Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 20

Những người khác cũng điên cuồng đánh tới, từng quyền từng chưởng kinh khủng đánh lên Tầm Độc Cự Ngạc, trong nháy mắt một đôi cự thủ đánh nát đầu Cự Ngạc tựa như trái dưa hấu nổ tung.

Tầm Độc Cự Nhạc chưa kịp rên rỉ đã hoàn toàn bị đánh chết, ba người La Nha, Vân Cường cùng Đại Dũng cũng bị thương trầm trọng, nhất là Vân Cường bị cắn cụt một chân.

“Súc sinh đáng chết này, dám cắn chân lão tử!” Vân Cường thở một hơi, cưỡng ép nổi đau đang truyền đến, mồ hôi trên trán chảy dài.

“Mau chữa thương đi, ta đi hái Dưỡng Hồn thảo” La Nha nói: “Nếu chúng ta đem Dưỡng Hồn thảo này cho chủ nhân, chắc chắn địa vị của chúng ta sẽ cao lên rất nhiều”

Hai người bên cạnh gật đầu mừng rỡ, nếu thật sự có thể tăng địa vị trong công hội lên, bọn hắn dù bị thương thế này cũng đáng.

Mà ngay lúc bọn hắn đưa mắt nhìn qua giữa đầm lầy, sắc mặt liền đại biến, một bóng đen đang lấy tốc độ nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

“Đáng chết!” Cả ba người quát giận một tiếng, mặc kệ vết thương nặng nề trên người, hướng bóng đen kia đuổi theo.

Bọn hắn không ngờ được, bọn hắn cực khổ chiến đấu với Tầm Độc Cự Ngạc, đang lúc muốn thu hoạch thành quả, lại bị một kẻ khác cướp lấy, thật sự là tức chết người.

Sau khi lấy được Dưỡng Hồn thảo Lục Viêm dùng tốc độ nhanh nhất ẩn núp trong rừng rậm. Khả năng ẩn núp của hắn chính là đại tông sư, coi như là Hắc Kim cũng khó mà bắt được, đương nhiên nếu cường giả Hắc Kim này không dùng toàn lực truy đuổi.

Bất quá, dù thế Hoàng Kim cấp thì cho dù dùng toàn lực cũng khó mà đuổi theo nổi, huống hồ những kẻ phía sau kia còn đang bị thương nặng do khổ chiến với Tầm Độc Cự Ngạc chứ.

Phia sau truyền đến những tiếng phẫn nộ, Lục Viêm cười nhạt, thân ảnh liền dựa vào đặc điểm ánh sáng mà mờ mờ ảo ảo đầy quỷ dị.

Đám người La Nha, Vân Cường chạy tới đã thấy bóng người đã hoàn toàn biến mất, liền tức giận dẫm chân, miệng phun ra hỏa diễm đốt cháy vài gốc cây đang chắn trước mặt.

“Mẹ kiếp! Dám cướp đồ Hắc Ám công hội chúng ta, thật là không muốn sống” Tức giận mắng một câu, cả ba người nhìn nhau, sau đó hướng ba hướng truy đuổi, nhất định phải giết chết được kẻ này.

Lục Viêm chạy tới một con suối, thả người nhảy xuống tắm rửa một hồi, sau đó thì chọn một chỗ dễ ẩn núp đi tới.

Xung quanh nơi này toàn là đá lớn, Lục Viêm tìm một cái hang động nhỏ do những tảng đá chồng chất lên nhau tạo thành đi vào.

Lấy ra Dưỡng Hồn thảo, Lục Viêm thở một cái, cảm thấy may mắn, hơn một tuần trước linh hồn của hắn bị thiên uy đánh nát thành từng mảnh nhỏ, khiến hắn chịu khổ không ít, mỗi lần đ-ng đến linh hồn, đều phải chịu thống khổ một lúc.

Vốn định đợi lần sau đi ra ngoài sẽ tìm kiếm Dưỡng Hồn thảo một phen, nhưng lại không ngờ tới có thể lấy được nó trong lúc vô tình như thế, quả thật là vận khí cẩu thí.

Lục Viêm đưa Dưỡng Hồn thảo vào miệng nhai, hoàn toàn mất đi hình tượng. Dưỡng Hồn thảo sau khi bị nhai thành từng mảnh nhỏ, một cỗ dược lực thơm mát truyền đến, ngay cả linh hồn cũng thanh mát hơn nhiều.

Dược lực nhu hòa chậm rãi tan biến, ngay lập tức linh hồn nóng lên, vốn lúc trước mỗi lần thúc giục linh hồn đều đau đầu một trận thì lúc này lại có vẻ đỡ bớt đi nhiều.

