Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 25

“Tần Lịch trong Lớp 15 cũng ở đây” Lý Cách bĩu môi “Cậu ta lúc trước ở học kỳ 1 không một lần thi được vào top 50” 

“Tần Lịch?” Hàn Tiêu Tiêu tựa hồ như nhớ tới cái gì “Hình như nghe thật quen tai”

“Vị lần trước lần đầu tiên chen chân top 100 kia đấy” Khi đó Triệu Tiền vừa vặn đứng thứ 100, xém chút nữa là bị đá ra ngoài rồi, thành ra đối với lớp học ‘được tài trợ’ này rất để ý. Lão Hàn lúc đó cũng rất tức giận, ở trên lớp mắng một trận.

“Không đúng, hình như mình từng nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi” Hàn Tiêu Tiêu lắc đầu, luôn cảm thấy cái tên ‘Tần Lịch’ này rất quen thuộc.

Diêu Nhất bị mù mặt, có nhìn cũng như một mớ tranh ghép, muốn nhận ra cũng không nhận ra được. Dứt khoát dừng tầm mắt lại trên người vị bạn học Tần Lịch kia, vẫn luôn quan sát vết sẹo trên tay cậu rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

“Không phải là lão Hàn nhận quà cáp chứ?” Lý Cách không sợ chết ở trước mặt Hàn Tiêu Tiêu nói bậy về ba của cô.

Hàn Tiêu Tiêu liếc một ánh mắt hung ác nhìn sang: “Nói bậy cái gì đó?” 

“Nếu không thì làm sao vào được chứ, người ngồi cùng chúng ta ở đây đều là những học sinh ở trong top 50 cả” Lý Cách đối với những chuyện mình không hiểu đặc biệt muốn làm cho rõ ràng.

“Nói không chừng là dựa theo điểm phân môn tự nhiên hay xã hội, điểm môn tự nhiên của cậu ta lọt vào top 50” Hàn Tiêu Tiêu đương nhiên không tin ba mình nhận hối lộ.

“Không có khả năng, mình xem danh sách hai lớp giỏi của lớp tự nhiên và xã hội không có Tần Lịch” Lý Cách kiên quyết nói

“Trước kia Dụ Thanh Doanh kém mười một người, không lọt vào top 50, thầy…..”

Còn chưa nói xong Dụ Thanh Doanh đã từ cửa chính đi vào.

“…….”

Hàn Tiêu Tiêu là người đầu tiên nhíu mày, nội tâm bắt đầu dao động, bắt đầu hoài nghi người ba chính trực của mình thật sự nhận hối lộ.

Dụ Thanh Doanh tiến vào cũng không gây ra bất kỳ xao động nào, những học sinh ở đây đều là những người giỏi đứng đầu. Suy nghĩ so với các học sinh bình thường ít nhiều cũng khác nhau, xinh đẹp ở đây không gây ấn tượng nhiều như vậy.

Cô không quan tâm, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói chuyện với bạn bên cạnh.

Diêu Nhất đang thất thần, Hàn Tiêu Tiêu như đang suy tư chuyện gì đó, Lý Cách và Triệu Tiền tiếp tục thảo luận mấy chuyện bát quái. Phó Xuyên cũng đi vào lớp học, nhìn quanh một vòng, chỉ có bên cạnh học sinh Tần Lịch Lớp 15 kia là còn có chỗ ngồi.

Diêu Nhất ghé vào trên bàn, có chút uể oải ánh mắt đảo quanh trên người Phó Xuyên và vị Tần Lịch kia.

Hàn Tiêu Tiêu ở phía trước càng tệ hơn, có vẻ như đã bị cảm giác ăn bén rễ này làm chấn động.

Sau khi có tiếng chuông, lão Hàn bắt đầu lên lớp.

Đứng ở trên bục giảng, lão Hàn nhìn xuống hơn một nửa gương mặt xa lạ ở phía dưới nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra cả, hai năm rưỡi sau này thầy sẽ đi cùng các em. Trong khoảng thời gian này hy vọng các em cùng nhau nỗ lực, tất cả cùng phấn đấu vì một mục tiêu.”

