Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 15

Nằm ở đó nghỉ ngơi, Lục Viêm nhớ lại mọi chuyện, hắn không khỏi ngẩn người, mẹ, không ngờ có ngày lão tử lại vì cứu gái mà liều mạng a.

Hắn suy nghĩ một hồi, lại nhìn Diệp Tử Vân, nói: “Các ngươi không sao chứ?”

Diệp Tử Vân thấy hắn bị thương còn quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào, thầm nghĩ trong lòng, hắn chính là vì đỡ cho các nàng mới bị thương, cười nói: “Chúng ta không sao”

Sau đó nàng lại nói: “Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chúng ta sợ là... là bị đè chết...”

Quả thật, nếu bị thứ kia đè lên người, cho dù không chết cũng đi mất nửa cái mạng, may mắn Lục Viêm tu luyện công pháp kì dị nên mới nhanh chóng khỏe lại như thế.

Lục Viêm cũng vô cùng thấy kì lạ, hắn biết bản thân mình bị thương nặng như thế nào, xương cốt đều bị nghiền nát, nhưng trong lúc hắn ngất đi, hắn cảm nhận được thứ kim sắc trong linh hồn hải thẩm thấu ra lực lượng thần bí, đem xương cốt hắn nối lại.

Công pháp đỉnh cấp có khác a.

“Chúng ta là người một nhà, còn cần khách khí thế sao?”. Lục Viêm cười nói.

Diệp Tử Vân vui vẻ, lòng ngọt ngào như uống mật ong, không biết nghĩ gì mà đỏ mặt, nhìn thế Lục Viêm thật sự muốn cắn một cái, rồi đem nàng treo lên cưỡng... ách, nhầm.

Trong lúc Lục Viêm đang thất thần, Diệp Tử Vân lại lên tiếng: “Đúng rồi, ngươi đã ngất đi hai tuần rồi. Trong hai tuần này, Mẹ củ ngươi có ghé qua thăm ngươi. Nhưng có vẻ ở nhà có việc, cho nên mỗi lần thăm ngươi được một lát lại nhanh chóng trở về”.

“Mẹ của ta?” Lục Viêm nghe thế thì hơi ngẩn người, trước kia hắn sinh ra đã ở trong Ma Âm Tông rồi, chưa bao giờ thấy được cha mẹ của mình, lần này nghe tới mẹ mình hắn đúng là có chút thất thần, dù không phải là mẹ mình, nhưng ít nhất hắn lúc này chính là con của bà.

Bất quá, hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao trước ở Ma Âm Tông, hắn làm gì có thể cảm nhận được tình cảm gia đình, chưa biết nó có tư vị thế nào, nên hắn thấy không cần thiết lắm.

Diệp Tử Vân không biết Lục Viêm đang nghĩ gì, tưởng là hắn nghĩ tới mẹ mình cho nên cũng không hỏi gì, đợi một lúc rồi nói tiếp: “Ngươi thương thế đã nhẹ đi rất nhiều, hẳn vài ba ngày nữa là có thể hoàn toàn lành lặn, lúc đó ngươi có thể đi thăm mẹ mình”

Lục Viêm không giải thích gì, nói: “Ngưng Nhi đâu? Nàng không bị thương gì chứ?”

Lắc đầu, Diệp Tử Vân nói: “Nàng không có chuyện gì”

Nói rồi, thấy không có chuyện gì để nói nữa, Diệp Tử Vân liền ngượng ngùng, mà Lục Viêm lại đang suy nghĩ một số chuyện trước đây, mọi thứ có vẻ yên tĩnh, theo thời gian trôi qua, ánh trăng cũng đã lặng lẽ chiếu rọi vào, xuyên qua khe cửa rọi lên người Lục Viêm.

Diệp Tử Vân ngượng ngùng từ từ tiêu tan, nhìn Lục Viêm trong ánh trăng dịu dạng, một cảm giác khó tả nổi lên, dần dần, ánh mắt của nàng trở nên ôn nhu, lẵng lặng ngắm nhìn Lục Viêm đang chăm chú suy nghĩ.

Ánh trăng mờ ảo, dịu dàng ôm trọn Quang Huy chi thành.

Đêm dài yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua.

Lúc này, tại Dực Long thế gia.

Trong một biệt viện.

Tiêu Ngưng Nhi ngồi trên giường tu luyện, trên người tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một cỗ linh hồn lực chậm rãi bao phủ quanh người nàng, tạo thành một cái l-ng hồn lực mờ nhạt.

Bởi vì hôm nay chuyện của Lục Viêm khiến cho nàng cảm thấy phải tăng lên thực lực, đến lúc đó có thể vì Lục Viêm mà làm một vài chuyện, hoặc cho dù không thể giúp hắn cũng có thể bảo vệ tốt mình, chứ không muốn làm vật cản cho hắn.

