Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 17

Phó Xuyên bình tĩnh quay đầu lại nhìn Diêu Nhất cầm ly trà gừng đường đỏ trên tay, đợi cô nói chuyện tiếp.

Diêu Nhất nâng chiếc cốc trong tay lên: “Đường đỏ là đường sucrose, glucose là đường đơn, tôi nên uống nước đường glucose để hấp thu tốt hơn.”

Sau đó có còn giảng cho Phó Xuyên từ thành phần của đường cho đến cấu trúc của đường. Từ kiến thức phổ thông cho đến kiến thức đại học, sau cùng còn chưa đã thèm nói: “Thật ra tôi không có nhiều kiến thức về sinh dưỡng, đối với lĩnh vực này không hiểu biết nhiều”

Phó Xuyên trầm mặc nghe Diêu Nhất nói hết, sau đó mở miệng nói điều mà cậu muốn nói từ lâu rồi: “Cậu có phải đọc sách đến ngốc luôn rồi không?” 

“A?” 

Diêu Nhất khó hiểu nhìn Phó Xuyên, nội tâm vô cùng tủi thân: Hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì mà bạn học tốt Phó Xuyên lại nói ra câu này.

“Bỏ đi” Phó Xuyên nhìn lướt qua khuôn mặt mờ mịt chẳng biết gì của cô nói.

“Không có việc gì tôi đi trước đây” 

“Oh” Diêu Nhất đến ống hút cũng không cắn nữa, nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Xuyên đi ra khỏi trường, nghĩ xem mình đã làm sai cái gì.

Cầm ly trà gừng đường đỏ, Diêu Nhất quay lại nơi tổ chức, cuối cùng tìm được Lý Cách đang ở xung quanh cuộc thi nhảy cao.

“Tiêu Tiêu đâu?” Diêu Nhất kéo Lý Cách ra ngoài.

Lý Cách đi khắp nơi thu thập mấy tin tức bát quái, nhìn thấy Diêu Nhất đến cậu ta hưng phấn nói:

“Thi chạy 5 nghìn mét giải nhất là của cậu đấy” 

Diêu Nhất gật đầu, trong đời cô chưa bao giờ đứng hạng nhì cho nên cô nghĩ hạng nhất của mình là điều đương nhiên.

“Chỉ là không biết có thể phá kỷ lục được hay không” Lý Cách có chút mong đợi: “15 phút 36 giây đấy”

“Tiêu Tiêu đâu?” Diêu Nhất hỏi lại một lần nữa

“Triệu Tiền đưa cậu ấy đi thi đấu rồi” Lý Cách cúi đầu nhìn đồng hồ

“Chắc cũng sắp xong rồi” 

Nói chuyện, Diêu Nhất và Lý Cách cùng đi đến sân thi đấu tạ.

Lão Hàn đang đứng bên ngoài nhìn vào trong, hai người đến chào hỏi thầy.

“Vừa nãy Diêu Nhất chạy không tồi” Lão Hàn cười tủm tỉm, trong tay còn ôm bình nước.  

“Giành lấy vinh quang về cho lớp ạ” Diêu Nhất nghiêm túc nói.

Lão Hàn vui mừng nhìn học sinh lớp mình, hài lòng gật đầu.

Lúc này có một cơn gió thổi qua, lão Hàn ngửi được mùi vị quen thuộc, nhìn chằm chằm ly cafe trong tay Diêu Nhất, nhíu mày hỏi: “Diêu Nhất, thân thể em không khoẻ tại sao không xin nghỉ, còn muốn miễn cưỡng thi đấu” 

Lão Hàn càng nghĩ càng cảm thấy Diêu Nhất quá đáng, một đứa con gái sao có thể không quan tâm đến sức khoẻ của mình chỉ vì thắng cuộc chứ, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?

Diêu Nhất và Lý Cách đứng bên cạnh có chút há hốc mồm, không biết lão Hàn tức giận cái gì.

“Thân thể em khá tốt ạ” Diêu Nhất mờ mịt nhìn thầy chủ nhiệm.

Lão Hàn là một người đàn ông cũng ngại ngùng khi nói ra chuyện này đặc biệt là khi bên cạnh còn có một cậu nam sinh cùng tuổi.

“Con gái của thầy mỗi lần đến ngày này chỉ hận không thể nằm bất động trên giường, đến cơm cũng là bọn thầy đưa đến bên miệng nó” Lão Hàn khó hiểu nói.

