Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 51

Mặc dù từ cuộc chiến giữa mười hai thế gia cùng Ngân Dực thế gia đến giờ, Thiết Lang thế gia đúng là có tham gia, song chỉ góp một chút lực lượng, cho nên Ngân Dực thế gia cũng không xem là gì.

Do đó mới bỏ qua cho Thiết Lang thế gia. Nhưng sau khi Ngân Dực thế gia bị diệt, không phải chính là Thiết Lang thế gia chiếm được thứ tốt đầu tiên sao?

Thêm một lý do nữa, Tư Không Dịch tại sao lại chọn Thiết Lang thế gia mà không phải thế gia khác. Bởi Thiết Lang thế gia gần với lãnh địa của Ngân Dực thế gia.

Khâu ghép lại từng cái, Lý Tiêu Nhân liền chắc chắn trong lòng kẻ này chính là Tư Không Dịch, hơn nữa trong thế giới này cũng chỉ có ba người có thực lực Truyền Kỳ.

Nhưng trừ gã ra, người kia cũng sẽ không ra tay diệt Thiết Lang thế gia, mà Lý Tiêu Nhân cũng biết kẻ trước mắt không phải người kia, dù sao có thể thay đổi khuôn mặt nhưng khó thay đổi khí tức, nếu người kia thì gã đã biết là ai.

Vậy cũng chỉ còn lại Tư Không Dịch mà thôi.

Hơn nữa, trước lúc Ngân Dực thế gia diệt vong, Tư Không Dịch mất tích không ra, nghe tin có thể là do lão sắp chết nên đi tìm thuốc trường sinh kéo dài tuổi thọ. Nếu như lão ta thật sự kéo dài tuổi thọ, lại phản lão hoán đồng, vậy cũng không ngoại lệ.

khi nghe Lý Tiêu Nhân nói, Lục Viêm ngẩn người một lúc nhưng không để Lý Tiêu Nhân phát hiện, ánh mắt đột nhiên chớp lóe một cái.

Những ngày ở Vô Danh thôn hắn cũng không phải không biết tin gì, mà thật ra tin tức Ngân Dực thế gia bị mười hai thế gia hợp lực diệt cũng không phải tin tức gì bí mật, ai ai cũng biết. Mà tin tức Tư Không Dịch đi đâu không ai rõ hắn cũng biết.

Đương nhiên hắn biết Tư Không Dịch đã chết, nhưng người khác không biết, lúc này nghe Lý Tiêu Nhân nói hắn là Tư Không Dịch, hắn đột nhiên có suy nghĩ khác.

Nhất thời, khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt của Lục Viêm bỗng trở nên giận dữ, cười như điên:

“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng biết rồi sao? Các ngươi thật sự không ngờ tới chứ gì...”

Vừa dứt lời, bốn phía nổi lên cuồng phong, khí tức âm trầm kinh khủng quét ra tám hướng, không gian xung quanh chấn động.

Nộ khí trùng thiên, sát khí cuồn cuộn, hai mắt Lục Viêm đỏ ngầu, hắn hét lớn một tiếng như sư tử gầm thét.

“Chết đi cho ta!”

Lục Viêm như tên lửa phóng tới, tốc độ nhanh vô cùng, tàn ảnh lóe lên liền thấy thân ảnh của hắn biến mất, chỉ thấy lưu tinh xẹt qua, nó mang theo sát khí đánh đến Lý Tiêu Nhân.

Lý Tiêu Nhân không ngờ kẻ này thật sự là Tư Không Dịch, vốn đã đề phòng nên khi Lục Viêm đánh tới gã liền phóng về sau, né tránh công kích của hắn.

Thấy một kích không trúng, Lục Viêm lại điên cuồng lao đến Lý Tiêu Nhân, mỗi một quyền đều tinh diệu vạn phần, dù Lý Tiêu Nhân muốn tránh cũng không được, đành phải cùng hắn đối chiến, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh trúng.

Mà một khi bị đánh lên người, hoàn toàn có thể đem gã trọng thương. Bất quá, thực lực của gã cũng không kém Tư Không Dịch bao nhiêu, nếu đối chiến, gã cũng không sợ.

Lý Tiêu Nhân bạo phát toàn bộ lực lượng, đôi mắt vốn bình thường đột nhiên nhảy lên từng tia hỏa diễm, cả người gã cũng ngập trong ánh lửa, nhìn qua vô cùng bạo chiến.

“Xuy xuy!”

Thần Diễm huyết mạch mở ra, từng hỏa diễm đốt cháy cả không khí, lúc này Lý Tiêu Nhân như hóa thân thành Viêm Đế, bá khí vạn phần.

“Rầm!”

