“Coi ngươi chịu được bao lâu!”
Tư Không Dịch cười khinh thường một tiếng, sau đó cả người lóe lên lôi quang, phía sau đôi cánh càng chớp lóe lên, lúc này trên tay hắn lôi điện lóe lên, hướng Lục Viêm giết đến.
Ầm ầm ầm!
Không khí bạo nổ, cây cối bị hất tung, cả hai người cùng nhau đại chiến, trên trời dưới đất, đánh đến thiên hôn địa ám. Lục Viêm thực lực mặc dù chỉ là Hắc Kim tam tinh, nhưng với kinh nghiệm một đời cường giả đỉnh phong, bù đắp một chút cũng không phải không được.
Tư Không Dịch càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng sát cơ càng tăng, kẻ này là một thiên tài khủng bố, nếu để kẻ này quất khởi thì Ngân Dực thế gia sẽ nguy, cho nên hắn phải diệt kẻ này khi còn nhỏ yếu mới được.
Tư Không Dịch lực lượng càng lúc càng tăng lên, đánh đến Lục Viêm không chịu nổi, hắn liên tiếp bị đánh bay lui sau, trên người vết thương chồng chất lên.
“Truyền Kỳ cấp cường giả quả nhiên không phải bình thường!”
Lục Viêm cười lạnh một tiếng, vừa di chuyển vừa lấy ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, lôi đình bắn ra, một tiếng gầm thét vang lên trong đêm tối, hắn cùng Tư Không Dịch điên cuồng lao vào chém giết lần nhau.
Với thực lực của bọn hắn, mỗi lần va chạm đều sinh ra từng trận cuồng phong cuốn bay cát bụi, đánh nát cây cối, dư uy đứng cách trăm mét cũng cảm nhận được.
Lục Viêm không ngừng chém đến Tư Không Dịch, mỗi một kiếm đều bá đạo vô cùng, lôi điện không ngừng đánh lên người, thế nhưng Tư Không Dịch thân thể cũng cứng rắn vô cùng, đối diện với Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chém tới vẫn dùng tay đỡ lấy, sau đó lại đánh ngược Lục Viêm.
Tư Không Dịch càng đánh càng kinh ngạc, không ngờ tới kẻ này lại mạnh mẽ như vậy, lấy thực lực Truyền Kỳ của hắn thế mà vẫn chỉ hơi chiếm thượng phong, lại không thể chém giết kẻ này trong nháy mắt, thật sự là bất khả tư nghị.
"Chết đi đồ con hoang!"
Hét một tiếng dài, hắn đánh ra một quyền, quyền này ẩn chứa lực lượng mênh mông, một quyền đánh ra khiến cả không khí đều nổ tung, mọi thứ như bị xoay chuyển.
"Hừ! Lục Hợp Kiếm Pháp - Di Thiên Chuyển!"
Lục Viêm lạnh lùng nắm chặt Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, vô số đường kiếm chém ra xung quanh, từng đạo kiếm khí liên hoàn chém đến.
Phanh!
Sóng năng lượng quét ra xung quanh, bụi bay mịt mù, từng cự thạch nổ tung.
Hai bóng người bay về sau, Lục Viêm lùi về năm bước, còn Tư Không Dịch chỉ lùi về một bước, sau khi nhìn Thiên Vân Thần Lôi Kiếm trong tay Lục Viêm, Tư Không Dịch thèm thuồng cười lạnh:
“Thanh kiếm tốt, không ngờ trong tay ngươi lại có thứ tốt như vậy, rất tốt, vật này ta muốn rồi!”
“Bạo Lôi Diễm!”
Tư Không Dịch quát lớn, hai tay xuất hiện hai quả cầu lôi diễm, lấy tốc độ nhanh nhất ném tới Lục Viêm, trên đường đi lóe lên tia lửa điện kinh khủng.
Hai quả cầu chưa tới nhưng Lục Viêm đã cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ từ nó, nếu như bị ném trúng chỉ sợ hắc cũng phải bị mất nửa cái mạng.
“Lục Hợp Kiếm Pháp – Diệt Vạn Pháp!”
Một kiếm đưa lên, sát khí kinh khủng dâng trào ra, kiếm khí trùng thiên chém nát không gian, một đạo kiếm mang dài hơn trăm mét từ trên trời hiện ra, xung quanh kiếm mang không gian cũng bị chém rách, kiếm mang sắc bén vô cùng.
“Trảm!”
Lục Viêm quát lớn, kiếm mang trảm xuống, thiên địa biến sắc, khi Bạo Lôi Diễm còn cách Lục Viêm mười mét, kiếm khí xuyên thẳng mà xuống.
Ầm ầm!