Nói xong một số lời khách sáo, lão Hàn bắt đầu nghiêm túc lại:

“Bảng xếp hạng đợt vừa rồi đã sớm được công bố, thành tích các bạn đều biết cả rồi. Một chuyện cần giải thích ở đây là một bạn nằm trong top 50 đã chuyển sang trường khác, còn có một bạn không muốn đến lớp giỏi mà tình nguyện ở lại lớp cũ. Sau khi thảo luận với Hiệu trưởng, bọn thầy quyết định chọn 2 bạn đứng đầu sau top 50. Nếu như có bất kỳ thắc mắc nào các bạn có thể đến hỏi tôi.”

Hàn Tiêu Tiêu ngồi ở phía dưới lập tức khôi phục tinh thần, thuận tiện thở phì véo cục thịt mỡ trên bụng của Lý Cách dưới gầm bàn.

“Đau, đau, đau!” Lý Cách bị đau nhỏ giọng kêu lên.

“Ai bảo cậu nói bậy bạ, quả nhiên là một Paparazzi tiềm năng” Hàn Tiêu Tiêu đặc biệt tức giận, thiếu chút nữa cô đã hoài nghi ba mình.

Lý Cách bị véo đến không dám nói lời nào, kỳ thật trong lòng còn một ít nhàn nhạt hoài nghi. Bởi vì cậu đã xem qua danh sách top 100, ngoại trừ những người chọn học ban xã hội ra, Dụ Thanh Doanh vừa vặn lọt vào hạng 51 nhưng hạng 52 chắc chắn không là phải Tần Lịch.

Trải qua một trận ồn ào, náo động của phân ban và chia lớp, tất cả mọi người đều khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt khi đi học của mình.

Lớp 2 được đổi thành lớp trên tầng 3 đối diện với ánh mặt trời, mùa đông đến thì ấm áp, mùa hè thì nóng bức. Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Diêu Nhất thu dọn đồ đạc, đợi mọi người đi gần hết rồi mới đứng dậy.

“Bạn học Tần, cậu cũng có quyển tạp chí kia sao?” Trong lòng Diêu Nhất nhớ nhung, cuối cùng không nhịn được hỏi.

Tần Lịch ngước mắt: “Cậu muốn xem?” 

Diêu Nhất vội vàng gật đầu: “Có thể cho tớ mượn đọc một chút không?”

Tần Lịch lấy từ trong cặp ra một cái bìa da bao quyển tập nói: “Có thể, nhưng phải thu tiền thuê sách”

“….. Được thôi” Diêu Nhất nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần cũng không nghĩ đến bạn học này lại đòi tiền thuê, nhưng lại luyến tiếc khi không xem được 

“Bao nhiêu tiền?”

“Xem cậu là bạn học học đấy, 50” 

“Đắt như vậy sao?” Diêu Nhất sờ sờ túi.

Tần Lịch cười lạnh: “Cậu biết cuốn tập san này bao nhiêu tiền không?” 

“Nhưng cuốn này của cậu đã nhiều năm trước rồi, vả lại còn thiếu trang nữa” Diêu Nhất vừa nhìn thấy độ dày của cuốn tập san kia liền biết là thiếu rất nhiều trang.

“30, không thể ít hơn” Tần Lịch làm bộ muốn lấy lại cuốn tạp san.

“Được rồi…..” 

Ngay khi Diêu Nhất trả 30 đồng cho Tần Lịch một tay kia nhanh chóng lấy cuốn tập san qua.

“Không được làm hỏng nếu không là bắt cậu đền đấy” Tần Lịch nhíu mày nhìn chằm chằm tay Diêu Nhất.

“Ừm, ừm” Diêu Nhất đạt được thứ mình muốn rồi, thích nói gì cũng được.

Ngày hôm đó Diêu Nhất không thèm ăn cơm trưa luôn, cả ngày ngồi xem cuốn tập san kia.

Tần Lịch hẳn là đã xem xong rồi, trong sách còn kẹp cả bài ghi chép của cậu ta. Phía trên còn có một bản tính toán đầy đủ các quy trình, là một bài toán lý thuyết của trang nào đó.

Diêu Nhất tự mình tính qua một lần, lại nhìn lại quá trình tính toán của Tần Lịch, phát hiện cậu ta có một bước tính sai, dẫn đến cả bài phía sau đều sai cả.

Cùng khoảng thời gian này một tuần sau, Diêu Nhất đem sách trả lại, thuận tiện kẹp luôn bản tính toán chính xác của mình vào. Tần Lịch lúc đang kiểm tra cuốn tập san thì thấy được, cầm lên nhìn một hồi lâu, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Hai mắt không còn lạnh lùng nữa mà mà còn sáng ngời: “Cậu thế mà còn tính được cái này sao?” 