Linh hồn hải lần nữa bạo động, Lục Viêm bắt đầu tu luyện, tiến vào trạng thái vong ngã, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, không quan tâm mọi thứ xung quanh, quên mất ngày đêm.

Hai ngày đã qua, trong hang động, đột nhiên một tiếng ầm vang oanh động, một đạo ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Lục Viêm toàn thân mồi hôi, chậm rãi mở mắt ra, hắn đã đột phá Bạch Ngân tam tinh. Mấy ngày nay mặt dù đều tu luyện thể phách, song linh hồn lực vẫn tăng lên không ngừng, dù sao trước đó cũng sắp đột phá rồi, những ngày này đột phá cũng là bình thường.

Hắn đứng dậy ưỡn vai, rồi chậm rãi bước ra ngoài, bên ngoài đã là buổi chiều, mặt trời đỏ ngầu như cầu lửa, bầu trời thì như thảm đỏ vô cùng khoa trương, mây đen kéo đến, một tiếng ầm vang lên, mưa bắt đầu đổ xuống.

Nhìn mưa trút xuống như thác đổ, Lục Viêm lắc nhẹ đầu, những kẻ kia hẳn là đã đi rồi, hắn quyết định đi khỏi rừng rậm này.

Những kẻ kia quả thật đợi hơn hai ngày không thấy bóng dáng hắn nên đã đi rồi, mang theo tâm tình trở về.

Đi khỏi khu rừng, có thể do trời đang mưa nên rất ít người qua lại, Lục Viêm suy nghĩ một chút rồi hướng một nơi bán Yêu Linh đi vào.

Vừa vào trong đã thấy rất nhiều người đi đi lại lại, thỉnh thoảng có người cầm theo một miếng yêu phách vui mừng chạy ra ngoài. Nhìn yêu phách, Lục Viêm biết đó là một loại thứ dùng để bắt nhốt Yêu Linh vào trong.

Nơi này đúng là đầy đủ Yêu Linh, có rất nhiều loại, từ những loài yêu linh phổ thông nhất, đến yêu linh quý hiếm như Địa Long, Thiên Ưng các loại.

Lục Viêm đang quan sát thì khẽ ngưng lại, ánh mắt đặt trên một cái yêu phách, bên trong yêu phách là một đám khói đen, mà ngay lúc này trung niên dáng vẻ gian thương đi tới, cười nói: “Ngươi muốn mua gì?”

“Thứ này giá bao nhiêu?” Lục Viêm đưa tay chỉ thứ yêu phách kia nói.

“Đây là một đầu Quỷ Thi, ám thuộc tính, vô cùng quý hiếm” Trung niên cười cười, nói: “Giá của nó là một trăm vạn yêu linh tệ!”

“Một trăm vạn” Lục Viêm lẩm bẩm một tiếng, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một cái giới chỉ khác, bên trong giới chỉ này chứa đúng một trăm yêu linh tệ, đưa giới chỉ cho gã trung niên, hắn cầm lấy Quỷ Thi yêu phách xuống, ném vào giới chỉ.

Hắn không chú ý tới, khi hắn ném Quỷ Thi yêu phách vào giới chỉ, nó liền run lên một cái.

Gã trung niên kia híp mắt nhìn giới chỉ trong tay, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi có thể lấy ra được số yêu linh tệ cỡ này, chắc hẳn là người của tam đại thế gia, nhưng không biết là người của thế gia nào.

“Vị công tử này, ngài còn muốn mua gì nữa không?” Gặp tiền là sáng mắt, quả đúng là gian thương, trung niên cười típ mắt nói.

Lục Viêm khẽ lắc đầu, rồi hướng Thánh Lan học viện đi tới, vì lúc này toàn bộ học viên đã trở về nhà, cho nên nơi này không có ai.

Hắn muốn trở về dung hợp yêu linh, hoàn toàn trở thành Yêu Linh sư, hắn cũng rất chờ mong thứ mới lạ này.

Vừa đi vào Thánh Lan học viện, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người, là Diệp Thắng, lúc này hắn đang rất gấp gáp, sắc mặt có chút trắng: “Ngươi mấy ngày nay đi đâu?”

Lục Viêm khó chịu, trầm giọng nói: “Đi đâu là quyền của ta, hình như Diệp Thắng phó viện trưởng quản hơi nhiều”

“Đi đâu là quyền của ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, đừng dại dột mà tìm Sở thị gia tộc trả thù, dù không so được với tam đại thế gia, nhưng cũng là gia tộc mạnh mẽ” Diệp Thắng không đầu không đuôi nói.