Hỏa quyền cùng đánh tới Lục Viêm, lôi quang cùng hỏa quang bắn ra liên tục, mỗi đạo quang mang quét ra đều khiến cho đại địa nứt vỡ.

Cuồng phong gào thét, lôi quang cùng hỏa quang không ngừng phóng ra, trong nháy mắt Thiết Lang thế gia toàn bộ kiến trúc hoàn toàn sụp đổ,nếu không phải những người ở đây đã chạy trốn, có khi bị trận chiến này làm liên lụy.

“Oanh oanh oanh!”

Từng quyền từng cước đánh vào nhau, khói bụi mịt mù bao phủ lấy phạm vi trăm mét.

Một cước đá ngang, mang theo lực lượng kinh khủng đánh lên Lý Tiêu Nhân.

“Phanh!”

]

Một tiếng trầm đ-c vang lên, một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến cho không gian sụp đổ đánh ra, không khí như bị đè nén, kịch liệt run rẩy.

Ngay khi trời đất còn đang quay cuồng, một bóng người bị đánh bay như diều đứt dây, cả người là vết thương chằn chịt, đập mạnh lên đại địa.

Người này như tảng đá bị ném vào mặt biển, toàn bộ mặt biển gợn sóng dữ dội. Đại địa nứt một cái hố lớn, bên trong chính là Lý Tiêu Nhân.

“Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi! Chết đi!”

Trên bầu trời, Lục Viêm nhanh như chớp lao xuống, ánh mắt rực lên lôi quang, một quyền như khai phá sơn hà đánh xuống.

“Đáng chết!”

Lý Tiêu Nhân quát một tiếng, cố gắng nén đau đớn, khi nhìn thấy Lục Viêm chuẩn bị đánh xuống, trên người bỗng nhiên phun ra một đạo huyết tinh, ngay sau đó từ đạo huyết tinh rực cháy Thần Diễm, tạo thành một cái Diễm Thuẫn.

Oanh!

Một kích đánh lên, không khí nổ tung từng trận, cả không gian dường như đang run rẩy.

Thế nhưng khi một quyền này đánh lên, Diễm Thuẫn vẫn không chút lay động, chỉ gặp ở chính giữa Diễm Thuẫn là từng vết nứt nhỏ, sau đó lành lại như chưa từng bị nứt vậy.

Diễm Thuẫn chính là từ Thần Diễm tạo thành, sừng sững đứng ở đó như Thiên Sơn bất diệt, đón lấy một kích của Lục Viêm mà không chút tổn thương nào, có thể thấy nó bá đạo cỡ nào.

Có thể chống đỡ Truyền Kỳ lực lượng một kích, lại có thể tự khôi phục lại, quả thật là vô cùng lợi hại.

Ngay khi chống đỡ được Lục Viêm một kích, chỉ gặp Lý Tiêu Nhân nhanh chóng hướng Thần Diễm thế gia chạy đi, lúc này gã chưa chuẩn bị để cùng Tư Không Dịch lão đầu này liều mạng.

Mà chỉ sợ dù gã liều mạng cùng Tư Không Dịch thì cũng chỉ gã chết, còn Tư Không Dịch chỉ trọng thương mà thôi.

Tu luyện đến cảnh giới này thì chẳng ai muốn chết cả, nếu như lúc đó có cơ hội để sống. Gã cũng vậy.

Gã phải nhanh chóng đem tin tức này cho những thế gia khác biết, đề phòng Tư Không Dịch báo thù. Sau đó cùng Thương Lang Đạo liên thủ giết Tư Không Dịch.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt Lý Tiêu Nhân đã hoàn toàn biến mất ở cuối đường. Mà lúc này, hoàng hôn cũng lụi tàn, hắc ám buông xuống, gió lạnh bắt đầu càn quét.

“Hừ, sớm muộn ta cũng sẽ diệt sạch mười hai thế gia các ngươi, Ngân Dực thế gia sẽ độc bá thế giới này!”

Lục Viêm cười lạnh từng tiếng, chỉ là khóe miệng nở lên nụ cười quái dị.

Tư Không Dịch nếu mà biết mình bị oan thế này chỉ sợ có chết cũng không nhắm mắt được. Đáng tiếc, lão đã nằm dưới đất vĩnh viễn, không thể nghe được Lục Viêm nói gì.

Đợi khi không thấy bóng dáng Lý Tiêu Nhân, Lục Viêm mới đưa mắt nhìn về một phía, thân ảnh lóe lên.

Trong một căn phòng của Thiết Lang thế gia, nơi này đã đổ nát nhưng vẫn có thể ở tạm.

