Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 61

“Không Minh Đại Đế hắn truyền lại thập tự chân quyết rồi để cho năm người chúng ta diệt lẫn nhau, không phải là để đối kháng với kẻ đó, mà khi còn lại người cuối cùng, cũng thôn phệ lý giải của bốn người...”

“Không Minh Đại Đế sẽ trọng sinh trở lại!”

“Hắn, không phải là truyền đạo cho người cuối cùng, mà là trọng sinh trên người đó!”

“Cũng có nghĩa là người cuối cùng đó...”

Vị diện chi linh phẫn nộ quát một tiếng như sấm rền:

“Chính là Không Minh Đại Đế!”

Âm thanh chứa cơn bất mãn vô tận, rơi xuống, mọi thứ trở lại dáng vẻ tử vong như cũ.

“Ta trước khi đi, lưu lại đây một đạo ý chí, chính là để nói ra cái đại âm mưu này của Không Minh Đại Đế, để cho kẻ hữu duyên biết được. Không Minh Đại Đế không phải thánh nhân, hắn là tiểu nhân!”

Nghe vị diện chi linh nói như vậy, Lục Viêm trầm ngâm một lúc, cũng không nói cái gì, chỉ lạnh nhạt nói:

“Nói như vậy, Không Minh Đại Đế thật ra là muốn trọng sinh trở lại, mà thập tự chân quyết, chính là âm mưu của hắn.”

“Đúng vậy, cũng vì đó mà ta để lại đạo ý chí này ở đây. Ngoài muốn nói âm mưu này, còn muốn ngăn cản âm mưu của hắn.”

Vị diện chi linh thở một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại, sau đó nói:

“Ngoài ta và ngươi, cùng kẻ mới chết kia, thì còn lại hai người nữa. Bản thế của ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm bọn hắn. Mong rằng ngươi cũng ngăn cản âm mưu này lại. Nếu không đợi đến lúc Không Minh Đại Đế, kẻ tiểu nhân kia trọng sinh lần nữa, sẽ không biết chuyện gì xảy ra.”

“Được rồi, cũng nên thực hiện lời nói a. Lần này hợp tác, mong rằng không phải là lần cuối.”

Lục Viêm nhìn hắn, sau đó gật đầu.

Nói đến hợp tác, tại thời điểm vị diện chi linh mới xuất hiện thì đã cùng Lục Viêm hợp tác. Lúc hai người bọn hắn đứng yên không nói gì, chính là lúc bọn hắn đang bàn đến việc hợp tác này.

Còn về lão đầu, lão hoàn toàn không biết gì, có thể nói từ đầu đến cuối đều bị Lục Viêm cùng vị diện chi linh tính kế, một cường giả như thế mà bị tính kế chết đi, thật sự là oan uổng.

Vị diện chi linh cũng không nói gì nữa, tay phải hắn phất lên, dưới một tiếng “ông” vang lên, chỉ gặp đồ án màu đỏ trên bầu trời thu nhỏ lại, sau đó hóa thành một đạo huyết ấn. Huyết ấn nhìn giống như một khỏa Tinh Thần, năm cánh phát sáng, giữa ngôi sao có một đạo ấn ký màu lam.

Vị diện chi linh đưa Huyết ấn cho Lục Viêm, cầm Huyết ấn trong tay, Lục Viêm lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng mênh mông, đây là lực lượng của thế giới, của một vị diện, hay của một phiến thiên địa.

Huyết ấn này, chính là quyền chưởng khống của thế giới này, có huyết ấn, chính là chúa tể của thế giới. Sinh tử của một thế giới, tùy thuộc vào người nắm giữ nó. Cũng giống như vị diện chi linh, giơ tay nhấc chân liền rút đi sinh cơ của thế giới, hóa thế giới thành tử vong thế giới, ngàn vạn sinh linh bên trong đều tử vong.

Đương nhiên Lục Viêm không xa lạ gì với nó, trước đây hắn muốn tạo ra thế giới hay thiên địa cũng chỉ cần một ý niệm, dù sao trước đó hắn muốn diệt thế cũng không phải không được, chứ đừng nói chỉ là sáng tạo ra một thế giới hay thiên địa.

Huyết ấn hóa thành một luồng huyết quang chui vào trong người Lục Viêm, ngay lập tức thế giới sinh ra biến đổi, bầu trời tinh quang biến mất, thay vào đó là mặt trời treo cao, nắng sớm rọi xuống.

Bên dưới, đại giang sơn hà chậm rãi chảy, cây cối sống lại, chim hót mây bay, mặt nước phản chiếu trời xanh, đại địa nứt nẻ cũng đầy đặn trở lại.

Sinh cơ bừng bừng phóng lên trời cao, mọi thứ trở lại như cũ, nhưng không có bất cứ một người nào ở thế giới này, đương nhiên ngoại trừ Lục Viêm cùng vị diện chi linh và... vài người thân ở thế giới này thì còn lại là nữ nhân của hắn.

Thế giới lúc này, có thể nói là thay đổi hoàn toàn, Lục Viêm lúc này nắm giữ thế giới, tùy ý sửa đổi mọi thứ. Hắn sẽ không cho bất cứ sinh linh nào sống sót, cũng không để bọn hắn sống sót. Bởi thế giới này, hắn vốn dành cho hắn cùng nữ nhân của hắn.

Một thế giới mà toàn nữ nhân của hắn. Cái này... đúng là thú vị.