Nghe Diệp Thắng nói làm Lục Viêm nghi hoặc, suy nghĩ một chút, hình như Sở thị gia tộc này là gia tộc của kẻ Sở Nguyên kia, dù tên này trêu nữ nhân của mình, nhưng hắn cũng bị ăn một trẩm kia rồi, cả đời cũng không chơi được nữ nhân, người ta còn không tìm hắn thì thôi, hắn tìm người ta làm gì?

Nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hừ, ai biết được, chỉ cần bọn hắn không đ-ng vào ta là được”

Diệp Thắng thầm than một hơi, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự không muốn cùng Sở thị gia tộc trả thù chứ?”

“Có chuyện gì?

Lục Viêm càng lúc càng nghi hoặc, cảm thấy có gì đó không đúng, trả thù? hắn trả thù cái gì?

“Ngươi không biết?” Diệp Thắng nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt của Lục Viêm liền dò hỏi.

Lục Viêm càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì a.

Đột nhiên hắn nghĩ tới Ngưng Nhi, mấy tuần này không thấy bóng dáng của nàng, dù đã hỏi Diệp Tử Vân vẫn không biết nàng ở đâu, hắn lại nghĩ tới lời Diệp Thắng, chẳng lẽ Ngưng Nhi mất tích là có liên quan đến bọn hắn?

Nhất thời, khí tức âm trầm tản ra, một loại áp bách làm cả Diệp Thắng chấn kinh, đây là uy áp của cường giả, nó đã khắc sâu vào linh hồn của Lục Viêm rồi.

“Chuyện gì xảy ra?” Lục Viêm quát một tiếng trầm thấp.

Uy áp bạo phát khiến cho Diệp Thắng vô thức lùi về sau nửa bước, mồ hôi chảy dài, khi nước mưa tạt vào mặt mới tỉnh táo lại, nội tâm chấn động nói: “Gia tộc của ngươi bị người đuổi giết, ngươi chẳng lẽ thật sự không biết?”

Lục Viêm sắc mặt khẽ biến, hắn mặc dù không quan tâm gì tới cái gia tộc kia, nhưng dù thế nào thì hắn lúc này cũng là người của gia tộc đó, thế mà gia tộc đó lại bị người ta đuổi giết, thật sự là không thể chấp nhận được.

“Mẫu thân của ta đâu?” Lục Viêm trầm giọng nói, mấy tuần trước khi hắn bị thương, biết được mẫu thân thương xuyên tới thăm hắn, hắn cũng có chút tư vị.

“Chúng ta cũng đang tìm kiếm” Diệp Thắng cười khổ lên tiếng, lúc trước hắn đi tìm Ngân Hùng gia tộc, nhưng vừa tìm được liền nghe tin Ngân Hùng gia tộc đã trở thành vườn không nhà trống, hoàn toàn không có một bóng người.

Sau nay vận dụng một chút thủ đoạn tìn báo mới biết được Ngân Hùng gia tộc bị Sở thị gia tộc chén ép, cuối cùng là đuổi giết.

Tiếp đó hắn cũng biết được trước đây Sở Nguyên từng bị Lục Viêm đánh, nên ghi hận, hẳn là mọi chuyện do Sở Nguyên gây ra.

Nhìn sắc mặt Lục Viêm âm trầm, Diệp Thắng khuyên bảo: “Ngươi đừng manh động, với thực lực của ngươi lúc này, sợ là đi tới đó trả thù cũng chỉ có chết vô ích mà thôi. Với thiên phú của ngươi, lo gì không thể báo được thù”

Lục Viêm chậm rãi hít một hơi, gật gật đầu, hắn lúc này không đi tìm Sở thị gia tộc, bởi hắn rõ ràng, chắc chắn ngoài Sở Nguyên kia, còn có tên Thẩm Việt tham gia vào.

“Sau này ngươi đừng đi loạn, với thiên phú của ngươi, người của Hắc Ám công hội đang muốn diệt trừ ngươi, cho nên ngươi phải cần thận” Diệp Thắng nhắc nhở.

Gật đầu, ánh mắt Lục Viêm lóe lên quang mang không ai phát hiện, nói: “Ta muốn vào Thiên Huyễn Thánh cảnh!”

Hắn ở trong học viện này một thời gian, nên biết trong học viện có một nơi dành cho thiên tài, bất quá vì nơi này yêu cầu khá nghiêm khắc, đó là thực lực phải trên Bạch Ngân, dưới mười năm tuổi, cho nên rất ít ai có thể đạt yêu cầu.

“Ta cũng muốn ngươi vào trong đó tu luyện, trước tránh đám người kia đi đã” Diệp Thắng gật đầu, hắn cũng có ý định này, nói thêm: "Ngươi đi chuẩn bị đi, ba ngày sau ta đi tìm ngươi"

...
Bình Luận (0)
Comment