Giống như hôm nay, nếu như thực lực của nàng mạnh hơn thì có thể tránh được giá sách đè lên người, khi đó Lục Viêm cũng không vì nàng mà bị thương.

Từ sau khi trị thương trở về, nàng liền ngày ngày tu luyện, một mực điên cuồng như vậy, thực lực của nàng cũng bạo tăng từ Thanh Đồng tam tinh đến Thanh Đồng ngũ tinh, có thể nói là tăng lên một mảng lớn, đủ khiến ai hay biết cũng khiếp sợ.

“Hô!” Thở một hơi, sau khi tới cực hạn của Thanh Đồng ngũ tinh, Ngưng Nhi liền dừng lại, nàng muốn ngày mai dùng tinh thân tốt nhất để đột phá.

Mà ngay lúc nàng vừa tu luyện xong, đang muốn đi nghĩ ngơi một chút thì thấy một người hầu vội tiến vào, nói: “Tiểu thư, gia chủ cho gọi tiểu thư đi nghị sự đường!”

Tiêu Ngưng Nhi nhíu mày một chút, không biết phát sinh chuyện gì, nàng đứng lên, hướng ra phía ngoài đi.

Dực Long thế gia nghị sự đường.

Dực Long thế gia gia chủ Tiêu Vân Phong, đang ngồi ở nghị sự đường phía trước, bên cạnh hai hàng chỗ ngồi, cùng ngồi sáu trung niên nhân, bọn họ đều là huynh đệ Tiêu Vân Phong, đều là gia tộc trưởng lão.

“Phụ thân, không biết ngài tìm ta có chuyện gì?” Ngưng Nhi hơi khom người đối với Tiêu Vân Phong, nhìn qua sáu vị trưởng lão lên tiếng hỏi.

“Chính là việc tốt ngươi làm đấy!” Tiêu Vân Phong cố nén cơn giận trong lòng, nói.

“Ta làm việc tốt gì?” Ngưng Nhi lạnh nhạt lắc đầu nói.

Oanh!

Đột nhiên thấy Tiêu Vân Phong đập mạnh vào ghế, cũng may chiếc ghế này làm với chất liệu khá tốt, nên chịu được lực lượng này mà không bị đánh nát.

“Hừ, chuyện tốt ngươi làm là gì ngươi tự nhiên hiểu rõ, còn giả ngây giả dại cái gì!” Tiêu Vân Phong sắc mặt tức giận nhìn Ngưng Nhi quát lớn: “Ai cho ngươi đánh Thẩm Việt ra nông nổi kia hả, ngươi có biết, vì ngươi mà gia tộc chúng ta lâm vào nguy cơ phải diệt tộc không hả?”

Hắn tuy là cha của Ngưng Nhi, nhưng cũng là gia chủ một gia tộc, hắn tuy có thể dung túng nữ nhi của mình, nhưng liên quan đến chuyện tồn vong của gia tộc, hắn khó mà dung túng được nữa.

“Nếu như không phải hắn khinh người quá đáng, ta còn khinh thường đánh hắn đấy!” Ngưng Nhi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Vân Phong, không chút sợ hãi nói.

“Tiêu Ngưng Nhi, đừng cho rằng ngươi là nhi nữ của gia chủ liền muốn làm gì thì làm” Tiêu Dực lên tiếng nói.

Những trưởng lão khác thì nhìn Ngưng Nhi, có người thở dài, có người lạnh nhạt, tất cả đều không lên tiếng giúp đỡ nàng. Dù sao, lần này nàng gây ra chuyện lớn, bọn hắn có nói giúp cũng không ăn thua gì.

Hoặc nếu giúp được lần này, ai biết nàng ta có vì đó mà làm thêm một lần nữa không?

Lần này đánh Thẩm Việt, ai biết sau này có đánh luôn Thẩm Phi không?

Đương nhiên bọn hắn không cho rằng nàng có được năng lực đó.

“Đường thúc nói lời này là có ý gì? Ngưng Nhi mặc dù là nhi nữ của gia chủ, nhưng chưa bao giờ lấy đó lên mặt người khác, hay làm chuyện gì mất mặt gia tộc” Ngưng Nhi không e ngại nói.

“Hừ, còn già mồm!” Tiêu Dực bị nàng không e không ngại đối đáp liền tức giận không thôi.

Ngay khi Ngưng Nhi muốn lên tiếng nói lại, thì Tiêu Vân Phong đã lớn tiếng quát: “Ngươi tốt nhất nên đi qua Thần Thánh thế gia xin lỗi cho ta, sau đó trở về biệt viện, ở đó suy ngẫm lại hành động của mình!”

Vài trưởng lão khác cũng gật đầu, còn Tiêu Dực thì cười lạnh nói: “Đánh người ta xong lại xin lỗi, có chút không thực tế a”

Nghe thấy Tiêu Dực nói thế, Tiêu Vân Phong mặt mày âm trầm, hắn rõ ý của Tiêu Dực, chính là nói hắn xử lý còn quá nhẹ, dùng tình riêng để xử lý: “Như thế thì phải như thế nào?”