Bên trong này, Tiêu Tuyết Mai đang cùng Lan Mị Mị ôm chầm lấy nhau, lúc này Tiêu Tuyết Mai không còn dáng vẻ tuyệt vọng nữa, mà là đang lo sợ.

Khi biết Lục Viêm vì mình mà giết tới Thiết Lang thế gia, nàng quả thật là rung động, nhưng không nén nổi lòng lo sợ.

Thiết Lang thế gia dù sao cũng là một trong mười hai thế gia, cường giả như mây, còn có Hắc Kim cường giả, nếu Lục Viêm cùng Thiết Lang thế gia cường giả chiến đấu, chỉ sợ không thể nào hơn được.

Nếu không phải do Lan Mị Mị an ủi, lại nói Lục Viêm mạnh mẽ ra sao, đánh cho Thiết Lang thế gia sợ hãi như thế nào, chỉ sợ nàng đã chạy ra ngoài tìm Lục Viêm rồi. Thế nhưng nàng không tin Lục Viêm thật sự có thể đánh thắng cả vạn người của Thiết Lang thế gia.

Trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến quá khứ trước đây, nàng không nhịn được mà run lên.

Nàng không muốn lại có ai vì nàng mà chết.

Ngay khi đang sợ hãi, một âm thanh vang lên làm nàng khẽ run:

“Các ngươi không sao chứ?”

Âm thanh này rất quen thuộc, Tiêu Tuyết Mai vội vàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt hô hấp cũng như ngừng lại, không nói lên lời, một lúc sau thì nước mắt chảy ra. Sợi dây căng thẳng đang treo ở cổ cũng hạ xuống.

Lan Mị Mị thì vui mừng lên tiếng:

“Lục Viêm, ngươi tới rồi.”

Sau đó lại nhìn ra bên ngoài, có vẻ nghi hoặc, chỉ là không nói, nhưng ai cũng biết nàng muốn nói gì.

Tiêu Tuyết Mai cũng nhìn hắn chờ hắn lên tiếng.

“Giải quyết hết rồi.”

Tiêu Tuyết Mai lúc này mới thả lỏng tinh thần, đột nhiên ngã xuống hôn mê. Bởi vì quá căng thẳng cùng lo lắng, lúc trước còn tuyệt vọng, cho nên tinh thần bị kéo lên cao, mới khiến nàng không thể ngủ, lúc này thả lỏng, lo lắng cũng biến mất, cơn mệt mỏi liền theo đó ập đến.

Lục Viêm gật đầu, ánh mắt dời lên người Tiêu Tuyết Mai, nói:

“Đi thôi, ta đưa các nàng về.”

Nói rồi, hắn ôm lấy hai người, thân ảnh lại biến mất.

Khi hoàng hôn tắt nắng, bóng tối hạ xuống, Lục Viêm cũng đã gần đến thị trấn.

Lúc Lục Viêm định đưa Tiêu Tuyết Mai về Vô Danh thôn thì chợt nghe Lan Mị Mị lên tiếng:

“Đừng đưa Tuyết Mai tỷ tỷ trở về trong thôn...”

Lục Viêm khó hiểu:

“Ở thôn có người thân của nàng, nếu ở đó thì không phải có người chăm sóc sao, tại sao lại không trở về?”

Lan Mị Mị liếc qua Lục Viêm, nói:

“Ngươi không biết chuyện đó à?”

“Chuyện gì?”

“Quái lạ, ngươi vậy mà không biết chuyện đó. Mà thôi, để ta nói cho, dù sao chuyện này hỏi ai cũng biết, cũng không phải bí mật gì.”

Lan Mị Mị nói:

“Trước đây mười mấy năm, Tuyết Mai tỷ tỷ yêu một nam nhân tên Hoàng Hạo ở nơi này, hai người bọn họ vốn dĩ có thể sống với nhau hạnh phúc, nhưng bởi vì Tiêu lão gia không chấp nhận Hoàng Hạo...”

“...Tiêu lão gia khi đó chính là Hoàng Kim cường giả, Tiêu gia cũng xem như là đại gia tộc, trong khi đó Hoàng gia lại chỉ là một gia tộc bình thường. Tuyết Mai tỷ tỷ cùng nam nhân kia bị ép phải chia ra...”

“... Vốn sẽ không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng không biết tại sao, sau vài ngày, Hoàng gia bị người ta giết sạch, Hoàng Hạo thì không rõ tung tích. Tuyết Mai tỷ tỷ khi đó biết tin liền cho rằng Tiêu lão gia làm, nên cùng Tiêu lão gia đoạn tuyệt tình cha con. Tuyết Mai tỷ tỷ từ đó liền đi tới nơi này ở xem như là bù đắp, tạ lỗi với Hoàng gia...”
Bình Luận (0)
Comment