Bạo Lôi Diễm nổ tung, xung quanh nổ rầm một tiếng to lớn, kiếm mang sau khi chém nổ Bạo Lôi Diễm liền hướng Tư Không Dịch mà tới, một cái lóe lên chỉ cho Tư Không Dịch kịp xê dịch qua một chút.
Phốc!
Một cánh tay bị chém đứt, máu tươi liền theo đó phun ra, cơn lạnh lẽo từ vai trái truyền đến làm Tư Không Dịch phẫn nộ không tin được.
“Aa! Đáng chết!”
Tư Không Dịch ôm lấy vai trái, ánh mắt giết người nhìn xuống Lục Viêm, hắn không tin được bản thân Truyền Kỳ cấp vậy mà không kịp tránh được một kiếm kia, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của một kiếm đó.
Đã lâu rồi lão còn chưa gặp một kẻ Hắc Kim lại có thể chém đứt tay hắn, thật sự là làm lòng người chấn động.
Tư Không Dịch điên cuồng gầm lên, lực lượng bạo phát đến cực hạn lao đến Lục Viêm, lúc này hắn rõ ràng là liều mạng, cả người ngập trong cuồng bạo.
Lục Viêm giật mình, vội vàng hướng phía sau chạy trốn, nhưng trong chớp mắt Tư Không Dịch đã vọt tới trước mắt, trên người lực lượng Truyền Kỳ bạo phát.
“Chết đi!”
Phanh!
Tư Không Dịch dữ tợn quát lớn, một quyền đánh lên bụng Lục Viêm, tay hắn mang theo lôi điện, dù chỉ là một tia nhỏ bé nhưng với lực lượng của hắn cũng khiến Lục Viêm bán sống bán chết.
Thân thể đập vào gốc cây, đem cả gốc cây đều đánh nát, hắn rên rỉ một tiếng, khi thấy Tư Không Dịch đánh tới liền cố đau đớn, chân đạp Âm Ảnh Bộ phóng đi hơn mười mét.
Cảm nhận cuồng uy phía sau, hắn vội xoay người đánh ra một kiếm, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm rạch qua một đường chém lên quyền đầu của Tư Không Dịch.
Lục Viêm vẫn bị đánh bay đi một đoạn, còn Tư Không Dịch thì tạm ngừng chân lại, nhân lúc này Lục Viêm liền phóng đi, dưới chân hắn đạp lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm lao lên trên trời.
“Lão cẩu tử, dám lên đây chiến một trận!”
Thân thể sau khi hồi phục lại nhớ Bá Thể, hắn liền đứng ở trên không nhìn Tư Không Dịch cười lớn. Hắn biết không thể nào trốn thoát lão già này, càng không thể kéo dài thời gian, nếu như đám cường giả của Ngân Dực thế gia mà tới thì hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
“Chết đi cho ta!”
Tư Không Dịch gầm lớn, thân thể nhanh chóng lao lên phía Lục Viêm.
Cả hai hướng lên trên không trung, Lục Viêm lúc này đang muốn tìm một cơ hội để chém giết Tư Không Dịch.
“Đến tốt lắm, ta trong vòng một chiêu chém giết ngươi!”
Lục Viêm cười lớn, cả người đạp lên Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bay lên trên, cả người lộn nhào ở trên trời, còn tay thì cầm lấy Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, lúc này hắn không còn ngự kiếm phi hành nữa.
Kim cầu trong lòng chấn động, linh hồn lực cuồng thăng lên, không biết lúc này hắn tăng lên bao nhiêu, nhưng chắc chắn không kém hơn Truyền Kỳ cấp.
“Lục Hợp Kiếm Pháp – Cửu Long Diệt Sát!”
Một tiếng gầm lớn vang vọng trời đất, kiếm khí mênh mông bạo phát mà ra, tại trong kiếm khí mênh mông chín đầu thần long hư ảnh đang hướng trời cao phẫn nộ, khí thế cuồng tăng, uy áp kinh khủng từ chín đầu hư ảnh truyền đến làm cả thời không chấn động.
“Diệt!”
Ánh mắt lăng lệ nhìn đến Tư Không Dịch, Lục Viêm hét lớn một tiếng, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chém xuống, chín đầu hư ảnh điên cuồng vọt tới, kiếm khí mênh mông như che đôi trời đất ra làm hai.
Tư Không Dịch hoảng sợ, lực lượng còn lại đều được hắn dùng ra, nuốt thêm năm miếng Xích Huyết chi tinh, lực lượng bạo tăng.
“Phá Lôi Quyền!”
