Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 13

Đi trên đường, Ngưng Nhi cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảng lại bị Lục Viêm sờ lên chỗ nhạy cảm làm đỏ mặt không thôi, ở nơi đông người thế này quả thật đáng xấu hổ.

“Ngưng Nhi nhà ta thật xinh đẹp” Lục Viêm nhìn Ngưng Nhi đỏ mặt xinh đẹp động lòng người như vậy lên liền có chút thèm khát, rất muốn tại nơi này chơi trò người lớn.

Nếu là trước kia, có khi hắn thật sự làm, nhưng lúc này lại không phải lúc trước, hắn bây giờ chỉ mới mười bốn tuổi, nếu mà làm như vậy thì thật sự quái thai. Ít nhất lúc này, hắn không muốn để người khác chú ý, như thế thật sự khó mà sống.

Ngưng Nhi ngượng ngùng, nhưng trong lòng ngọt ngào không thôi, nhỏ giọng nói: “Thật, thật sự xinh đẹp sao”.

Nàng biết mình xinh đẹp, cũng rất tự tin vẻ đẹp của mình, thế nhưng trước mặt Lục Viêm, nàng lại thấy vẻ đẹp của mình không đủ, lúc này nghe hắn khen như vậy liền vô cùng vui vẻ.

“Thật, đương nhiên là thật, so với bảo vật còn thật hơn vạn phần” Lục Viêm cười nói: “Chính là Ngưng Nhi xinh đẹp, nên mới có nhiều ruồi muỗi bu theo như vậy”

“Hứ!” Ngưng Nhi gắt một tiếng, có chút vui vẻ nói: “Còn không phải vẫn bị huynh đuổi đi sao?”

Lại nghĩ tới Sở Nguyên bị đánh như đầu heo, nàng lại cười lên khúc khích, bộ ngực lại rung động lên xuống, Lục Viêm nhìn sướng cả mắt, cũng may áp chế được cái con cầm thú trong người, nếu không nó ra thì chết.

Bất quá, cái tên Sở Nguyên kia sau này sợ rằng không thể chơi được nữ nhân rồi, ăn một trâm kia của hắn, cả đời kẻ này coi như đã tàn, nếu ném hắn về thời đại trước, có khi được chọn làm thái giám rồi.

Hai người chầm chậm đi không rõ mục đích, đi được một lúc thì phía trước dần hiện ra một thư quán, hai người nhìn nhau sau đó cũng đi vào.

“Cũng đúng lúc xem một chút lịch sử trước kia a” Nhớ tới di tích kia, Lục Viêm thầm nghĩ.

Vào trong này, Lục Viêm để Ngưng Nhi làm gì thì làm, còn hắn thì tìm kiếm thứ hắn cần. Đi một dãy sách dài thì cuối cùng cũng tìm thấy thứ hắn muốn. Sau khi xem được vài quyển sách thì Lục Viêm cũng hiểu rõ đôi chút về Cổ Lan thành di tích kia. Hơn nữa cũng hiểu rõ một chút về Quang Huy Chi Thành, biết tại sao lúc trước Thẩm Tú lại cho rằng Quang Huy Chi Thành chính là nơi nhân loại cuối cùng.

Cổ Lan thành trước đây cũng như Quang Huynh Chi Thành lúc này, khi chiến tranh bùng nổ, những nhân loại kia tới Cổ Lan thành để tránh nạn, nhưng Cổ Lan thành hẳn cũng là bị công hãm nên những người này chỉ có thể đợi đến chết, những biểu hiện thống khố trước đó của bọn hắn, hẳn là vì chịu đói dẫn đến.

Còn Quang Huy Chi Thành lúc này cũng bị yêu thú nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, lâu lâu lại xảy ra một trận thú triều, những người trong thành vì chống đỡ mà bị yêu thú càn quét chết rất nhiều, nguy cơ bị yêu thú công phá là rất lớn, đến khi đó Quang Huy Chi Thành cũng không khác Cổ Lan thành bao nhiêu.

Lục Viêm xem xong có chút cảm thán, nơi nào cũng thế, trước kia ở thế giới cũ cũng không khác bao nhiêu, thú triều thỉnh thoảng càn quét, những cường giả phải tập trung lại để chống đỡ, mà mỗi lần như vậy lại có vô số người chết đi.

Mà ngay lúc hắn đang cảm thán, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía xa xa, ở nơi đó một thiếu nữ đang nâng một quyển sách để đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu cười nói, dáng người yểu điệu, tóc dài màu tìm buông xuống, khuôn mặt tinh xảo, một cỗ ưu nhã động lòng người.

“Diệp Tử Vân” Lục Viêm nhíu mày một cái, sau đó lại thấy nàng đang cười nói với một người khác, hắn hơi trầm ngâm một chút, sau đó hướng tới phía nàng đi đến.