“Cậu quá sơ ý, kết quả này theo như trên mà nói thì rất dễ là tính ra được” Diêu Nhất gật đầu.

Tần Lịch trở nên quan tâm đến, lật một trang trên cuốn tập san, hỏi: “Cậu còn biết được bao nhiêu nữa?”

Diêu Nhất liếc nhìn một lần, lập tức nghiêm chỉnh nói lên. Khi nói về toán học cô luôn nói không dừng lại được.

Tần Lịch càng nghe hai mắt càng sáng, cuối cùng hai người càng nói càng hăng hái. Cơm cũng không ăn, nhà cũng không về, xuống lầu đến siêu thị mua bánh mì ăn rồi quay lại phòng học tiếp tục nói.

“Hoá ra cậu còn lợi hại như vậy” Tần Lịch cảm thán.

“Thế này đi, sau này cậu mượn tập san của tôi có thể giảm cho cậu 10 đồng”

Tần Lịch do dự nhìn Diêu Nhất một lát nói: “Sau này cậu giúp tôi mấy chỗ không hiểu, vậy miễn phí cho cậu xem một quyển”

“Được thôi!” Diêu Nhất nghĩ, mình lại tiết kiệm được một khoảng tiền.

———–

Buổi chiều khi Phó Xuyên đến lớp học lại nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Diêu Nhất ngồi ở vị trí của cậu, cùng với bạn cùng bàn của cậu vừa nói vừa cười, đầu dựa vào đầu, khoảng cách vô cùng gần.

Phó Xuyên lạnh nhạt đi đến, đá vào chân bàn ý nói Diêu Nhất đứng lên trả chỗ.

Diêu Nhất đang tính toán đến chỗ mấu chốt, chuyện này có liên quan đến cô có mượn sách miễn phí hay không, nên cô vô cùng nghiêm túc.

“Bạn học Phó Xuyên cậu có thể đợi một chút không? Tớ sẽ xong rất nhanh thôi” Diêu Nhất liếc mắt thấy Phó Xuyên, lập tức nói.

Phó Xuyên trầm mặc không động đậy, Diêu Nhất chỉ có thể đứng lên đi đến trước bàn Tần Lịch ngồi, trả chỗ lại cho cậu.

Tần Lịch không để ý đến chuyện này, chỉ quan tâm đến quá trình tính toán của Diêu Nhất, lôi kéo cô mau ngồi xuống.

Phó Xuyên nhìn hai người rất chướng mắt, sắc mặt cậu u ám, ngay cả nốt ruồi đỏ giữa trán kia cũng tối tăm hơn hẳn.

“Đây là công thức gì thế?” Tần Lịch kinh ngạc chỉ vào một bước giải trên giấy nháp hỏi.

Diêu Nhất ngạc nhiên: “Cậu không biết?”

Tần Lịch lắc đầu, trong lòng có chút nghẹn uất: Diêu Nhất này ngay khi bắt đầu vào lớp 10 cậu đã biết rồi, hai người mỗi lần thi đều là điểm tối đa. Cậu ở Lớp 15 học, giáo viên dạy toán ngày nào cũng lấy Diêu Nhất ra nói là cô có lợi hại biết bao nhiêu, nói cái gì mà bản thân các em mà có thể đạt điểm như em ấy nghĩ đến thôi cũng khó nữa. Nhưng cậu vẫn luôn cho rằng cậu giỏi toán hơn cô ấy, chỉ là kiến thức cấp ba của cậu quá ít mà thôi, điểm cao nhất chỉ có 105 điểm, căn bản là không nhìn ra trình độ của cậu ở đâu.

“Ồ, chỗ tớ có một cuốn sách rất hay, cậu có muốn xem không?” Diêu Nhất hỏi.

“Muốn” Tần Lịch lập tức gật đầu.

“Một quyển 60 đồng, có thể xem được nhiều nhất 10 ngày” Nói về chuyện buôn bán không phải là Diêu Nhất chưa làm bao giờ.

“……. Hình như có hơi đắt phải không?” Tần Lịch đen mặt nói, thế mà còn đắt hơn cả cậu.