“Còn Diêu Nhất em khó chịu cũng không thể tham gia loại thi đấu này” 

Diêu Nhất và Lý Cách hai người vẻ mặt mờ mịt liếc nhìn nhau.

“Cậu làm sao vậy? Bị bệnh à?” Lý Cách ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi Diêu Nhất.

Diêu Nhất lắc đầu: “Không có, mình khá ổn” 

Hàn Tiêu Tiêu lúc này cũng thi đấu xong, cùng Triệu Tiền đi về phía bên này.

“Làm sao vậy, đây là?” Hàn Tiêu Tiêu nhìn bầu không khí ngưng đọng này không nhịn được hỏi.

Không đợi Diêu Nhất mở miệng, Hàn Tiêu Tiêu đã nhìn thấy ly trà gừng đường đỏ trên tay Diêu Nhất, cô quá quen thuộc với hương vị này rồi, không cần hỏi cũng biết là vì sao.

“Cậu đang bình thường uống cái này làm gì, ở đâu ra vậy?” Hàn Tiêu Tiêu biết Diêu Nhất không có đến ngày kinh nguyệt, lại nhìn cô uống một cách hăng hái, ánh mắt có chút không đúng.

“Mình hơi khát, vừa mới đến tiệm trà sữa mua” Diêu Nhất lắc lắc ly cafe nói một cách đương nhiên.

“……” Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy bất lực với tính cách qua loa sơ sài này của Diêu Nhất

“Cậu đừng uống nữa, lớp trưởng đã mang nước đến rồi” 

Lão Hàn bây giờ mới nhìn ra có gì đó không thích hợp, đối với học sinh này của mình thật cạn lời.

“Buổi tối về nhà sớm một chút, hôm nay mẹ nấu canh đấy” Lão Hàn nhìn Hàn Tiêu Tiêu lấy ly nước trên tay Diêu Nhất ném đi nói.

“Biết rồi ạ” Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, kéo Diêu Nhất về khu hậu cần.

Bốn người còn chưa đi được 10m, Triệu Tiền đã phản ứng lại

“Mẹ cậu? Lão Hàn và nhà cậu có quan hệ gì?”

Hàn Tiêu Tiêu quơ quơ bím tóc của mình, nắm tay Diêu Nhất nói:

“Mẹ của mình là vợ của lão Hàn, cậu nói xem là quan hệ gì?” 

Ba người còn lại động tác nhất trí cùng dừng bước chân, khiếp sợ nhìn Hàn Tiêu Tiêu.

“Lão Hàn là ba cậu!” Lý Cách phi thường khiếp sợ.

“Đúng vậy, hai chúng ta họ giống nhau vậy mà các cậu không phát hiện ra sao?” Hàn Tiêu Tiêu nhún vai nói “Các cậu không nhanh nhạy chút nào”

Diêu Nhất theo bản năng phản bác: “Trong lớp họ Hàn có tận 5,6 người” 

“Dù sao bây giờ các cậu cũng biết rồi” Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy lão Hàn là ba mình cũng không có gì phải dấu diếm cũng không có gì quá đặc biệt cả.

Bốn người cùng tiêu hoá chuyện này xong liền thong thả đi về phía khu hậu cần.

Một buổi sáng thi đấu không có gì sai sót kết thúc, mọi người trong lớp cơ bản đều tụ tập lại khu hậu cần, mọi người nhìn thấy Diêu Nhất đều nhịn không được vây quanh lại hoan nghênh quán quân của bọn họ.

Lớp trưởng chuyên môn cũng mang một chai nước uống lại cho quán quân của lớp mình.

Diêu Nhất từ chối đồ uống, cô chỉ muốn uống lọc thôi.

Một bạn học đứng bên cạnh thùng nước nghe thế lập tức đưa qua.

Lớp 2 không khí hoà thuận vui vẻ, vừa nói vừa cười. Mà Lớp 1 cách vách không khí lại có chút căng thẳng. Phó Xuyên rời đi trước thời hạn, lớp bọn họ sáng nay đến tư cách vào vòng chung kết cũng không có.

Đặc biệt là lớp trưởng Dụ Thanh Doanh sắc mặt rất khó coi, Dụ Thanh Doanh ngày thường luôn tươi cười, bây giờ lại trầm mặc bất hoà nói chuyện với các bạn khác.

