đệ không sai, chuyện này chắc là do hạ nhân nào đó lắm mồm lắm niệng, trong lúc nói bậy sau lưng lại trùng hợp để đệ ấy nghe thấy rồi học theo."
"Là...!Là...!Là...!Nhất định là như thế, tam tiểu thư, người đừng tức giận!" Thất di nương dùng sức đè đầu Bách Lí Văn Tư, hung hăng quát lớn với hắn, "Mau xin lỗi tam tỷ tỷ! Nếu không hôm nay ta sẽ cho ngươi nhịn đói!"
Bách Lí Văn Tư vừa nghe nhắc đến hai từ "nhịn đói" thì ngay tức khắc hắn hơi rụt đầu lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ánh mắt mê man, ủy khuất nhìn Bách Lí Thu Thủy, "Tam tỷ tỷ, thực sự xin lỗi..."
"Không liên quan đến Văn Tư, hồ mị tử cũng không phải lời nói dễ nghe gì, sau này không nên nhắc lại." Bách Lí Thu Thủy cười cười.


Thất di nương ngồi không yên lòng nên vội vội vàng vàng đứng dậy, lại xin lỗi những chuyện làm không đúng xong rồi kéo Bách Lí Văn Tư rời khỏi Bảo Khoáng viện.

Đợi lúc thất di nương vừa đi khỏi, Hoa Quỳnh cả người đầy vẻ tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, "Tiểu thư, người ăn một cái tát này, sao có thể để bọn họ thoải mái rời đi như vậy, cứ coi như kia là kẻ ngốc, nhưng sao có thể làm như vậy với tiểu thư, thật không có quy củ! Hắn là kẻ ngốc, chẳng lẽ thất di nương cũng là kẻ ngốc như hắn luôn hay sao? Âm thanh kia đánh xuống vang lên còn khiến cho trong lòng nô tỳ cảm thấy phát run, tứ thiếu gia sao có thể..."
Lời nuốn nói sau cùng có cái gì, nhất thời Hoa Quỳnh nghĩ không ra, chỉ có thể sai một tiểu nha hoàn khác đi pha nước ấm mang đến phòng của tam tiểu thư để cho nàng rửa mặt thật sạch sẽ.

"Ngươi cũng nói Văn Tư ngốc, đệ ấy cũng chẳng hiểu chuyện gì, không có chuyện gì thì tốt nhất đừng so đo với đệ ấy." Bách Lí Thu Thủy cười nhàn nhạt, trong lòng dần hiện rõ sự hoài nghi.

Đúng như lời Hoa Quỳnh nói, lúc Bách Lí Văn Tư đánh nàng, âm thanh vang dội mười phần, chỉ là...!
Đã phát ra tiếng vang lớn như vậy, tại sao mặt bên của nàng lại không cảm thấy đau?
Bách Lí Thu Thủy nhớ lại, nàng nhớ rất rõ, lúc cái tát kia của Bách Lí Văn Tư giáng xuống, thoạt nhìn có vẻ như dùng hết sức, nhưng khi đánh vào mặt nàng lại không có cảm giác mạnh bạo, đau đớn.

Đầu óc Bách Lí Văn Tư không được tỉnh táo, nhưng chỉ có đầu óc hắn ngu dại, chứ không đồng nghĩa thân thể hắn cũng có vấn đề.

Thân thể hắn so với thiếu niên bình thường khác cũng không có gì khác thường, bàn tay của thiếu niên kia vung lên mặt nàng nhưng không cảm thấy đau đớn...!Nguyên nhân không lẽ là do hắn cố tình giảm lực đạo lại trong lúc vung tay xuống, chính là sợ cái tát này sẽ khiến nàng đau sao?
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.


Bình Luận (0)
Comment