Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 109

Edit: Hyukie Lee

Nếu các trường khác đã cho rằng thi online không công bằng, thế thì thi trực tiếp.

Cây Xà bật người nói: “Đúng! Thi lại lần nữa, xem chúng nó còn gáy kiểu chim cu gì!”

Nói đến đây rồi, một đám quỷ ẩn danh đều câm miệng.

Bọn họ không ý kiến gì với nhóm trưởng và Kiều Thiều, chỉ là bên ngoài nói rất khó nghe, bọn họ lại không quen Larry nên mới tâm sinh nghi ngờ.

Đối với chuyện này, Kiều Thiều hiểu, cũng không giận ai.

Kiều Thiều nói: “Nhóm trưởng, phiền cậu liên hệ các trường khác, nếu đồng ý thì tôi tìm phòng học.”

Cây Xà lập tức đáp: “Ok!”

Tắt nhóm chat, Kiều Thiều nhắn tin riêng với Cây Xà: “Tôi nhớ cậu nói không làm câu cuối mà?” Lúc trước khi vừa thi xong, Lương Trụ hàn huyên với y nửa buổi, vô cùng đau khổ nói mình bỏ cuộc câu cuối.

Cây Xà hổ thẹn: “Lúc đó tôi nghĩ cậu không làm, sợ cậu có gánh nặng tâm lý nên nói mình cũng không làm.”

Vất vả lắm mới có một chiến hữu đáng tin, hắn không muốn đả kích tinh thần người nọ, dù sao cũng là lần đầu tiên đi thi, thua không sợ, sợ chính là áp lực tâm lý.

Kiều Thiều hiểu: “Không đến mức đó đâu nha.”

Một cuộc thi nghiệp dư mà thôi, áp lực cỡ nào chứ.

Cây Xà trịnh trọng nói: “Đây chính là đại sự vẻ vang trường mình, tôi không muốn cậu quá tự trách.”

Nếu điểm Cây Xà quá cao còn điểm Kiều Thiều quá thấp, hai người cộng lại, Lương Trụ sợ Kiều Thiều bất an.

Trong lòng Kiều Thiều nóng lên: “Yên tâm đi, lần này nhất định tôi sẽ phát huy tốt.”

Cây Xà có tự tin mù quáng với y: “Cậu thì chắc chắn không thành vấn đề rồi, tôi sẽ không tha chân sau nữa, đúng rồi cậu có thể sắp xếp phòng học à?”

Kiều Thiều đáp: “Chuyện nhỏ thôi.”

Cây Xà: “Thế thì tốt, để tôi hỏi đám cháu ngoại kia có dám ứng chiến hay không!”

Kiều Thiều cười đáp lời.

Cây Xà lại gửi tin nhắn đến: “Nếu muốn thi trực tiếp, thì chúng ta gặp nhau nhé?”

Kiều Thiều nghĩ sớm muộn gì cũng phải gặp: “Ừ.”

Cây Xà hỏi: “Cậu ở lớp nào tên gì, tôi đi tìm.”

Kiều Thiều vội nói: “Không cần lên lớp, giờ cơm chiều chúng ta qua bên tháp đồng hồ đi.”

Cây Xà: “Cũng được, tôi gửi hình cho cậu, thấy tôi thì kêu nha.”

Không chờ Kiều Thiều nói gì, Cây Xà đã gửi một bức hình qua, chính là bức ảnh chính quy có thể dán lên giấy chứng nhận các kiểu.

Kiều Thiều vốn đã biết hắn, nhìn thấy ảnh chụp chỉ muốn cười: “Nhớ rồi.”

Chuyện “gặp nhau” cứ thế mà quyết định, Kiều Thiều nói chân tướng với Hạ Thâm.

Hạ Thâm nói: “Phòng học thì không thành vấn đề, tôi giúp cho.”

Học thần yêu cầu, hiệu trưởng lập tức bật đèn xanh, càng đừng nói chi chuyện này có liên quan đến học tập.