Các bạn học nghĩ lớp trưởng lớp mình vì thành tích thi đấu không tốt cho nên không mấy vui vẻ. Có vài nam sinh ở bên cạnh không ngừng an ủi, ý muốn truyền tải cảm xúc dễ chịu hơn.

Dụ Thanh Doanh ngồi ở giữa, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, cô nhỏ giọng khóc nức nở. Các nam sinh ở bên cạnh có chút luống cuống tay chân, nữ sinh hơi chơi thân với Dụ Thanh Doanh đẩy nam sinh ra, nhỏ giọng an ủi cô.

Lớp 2 bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cảm xúc hạnh phúc nhanh chóng tiêu tan, một vài học sinh quay đầu lại nhìn tình hình rồi bắt đầu tản ra một cách tự nhiên.

“Được rồi, chiều nay 2h30 thi đấu mọi người đừng quên nhé, bây giờ cả lớp giải tán đi ăn cơm” Lớp trưởng cũng có chút ngượng ngùng nên kéo mọi người lại nói rồi bắt đầu giải tán.

Diêu Nhất cùng Hàn Tiêu Tiêu bốn người bọn họ cùng ra khỏi trường ăn cơm trưa, sau đó bọn họ mới giải tán quay về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là Diêu Nhất nghỉ trưa còn chưa được bao lâu đã bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức.

Từ trên giường xoay người dậy, cô mặc thêm áo khoác ra mở cửa.

“Cậu….có việc?” Diêu Nhất kinh ngạc nhìn Dụ Thanh Doanh đứng ngoài cửa.

Dụ Thanh Doanh cười nhẹ: “Có thể đi vào không?” 

Diêu Nhất đối với cô gái này cũng không có cảnh giác gì, lập tức lùi hai bước để cô tiến vào

Dụ Thanh Doanh lặng lẽ đánh giá giá căn phòng ngủ này, bên trong trống rỗng, có thể dùng từ đơn sơ để hình dung. Trong cái giường tầng 4 chỗ đó chỉ có cái bên dưới là dành cho người ngủ, các giường khác đều trống trơn thậm chí còn còn thể thấy được tấm ván.

Chỉ có cái bàn là đầy đủ sách vở, trên bàn còn đặt một chồng sách dày cộp, chúng được bỏ vào trong bìa nên Dụ Thanh Doanh không nhìn ra được là sách gì.

“Bạn học, có chuyện gì sao?” Diêu Nhất không biết lớp trưởng lớp bên cạnh này có việc gì quan trọng, không phải nên tìm lớp trưởng của bọn họ sao?

“Bạn học Diêu, cậu với Phó Xuyên rất thân thuộc sao?” Dụ Thanh Doanh thử nói.

Diêu Nhất nhìn lớp trưởng lớp kế bên vẫn đang đánh giá căn phòng của mình, kiên nhẫn nói:

“Khá tốt” 

Diêu Nhất tự nhận là khá tốt, những lúc cô gặp khó khăn là Phó Xuyên luôn giúp đỡ.

Dụ Thanh Doanh ở một nơi mà Diêu Nhất không thấy hạ sắc mặt xuống, khi quay mặt lại mang theo một nụ cười ngọt ngào:

“Mình chưa nghe Phó Xuyên nhắc tới bạn học Diêu Nhất bao giờ ấy” 

Cô cố ý như thật như giả nói.

Nhưng Diêu Nhất không hiểu Dụ Thanh Doanh đến đây để làm gì, mờ mịt hỏi: “Tại sao lại phải nhắc đến tôi?” Có phải vì cô chưa trả tiền không?

Ánh mắt Dụ Thanh Doanh u ám: “Cũng phải, sao phải nhắc đến bạn học Diêu Nhất chứ?” 

Diêu Nhất không chịu nổi Dụ Thanh Doanh cứ lòng vòng như vậy, không chịu nói vào vấn đề chính, cô ngáp một cái, một lần nữa hỏi: “Bạn học Dụ Thanh Doanh cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Làm như không nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ Diêu Nhất, Dụ Thanh Doanh tiếp tục nói: 

“Bạn học Diêu là đối thủ cạnh tranh của lớp chúng tôi, không cần quá thân thiết với Phó Xuyên. Nếu cậu luôn quấn lấy Phó Xuyên sẽ làm cậu ấy khỏ xử” 

“Bạn học Phó Xuyên bảo cậu tới nói như vậy sao?” Diêu Nhất bỗng nhiên nghiêm túc lại.