Vừa tới hắn liền biết người khác kia chính là Ngưng Nhi, nhìn hai người cười cười nói nói, Lục Viêm thầm nghĩ, hai tiểu ny tử này thân thiết nhau lúc nào vậy, trước ở lớp thường lãnh đạm xa cách lắm mà nhỉ?

Lại thấy hai người đang không ngừng thảo luận về công pháp tu luyện, Ngưng Nhi vừa nói mặt vừa đắc ý nhìn Diệp Tử Vân, Lục Viêm có chút buồn cười, nhưng cũng vì nàng mà vui vẻ, nữ nhân của mình có bằng hữu để nói chuyện thì thật đúng là đáng cao hứng, hắn không ích kỷ đến nổi nhốt nàng lại ở nhà, chỉ chơi đùa cùng hắn.

Mà lúc Lục Viêm đi tới thì hai người cũng phát hiện ra hắn, Ngưng Nhi thì ngượng ngùng, nhưng vui vẻ, còn Diệp Tử Vân hơi bất ngờ một chút, bất quá cũng không nói gì.

“Lục Viêm, huynh đến thật đúng lúc, mau sửa công pháp tu luyện cho Tử Vân đi” Ngưng Nhi cười kéo tay Lục Viêm thân mật nói, không chút để ý sắc mặt Diệp Tử Vân đang đỏ lên.

Diệp Tử Vân nhìn hai người, lắp bắp: “Hai người đây là...”

“Hả, hắn chính là nam nhân của ta” Ngưng Nhi có chút đỏ mặt, nhưng vẫn kiên quyết nói ra.

Lục Viêm cười vui vẻ, vuốt mái tóc của Ngưng Nhi, nói: “Còn nàng chính là sinh mệnh của ta”

Diệp Tử Vân bị hai người làm nóng mặt, nhưng tim cũng đập thình thịch, ánh mắt không biết vì sao có chút u oán, trong lòng nổi lên tư vị khó hiểu.

Lục Viêm nghe vậy thì nhìn tới Diệp Tử Vân, thấy nàng ngượng ngùng thì trong lòng mừng thầm, có vẻ như nha đầu kia cũng không bài xích hắn, liền nói: “Được rồi, có thể giúp Diệp Tử Vân đồng học tự nhiên ta đây vinh dự rồi”

Diệp Tử Vân hơi ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra quyển công pháp đưa Lục Viêm, thật ra nàng cũng không muốn, nhưng lúc trước Ngưng Nhi cứ mãi nói nàng tu luyện công pháp cao thâm, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều, lúc này nàng ta đã là Thanh Đồng tam tinh, mà nàng lúc này còn chưa tới Thanh Đồng, khiến nàng khiếp sợ không thôi.

Nàng không muốn khoảng cách hai bên quá lớn, nàng không muốn vì khoảng cách càng lúc càng xa mà tình cảm của hai người lại bị chia cắt giống như trước kia, nên mới đưa cho Lục Viêm sửa công pháp của mình.

Lục Viêm cầm lấy công pháp, hắn nhìn một chút rồi trả lại cho Diệp Tử Vân. Mà Ngưng Nhi bị hành động này của hắn làm khó hiểu, Diệp Tử Vân thì lại tưởng hắn không cách nào sửa lại được, đành cười gượng một tiếng.

“Sao vậy?” Ngưng Nhi không hiểu nói.

Diệp Tử Vân bên cạnh cũng nhìn hắn, muốn xem hắn nói gì.

Lục Viêm lắc đầu, ngay lúc nhị nữ tưởng hắn thừa nhận không sửa được thì nghe: “Công pháp này cấp bậc quá thấp, muốn dùng công pháp này luyện đến cấp Hắc Kim đã là mất cả nửa đời, lại khó mà đột phá tới Truyền Kỳ”

Diệp Tử Vân nghe vậy thì hơi nhíu mày, có thể luyện đến Hắc Kim đã là ghê gớm, nhiều người dùng cả đời cũng khó mà lên đến Hoàng Kim, chứ đừng nói là Hắc Kim.

“Để ta dậy ngươi một công pháp, tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp trăm lần như bây giờ, có thể trú nhan, nếu luyện đến mức tận cùng có thể thọ ngang trời đất” Lục Viêm vẽ một vòng tròn trên hư không, nói.

“Cái gì?” Nhị nữ đồng loạt kinh hô, khiếp sợ không thôi, nữ nhân ai mà không muốn trú nhan, vĩnh viễn xinh đẹp chứ, chưa nói tói thọ ngang trời đất, chỉ riêng tác dụng trú nhan đã làm người ta khó cưỡng nổi rồi.