Cho nên Kiều Thiều mới tự tin như thế.

Y nhẹ nhàng thở ra, Hạ Thâm lại nói: “Không những mượn phòng được, tôi còn có thể làm giám thị cho cậu.”

Kiều Thiều: “Hả?”

Trong mắt Hạ Thâm đều là ý cười: “Tôi làm giám thị được không?”

Kiều Thiều nghi ngờ nhìn hắn: “Cậu muốn làm gì?” Luôn cảm thấy trong hồ lô tên này không bán thuốc tốt!

Hạ Thâm rất đứng đắn: “Chỉ cần thí sinh Kiều hôn một cái, tôi sẽ cố gắng…”

Kiều Thiều trợn mắt: “Tôi không thèm!”

Thầy giáo Hạ nói hết lời: “… Không quấy rầy cậu.”

Kiều Thiều: “…”

Giám thị rác rưởi gì thế, lôi ra ngoài đánh một trận có được không!

Kiều Thiều và Lương Trụ gặp mặt nhất định Hạ Thâm phải đi theo, Kiều Thiều nghĩ nghĩ cũng dẫn hắn theo.

Dù sao cũng phải giám thị, để Lương Trụ thấy trước cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

Đến thời gian hẹn còn năm phút đồng hồ, Lương Trụ đã đứng dưới tháp đồng hồ, Hạ Thâm dẫn Kiều Thiều đi qua.

Nháy mắt Lương Trụ nhìn thấy Hạ Thâm đã sục sôi ý chí chiến đấu, thấy Hạ Thâm đi đến trước mặt mình, hắn kinh ngạc: “Không thể nào…”

Hạ Thâm nói: “Chào buổi tối.” Một bộ tôi đến tìm cậu đấy.

Mặt Lương Trụ tái mét: “Cậu là Larry á???” Thế này còn thi cái đít nồi gì nữa, Hạ Thâm vừa lên sân chắc chắn mấy trường khác sẽ chạy trối chết, lần này đúng là bọn họ… Không thắng vẻ vang thật rồi!

Kiều Thiều từ phía sau ló đầu ra: “Nhóm trưởng.”

Lương Trụ vẫn còn đang ngu người, không chú ý đến thân hình nhỏ nhắn.

Kiều Thiều đành phải nâng cao âm lượng: “Tôi là Larry nè!”

Lúc này Lương Trụ mới nhìn thấy Kiều Thiều.

Kiều Thiều vươn tay: “Tôi là Kiều Thiều, ban nhất.”

Lương Trụ cầm tay y, bộ dáng như gặp được ân nhân cứu mạng: “Cậu là Larry?”

Kiều Thiều gật đầu: “Đúng!”

Nhóm trưởng vui quá mà khóc: “Thật tốt quá thật tốt quá, quả nhiên Đông Cao chúng ta có hắc mã, Đông Cao chúng ta có hào quang, quả nhiên không phải Hạ Thâm cũng có thể chống lên một mảnh trời!”

Chợt nghe mấy biện pháp tu từ thế này, Kiều Thiều cảm thấy ngữ văn của tên này cũng không tệ, à… Người ta là hạng hai toàn khối, đương nhiên không tệ.

Hạ Thâm nhìn chằm chằm hai bàn tay kia.

Lương Trụ nhận ra hắn bất mãn, cho rằng vì lời nói của mình: “Hạ thần, không phải tôi không tôn trọng cậu, chỉ hy vọng cậu có chút nhiệt huyết thi đua, cậu cứ đứng đầu miết cũng mệt lắm…”

Hắn nói bla bla một đống, thấy thần thái Hạ Thâm càng lúc càng không tốt, cái miệng càng nói càng nhanh.

Kiều Thiều biết căn nguyên ở đâu, tuy nhóm trưởng là người thích lảm nhảm nhưng không làm người ghét, Kiều Thiều không muốn hại hắn, vì thế vội vàng rút tay ra.

Thái độ của Hạ Thâm lập tức dịu xuống.