Dụ Thanh Doanh đương nhiên không dám nói dối trắng trợn như vậy, chỉ có thể hàm hồ nói: 

“Cậu luôn là bám lấy Phó Xuyên, cậu ấy tốt bụng không từ chối cậu. Tôi là lớp trưởng không hy vọng bạn học Diêu cứ quấn lấy người học tập tốt nhất lớp chúng tôi. Phó Xuyên cần thời gian học tập, bạn học Diêu nên hiểu điều đó mới phải”

“Oh” Diêu Nhất nhẹ nhàng thở ra, biết không phải là Phó Xuyên bảo Dụ Thanh Doanh tới:

“Không sao, tôi không thường đi tìm cậu ấy, có việc mới đi tìm thôi. Bình thường cũng không quấy rầy bạn học Phó Xuyên học tập”

“Đây không phải là vấn đề quấy rầy Phó Xuyên học tập hay không!” Dụ Thanh Doanh bỗng nhiên lớn giọng nói.

“Vậy là vấn đề gì?” Diêu Nhất mờ mịt nhìn lớp trưởng lớp kế bên này, trong lòng chắc chắn người này điểm toán không tốt, ngay cả quan hệ logic cơ bản còn không biết.

“Cậu!” Dụ Thanh Doanh cảm thấy Diêu Nhất chắc chắn là đang giả ngu:

“Hôm nay tôi nhìn thấy cậu quấn lấy Phó Xuyên nhờ cậu ấy đi mua đồ giúp cậu. Rõ ràng khu hậu cần cái gì cũng có, cậu làm như vậy thật sự tốt sao?” 

“Tôi không cố ý” Diêu Nhất giải thích “Tôi chỉ quên mang theo tiền, khu hậu cần lại không có nước, lúc đó mới đến mượn tiền bạn học Phó Xuyên”

Vô sỉ! Dụ Thanh Doanh cắn chặt răng, trong lòng oán hận nói. Không ngờ Diêu Nhất nhìn thành thành thật thật thế nhưng lại nhiều tâm tư như vậy.

Ông nói gà bà nói vịt một hồi rồi Dụ Thanh Doanh tức giận đi ra khỏi phòng ngủ. Còn Diêu Nhất vẫn như cũ không suy nghĩ ra cái gì, chậm chạp bò lại trong chăn ngủ trưa tiếp.

Đại hội thể thao diễn ra trong 3 ngày, ngoài cuộc thi của Diêu Nhất và Triệu Tiền thời gian còn lại đều để viết đề mục của mình.

Cô cũng từng có ý định muốn giúp viết về việc tuyên truyền, cuối cùng lại bị đại diện môn ngữ văn ghét bỏ cưỡng chế dời đi.

Đại hội thể thao diễn ra xong còn có một ngày để nghỉ ngơi, sau khi thảo luận bọn họ quyết định đến nhà Hàn Tiêu Tiêu cùng nhau ăn cơm.

Lão Hàn cũng sớm đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho học sinh của mình xem.

Bốn người ngồi trong phòng khách xem tivi, nghe Lý Cách thành thạo nói mấy chuyện bát quái, từ Nhất Trung đến Nhị Trung, từ học sinh cho đến giáo viên, cái gì cũng có.

“Lý Cách, sau này cậu đừng chọn ngành nào cả, cứ chọn làm paparazzi, chắc chắn cậu sẽ là một paparazzi xuất xắc và tận tâm nhất” Hàn Tiêu Tiêu khinh bỉ nói.

“Paparazzi thì sao? Không có Paparazzi thì sao các cậu giải trí được?” Lý Cách nghiêm túc nói:

“Uớc mơ của mình là trở thành một paparazzi thực lực và chính trực”

Lão Hàn bưng một đĩa trái cây đến, không nhịn được cười nói:

“Lý Cách em muốn làm paparazzi không sợ hiệu trưởng đánh gãy chân em sao?”

Triệu Tiền tự giác thuần thục đưa hai tay bưng lấy đĩa trái cây rồi hỏi: “Cậu ấy làm paparazzi thì có quan hệ gì với thầy hiệu trưởng ạ?”

“Con trai mình làm paparazzi có thể không vội sao?” Lão Hàn ngồi xuống, định nói chuyện với học sinh của mình một lát

“……”

“Con trai của ai?” Hàn Tiêu Tiêu cảm nhận được tội lỗi bị hoàn trả.
Bình Luận (0)
Comment