“Công pháp này có tên Trường Sinh Quyết, không yêu cầu thể chất, bởi công pháp này tu luyện linh hồn, cho nên yêu cầu đơn giản. Ta đọc khẩu quyết, ngươi nhớ ghi nhớ”. Lục Viêm nói xong, liền bắt đầu đọc liên khẩu quyết của Trường Sinh Quyết.

Lục Viêm để Diệp Tử Vân tu luyện công pháp này cũng bởi vì hắn cho rằng nàng là nữ nhân của hắn, đã là nữ nhân của mình, có thể mãi mãi xinh đẹp, thọ cùng trời đất, như vậy thì có gì tốt hơn nữa chứ?

Khi Lục Viêm dứt lời, Diệp Tử Vân vừa niệm lại khẩu quyết, liền vô cùng kinh sợ, công pháp Trường Sinh Quyết này quá cường đại, ảo nghĩa lại cao siêu, dù nàng không hiểu những ảo nghĩa đó, nhưng khi niệm công pháp này linh hồn cũng như bị dung hợp vào ảo nghĩa, có cỗ sinh cơ bàng bạc thẩm thấu vào linh hồn.

Nàng không ngờ tới có thể đạt được một công pháp cường đại cao siêu như vậy, hơn hết là có thể trú nhan, liền mừng rỡ không thôi.

“Ngưng Nhi, muội không cần phải tu luyện công pháp này” Lục Viêm thấy Ngưng Nhi cũng đang niệm khẩu quyết thì lên tiếng cắt đứt.

“Hả? Tại sao lại không, muội cũng muốn trú nhan mà? Chẳng lẽ huynh, huynh không muốn muội có thể mãi xinh đẹp sao?” Ngưng Nhi lo lắng nhìn hắn, uất ức nói.

“Không phải, công pháp trước ta sửa cho muội so với Trường Sinh Quyết cũng không khác nhau bao nhiêu, đều có thể trường sinh với trú nhan...” Lục Viêm nói: “Hợn nữa, công pháp đó, nếu tu luyện đến tận cùng có thể luân hồi chuyển thế, bách kiếp bách thế”

Lần nữa cả hai khiếp sợ, công pháp còn có thể luân hồi, thật sự là vượt khỏi suy nghĩ của các nàng, chỉ sợ không chỉ các nàng, mà cả Truyền Kỳ cường giả cũng khó mà tưởng tượng được.

Ngưng Nhi thì không ngờ tới được công pháp trước đó của mình lại có thể khủng khiếp khó tin như vậy, liền cũng không tu luyện Trường Sinh Quyết nữa.

“Huynh làm sao có được những công pháp như thế này” Ngưng Nhi lại nghi hoặc nói, một thiếu niên lại có thể lấy ra những công pháp khủng bố này, nàng đương nhiên sẽ không tin hắn tự mình tạo ra.

Nhìn Diệp Tử Vân cũng lắng tai nghe, Lục Viêm cười nhạt nói: “Là ta lấy được ở trong di tích lần trước”

Ngưng Nhi ồ một tiếng, tin tưởng lời hắn, vì chỉ có thể mới giải thích được. Còn Diệp Tử Vân không rõ lắm, nơi nào có thể có công pháp kinh khủng như vậy chứ, liền hỏi: “Di tích nào?”

“Chính là Cổ Lan thành di tích, lần trước chúng ta bị Thương Tí cự viên công kích, huynh ấy vì cứu ta mà bị đuổi giết, may mắn trốn được vào trong đó”. Ngưng Nhi vừa buồn vừa đắc ý nói.

Diệp Tử Vân nghe thế thì nhìn Lục Viêm với ánh mắt kính nể, cũng nhìn Ngưng Nhi đang đắc ý đầy hâm mộ, có một nam nhân như vậy sao không đắc ý sao được, nàng cũng muốn có một nam nhân như vậy.

Lòng của thiếu nữ bắt đầu rộn lên, Lục Viêm vừa có thể vì người mình yêu mà không quan tâm sống chết, lại có kiến thức uyên bác, có công pháp cường đại, một người như vậy, nếu mà là nam nhân của mình thì tốt biết mấy.

“Phì phì, sao ta lại nghĩ thế chứ” Diệp Tử Vân đỏ mặt nghĩ, thật đáng xấu hổ mà.

Ngay lúc ba người đang nói chuyện, đột nhiên trên giá sách bỗng nhiên đổ sụp xuống, muốn đè chết ba người. Giá sách này làm bằng ngọc thiết to lớn khủng lồ, lại chứa nhiều sách, vô cùng nặng, nếu đè lên Thanh Đồng ngũ tinh cũng phải mất nửa cái mạng.

“Aa!” Nhị nữ hét lớn hoảng sợ, nhưng lúc này giá sách đã xuống gần người, mà hai người nàng lại không kịp phản ứng, khó mà trốn được.
Bình Luận (0)
Comment