“Còn như thế nào nữa, chính là để nàng cùng Thẩm Phi nhanh chóng kết hôn đi, như vậy xem ra còn có chút thực tế”

Lời của Tiêu Dực để Tiêu Ngưng Nhi biến sắc. Lúc này Ngưng Nhi coi như đã rõ mục đích của bọn hắn, lạnh lùng nói: “Muốn ta lấy Thẩm Phi, còn lâu”

“Thẩm Phi là thiên tài, ngươi lấy hắn cũng không có gì không tốt, lại có thể trở thành người của Thần Thánh thế gia, quá tốt còn gì” Tiêu Dực nói.

“Đúng vậy, Ngưng Nhi chất nữ nên suy nghĩ a” Một trưởng lão lên tiếng nói.

“Nếu các ngươi muốn, các ngươi có thể lấy” Ngưng Nhi ánh mắt lạnh lùng nhìn qua những trưởng lão này, nói: “Con cháu các vị cũng có thể đấy”

Oanh!

Tiêu Vân Phong thân là phụ thân, nhìn nữ nhi cùng huynh đệ của mình tranh cãi lẫn nhau liền tức giận vô cùng, quát: “Các ngươi câm miệng cho ta!”

Khi toàn bộ đều câm miệng lại, hắn lại nhìn Ngưng Nhi, nói: “Ngươi cút về biệt viện của mình, không có lệnh của ta không ai được cho nàng ra ngoài!”

Ngưng Nhi không quay đầu lại, nắm chặt nắm tay, nàng sẽ không bao giờ gã cho Thẩm Phi. Lúc trước nàng không có thực lực như bây giờ cũng không có khuất phục Thần Thánh thế gia, huống hồ lúc này nàng vừa có thực lực không thua kém Thẩm Phi, bên cạnh lại có Lục Viêm chứ.

Một tuần sau, khi ánh nắng mặt trời đã chiếu xuống đại địa.

Thánh Lan học viện.

Lúc này cũng đã là thời điểm khảo khí bắt đầu, hôm nay mọi người đều đông đủ, bất quá để mọi người kinh ngạc khó hiểu là Thẩm Việt cùng Ngưng Nhi lại không có thới.

Thẩm Việt lúc này chỉ sợ là đang nằm trên giường khó mà đi được nửa bước. Diệp Tử Vân nghĩ tới Thẩm Việt bị Ngưng Nhi đánh đến chịu không nổi liền cười thầm trong lòng.

Còn Ngưng Nhi tại sao không tới, Lục Viêm nghi hoặc hỏi Diệp Tử Vân, thế nhưng nàng cũng lắc đầu không biết tại sao. Hắn liền đành phải ôm nghi hoặc đi theo Thẩm Tú tới nơi khảo thí, đợi về rồi hỏi nàng.

Dưới sự dẫn dắt Thẩm Tú, các học viên lớp Võ giả Học đồ sơ cấp đứng xếp hàng đi vào đại sảnh khảo thí, nơi xa trên đài cao, đám người cao tầng của học viện đang hướng bên này quan sát.

"Bước đầu tiên là khảo thí lực lượng, ai tới trước?" Một Đạo sư trong đó bộ dáng nhìn về phía Thẩm Tú hỏi.

“Để cho ta đi!” Lục Phiêu đi ra, hướng lực lượng thí nghiệm thạch đi tới.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Phiêu đi tới lực lượng thí nghiệm thạch, tay phải đánh ra một quyền nhẹ nhàng.

Ngay dưới tiếng cười nhạo của đám đệ tử xung quanh, một tiếng oanh vang lên thật lớn, âm thanh truyền khắp toàn bộ đại sảnh.

“Chuyện gì vậy, sao lại vang lớn như thế?”

“Tiếng vang thật lớn”

Toàn bộ đệ tử ồn ào lên hẳn.

Bên cạnh đạo sư phụ trách thí nghiệm cũng là thoáng thất thần, đi tới nhìn lực lượng thí nghiệm thạch, trầm mặc một lát nói:“Thí nghiệm kết quả, Thanh Đồng nhị tinh, hai trăm sáu mươi lăm!”

“Cái gì? Thanh Đồng nhị tinh?”

“Điều này sao có thể?”

Vô số đệ tử không tin được, ngay cả đạo sự phụ trách cũng không tin được, nhưng rõ ràng lực lượng thí nghiệm thạch không có bị hư, nói rõ kết quả hoàn toàn đúng.

...

Ps: Các lão vào cmt góp ý truyện cho sôi nổi nào!! Các lão cmt có thể giúp tác hoàn thiện tác phẩm, có động lực ra chương sơm hơn!!
Bình Luận (0)
Comment