Một quyền hướng tới chín đầu hư ảnh đánh tới, cuồng phong thổi lên, từng tiếng nổ tung ầm ầm vang lớn tiên tục. Tại một quyền này đánh ra, không gian vỡ nát, đất đá tan tác thành từng mãnh, đại thụ hay cổ thụ cũng bị lực lượng đánh thành tro bụi.
Oanh oanh oanh!
Cả không gian dường như chấn động, một vết nứt đen ngòm bắt đầu lan ra xung quanh, sau đó là từng tiếng vù vù vang lên.
"Aaa!"
Quyền mang nổ tung, kiếm khí hoành không mà tới, sắc bén đến mức có thể rạch đôi không khí, một vết chém sâu dưới mặt đất.
Phốc xuy!
Kiếm khí chém đôi quyền mang, cắt đứt cánh tay còn lại của Tư Không Dịch, kiếm khí kinh khủng khiến cả người Tư Không Dịch trăm ngàn vết thương, máu từ trong tuôn ra không ngừng.
“Không thể nào! Không thể nào là thật! Aaa!”
Tư Không Dịch thần sắc ảm đạm, phẫn nộ lên tiếng.
Hắn không tin được bản thân là Truyền Kỳ cấp vậy mà lại bị một thiếu niên chém đứt luôn hai tay, trên người cũng trăm ngàn vết thương, chỉ sợ hắn còn không sống được bao lâu.
Thất ra, nếu không phải do Tư Không Dịch khinh địch, chỉ sợ Lục Viêm cũng khó mà chém trúng hắn, lúc trước trúng chiêu, hắn ngược lại không đề phòng cẩn thận, mà càng liều lĩnh, khiến cho sơ hở đầy người.
Mà Lục Viêm, với ánh mắt sắc bén của hắn tự nhiên có thể nhìn ra được những sơ hở này, mà muốn lấy yếu thắng mạnh, chính là từ những sơ hở này trong nháy mắt giết chết đối phương.
Còn một nguyên nhân nữa chính là Tư Không Dịch sinh mệnh đã đến cực hạn, sắp chết đến nơi rồi, thực lực giảm xuống mạnh mẽ, chỉ sợ trong Truyền Kỳ cấp, hắn chính là yếu nhất.
Ầm!
Cả người ngã ra, rơi xuống mặt đất, hai mắt trừng lớn, một Truyền Kỳ cường giả chết không dắm mắt, không cam tâm chết đi.
Lục Viêm dùng xong một kiếm kia cũng cạn sức rơi xuống đất, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm rơi lên bên cạnh, sau đó hóa thành một đạo lôi quang biến mất.
Thu hồi Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, Lục Viêm nhìn Tư Không Dịch đã chết liền không khỏi thầm hô may mắn, bất quá hắn không nghĩ tới một kiếm kia lại có thể giết Tư Không Dịch.
Chỉ là để giết Tư Không Dịch hắn cũng bị thương không nhẹ, cả người không còn sức, y phục trên người đã rách đến không thể rách hơn.
“A, ngươi là ai!”
Âm thanh kinh hãi vang lên, từ trong gốc tối một thiếu nữ đang không ngừng run rẩy ngồi ở đó, khi thấy Lục Viêm cả người đầy máu liền hoảng sợ hét lên.
Lục Viêm vội vàng bật dậy, dùng sức lực cuối cùng lao tới bóp cổ thiếu nữ này, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng:
“Nếu không muốn chết thì câm miệng cho ta!”
Thiếu nữ run rẩy gật gật đầu liên tục, nàng thật sự hoảng sợ, vốn muốn đi hái một ít dược thảo cho gia gia, thế nhưng đất đá xung quanh run chuyển, vốn nàng còn tưởng là động đất.
Lục Viêm nhìn xung quanh, thấy không có bóng người nào liền an tâm một chút, đột nhiên cơn mệt mỏi ập tới, hắn không ý thức được mà hôn mê.
Bởi vì hắn đã dùng hết sức lực rồi, tinh thần cùng linh hồn của hắn luôn ở cực hạn khi chiến đấu với Tư Không Dịch, cho nên lúc này cảm thấy an toàn liền không chịu được nữa mà hôn mê.
Thiếu nữ thấy Lục Viêm hôn mê liền run rẩy lùi bước, khi thấy Lục Viêm thật sự đã hôn mê liền thở phào một hơi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc.
Từ trong lọ lấy ra một ít bụi phấn hoa, mùi thơm thảo dược từ trong truyền ra, thiếu nữ đem bụi phấn hoa này đắp lên những vết thương trên người Lục Viêm.
Sau đó nàng lật hắn lại, đợi thêm vài phút thì đem hắn đặt trên lưng cõng đi, hướng bên ngoài rừng rậm mà đi.