“Cuốn sách của tớ còn nhiều hơn cuốn tập san kia của cậu, hơn nữa còn mới tinh, nội dung đủ để cậu nghiên cứu trong một khoảng thời gian” Diêu Nhất cảm thấy cái giá mình đưa ra không cao, lúc trước vì muốn đủ tiền mua bộ sách này, cô phải tự mình ở trên núi Lộc Cốc bán dưa hấu 2 tháng liền.

“Rẻ chút đi, 30 đồng” Tần Lịch trả giá.

Diêu Nhất lắc đầu: “Rẻ nhất là 50, ngày mai tớ đem cho cậu xem liền biết nó có đáng giá không” 

Tần Lịch nhíu mày có chút hối hận sao lúc trước không hô giá cao hơn: “40 thế nào? Tớ thật sự không có nhiều tiền như vậy” 

Diêu Nhất thở dài nặng nề: “Vậy được thôi, 45, cậu thích hay không thì tùy” 

“Cậu thật keo kiệt” Tần Lịch bất mãn nhìn Diêu Nhất “Chúng ta là bạn học đấy”

“Là cậu thu tiền của tôi trước mà” Diêu Nhất cũng rất bất mãn.

Hai người bắt đầu chuyển bầu không khí thảo luận vừa rồi sang gian cung bạt kiếm để nói chuyện.

Phó Xuyên bỗng dưng lạnh lùng nói: “Sắp lên lớp rồi, cậu có thể quay về chỗ ngồi không?” 

Diêu Nhất và Tần Lịch cùng nhìn về phía Phó Xuyên, sau đó Diêu Nhất ngoan ngoãn “Oh” một tiếng rồi đi về chỗ ngồi của mình.

“Sao lại thế này, sao cậu lại nói chuyện cùng với vị bạn học Lớp 15 kia?” Lý Cách nhìn Diêu Nhất và Tần Lịch nói chuyện trong lòng không nén nổi tò mò.

“Bây giờ cậu ấy không còn ở Lớp 15 nữa rồi” Diêu Nhất đầu tiên là sửa lại lời nói của Lý Cách, sau mới trả lời: “Mình muốn đọc sách của cậu ấy” 

“Sách gì thế?” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại hỏi.

“Một quyển tập san toán học” Diêu Nhất cũng không giải thích rõ ràng lắm, vừa đúng lúc chuông vang lên mọi người đều ngồi ngay ngắn đợi giáo viên lên lớp.

Phó Xuyên ngồi ở phía trước lơ đãng quay đầu nhìn lại Diêu Nhất ở phía sau, ánh mắt tràn ngập sự khó chịu.

Hoá ra ai giúp cô thì cô sẽ qua lại với người đó à. Nếu không phải cậu sống ở đường Phượng Dương, không chừng cả ba năm cấp ba hai người cũng sẽ không có quan hệ gì luôn đúng không?

Diêu Nhất tất nhiên không biết là Phó Xuyên nghĩ cái gì. Ngày hôm sau cô vô cùng đắc chí chọn một cuốn trong bộ sách cô nhờ người hàng xóm ở nước M mua mang đến lớp, chuẩn bị cho Tần Lịch thuê.

“Đây là nguyên một bộ đúng không?!” Tần Lịch liếc mắt một cái liền nhận ra, kích động hỏi:

“Cậu còn mấy cuốn khác không?” 

“Có đấy” Diêu Nhất đương nhiên nói: “Tớ mua nguyên một bộ luôn”

Tần Lịch bắt đầu cảm thấy hối hận, lần trước không nên quá keo kiệt, trực tiếp cho Diêu Nhất mượn cuốn tập san kia là có thể làm bạn bè với cô, bây giờ cũng có thể mượn xem bộ sách này nữa.

“Nếu cậu cho tớ mượn các quyển tập san khác, tớ cũng sẽ cho cậu mượn bộ sách này” Diêu Nhất nói xong còn nói thêm một câu:

“Không cần tiền”

“…… Tớ” Tần Lịch sau khi sung sướng xong, có chút khó xử nói:

“Còn có hai quyển mặt trên tương đối bẩn, còn thiếu rất nhiều trang” 

“Cậu mua ở đâu thế, vì sao nó….?” Diêu Nhất nghĩ không ra.

Tần Lịch im lặng, một lát sau mới nói: “Nhặt được ở bãi rác ấy”
Bình Luận (0)
Comment