Lục Viêm liếm lưỡi một cái rồi cười dâm đãng.

“Kết thúc cũng là bắt đầu. Ài, mong ngươi nhớ những gì ta nói...”

Vị diện chi linh hóa thành hư vô biến mất, âm thanh vẫn còn lưu lại tại cuối chân trời.

Lục Viêm ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi quay người đi xuống Vô Danh thôn, nửa đường đi tới Vô Danh thôn Lục Viêm lại đi đến chỗ của Tiêu Tuyết Mai.

“Aaa, là ai!”

Âm thanh kinh hoảng của Tiêu Tuyết Mai truyền ra.

“Là ta, Lục Viêm.”

Lục Viêm lên tiếng, chỉ là trong đầu đang không ngừng tưởng tượng.

Tiêu Tuyết Mai đang trong phòng tắm, đương nhiên là để tắm, khi nghe thấy có âm thanh lạ liền vô cùng kinh hoảng, tưởng có người muốn rình xem. Từ lúc bị Trần Bạo bắt đi nàng liền sinh ra sợ hãi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chính là đạo lý đấy.

Huống hồ lúc này nàng đang tắm, nếu như mà có người vào thì nàng đúng là không biết phải làm sao, cũng may người vào đây là Lục Viêm, Tiêu Tuyết Mai thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó liền đỏ mặt, tại sao Lục Viêm đi vào mà nàng lại nhẹ nhõm.

“A.”

Trong lúc xấu hổ, Tiêu Tuyết Mai ngã nhào lên mặt đất, đau đớn kêu một tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

Lục Viêm lên tiếng, hắn lúc này đã trở thành chúa tể nơi này, không gì có thể ngăn cản được hắn, có thể nói, chỉ cần hắn muốn nhìn, cho dù là có trốn ở đâu cũng không tránh được ánh mắt của hắn.

Hắn lúc này, chính là đang nhìn a.

“Không, không có gì, ngươi ngươi mau đi ra, đừng có vào đây...”

Tiêu Tuyết Mai vừa loạng choạng đứng dậy vừa hoảng sợ lắp bắp nói. Nàng tức nhiên không biết cả thân thể trần truồng của mình đang bị Lục Viêm nhìn từng chút một, từ nơi cao nhất đến nơi thấp nhất, nơi có thể nhìn cũng nhìn, mà nơi không nển nhìn cũng đã nhìn.

Lục Viêm lúc này thật sự muốn lao vào cường bạo nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định tha cho nàng. Chẳng qua lúc này máu đã nổi lên, khó mà áp chế xuống.

“Vậy ta đi tìm Ngọc Sương trước đây, ngươi cẩn thận...”

Lục Viêm vừa lên tiếng đã hiện ra ở Vô Danh thôn, khi Tiêu Ngọc Sương còn đang chuẩn bị lật chăn ngồi dậy thì Lục Viêm đã đè nàng ra mà ăn.

“Aa, đừng, đừng...”

Tiêu Ngọc Sương đẩy Lục Viêm ra, nàng mới ngủ dậy, còn không muốn tiếp tục ngủ đâu. Đáng tiếc Lục Viêm lúc này đang nổi hứng, không thể ép xuống.

“Ân, mạnh...”

Từng đồ bị ném bỏ, trong nháy mắt xuân quang hiện ra trước mắt Lục Viêm, hắn nuốt nước miếng cái ực, rồi hai tay nắm lấy hai đỉnh núi cao ngất trước mắt, vừa xoa vừa bóp, miệng thì...

Ú ớ vài câu, Tiêu Ngọc Sương liền theo đó mà tiếp Lục Viêm, lúc đầu còn không chịu nhưng một lúc sau liền điên cuồng theo. Hai người đại chiến một canh giờ, cao trào vài lần thì mệt mỏi.

Tiêu Ngọc Sương đáng thương mới ngủ dậy thì lại ngủ tiếp, cũng may Lục Viêm không để nàng mệt mỏi mà giúp nàng. Đáng thương cho Tiêu Ngọc Sương, nàng còn chưa ăn sáng thì đã làm bữa ăn sáng cho hắn.

Lục Viêm mệt mỏi rã rời, hắn trong một ngày diệt mười hai thế gia, cùng vị diện chi linh tính kế lão đầu, trở thành vị diện chúa tể, mỗi một việc đều kinh động lòng người.

Trước khi Tiêu Ngọc Sương ra ngoài, Lục Viêm liền nói một số chuyện liên quan cho nàng, như người của mười hai thế gia đã không còn, đám người đáng thương hay đáng ghét cũng không còn, chỉ còn vài người của Vô Danh thôn, huynh đệ tỷ muội gì đấy.

Cũng để nàng đi nói chuyện này lại cho những người đó, để bọn họ không hoảng loạn. Tất nhiên, những chuyện này đều quy kết lại là do thời đại bị thay đổi, mà bọn hắn còn sống chính là những người được chọn để tạo nên thời đại mới.

Cũng do tối hôm qua không ít người chứng kiến, cho nên bọn hắn cũng rất nhanh tin, mà cho dù là có không tin hay nghi hoặc cũng không sao, bởi bọn hắn không để ý nữa, lúc này bọn hắn đang không ngừng tranh nhau chọn chỗ ở.

Thế giới lớn như thế mà chỉ có trên dưới trăm người, không chọn nơi để sống cũng thật là phí a...
Bình Luận (0)
Comment