Lương Trụ nghĩ thầm: Bụng dạ học thần đúng là hẹp hòi, quả nhiên đàn ông vẫn coi trọng mặt mũi nhất.

Đã gặp mặt, lại vừa lúc cơm chiều, thuận tiện Kiều Thiều mời Lương Trụ ăn cơm, Lương Trụ mừng rỡ, vì thế ba người đến quán cơm.

Dọc theo đường đi Lương Trụ nói không ngừng, nói mãi liền đến chuyện thành tích.

Lương Trụ hỏi Kiều Thiều: “Thi cuối kì đợt trước cậu đứng thứ mấy thế?” Hắn biết rõ mười tên đứng đầu toàn khối, chắc chắn không có Kiều Thiều.

Kiều Thiều hơi khó mở miệng.

Lương Trụ nói: “Tôi không chú ý sau hạng mười lắm, lần trước cậu không phát huy tốt hả? Hay là bị môn khác kéo, tôi thấy toán cậu còn có thể lấy tròn điểm thì chắc mấy môn khác chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhất là ban tự nhiên chúng ta, lý hóa cũng phải trông cậy vào toán, tôi không tin cậu thi rớt đâu, chẳng lẽ là mất điểm môn văn với Anh? Aizzz, hai môn này tôi cũng yếu lắm, nhất là tiếng Anh, lần trước thi chỉ được 130…”

Từng câu từng chữ, đối với học tra mà nói chính là bạo kích rất lớn!

Kiều Thiều nghe không nổi nữa, ngắt lời: “Thật ra tất cả các môn của tôi rất tệ.”

Lương Trụ thâm trầm: “Không thi vào hạng mười đều không có lý tưởng.”

Học bá mấy người đều như vậy sao! Rất đả kích đó!

Tim Kiều Thiều nằm ngang, ngả bài: “Lần trước tôi thi đứng nhất đếm ngược.” Không sao cả, dù sao chỉ cần Lương Trụ tra ra là biết, còn không bằng tự mình nói rõ hơn.

Lương Trụ sững sờ, cười nói: “Đừng yêu cầu cao vậy chứ, tuy không thể vào top 10 nhưng cũng không thể nói mình đảo một nha.”

Hạ Thâm liếc mắt nhìn hắn.

Trái tim Lương Trụ căng thẳng, không biết mình lại chọc tới chỗ nào của vị tôn thần này!

Kiều Thiều lúng túng nói: “Tôi là người cuối cùng thật mà…”

Đến Tống Husky cũng không qua nổi, Kiều Thiều nhớ cả đời.

Lương Trụ trợn tròn mắt.

Kiều Thiều thở dài: “Cậu về tra lại là biết, hoặc đến lớp tôi hỏi, à… Hạ Thâm cũng ở ban nhất, cậu có thể hỏi cậu ấy.”

Lương Trụ nào còn dám hỏi, trong âm thanh của hắn đều là không thể tưởng tượng nổi: “Sao cậu lại thi…”

Hắn nói một nửa, đột nhiên nhanh trí, hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Cậu cảm thấy dù sao cũng không được hạng nhất cho nên dũng cảm đoạt hạng đếm ngược đúng không?”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm nhìn Kiều Thiều, trong mắt đều là: Đó coi đi, tôi nói có sai đâu, đầu óc tên này có vấn đề.

Kiều Thiều đọc hiểu, càng thêm hết chỗ nói!

Lương Trụ nói tiếp: “Aizz! Tôi hiểu mà, nếu tôi cùng lớp với Hạ Thâm chắc cũng tức chết, không chỉ không lấy hạng nhất toàn khối cũng không lấy được hạng nhất toàn lớp, rất ngược!” Lão Nhị vạn năm nghiền ngẫm tâm tư này một chút, cảm thấy mình không chịu nổi ủy khuất cỡ đó!

Kiều Thiều chặn lại: “Không đúng, tôi không có ý này.”

Đầu óc tôi không hư tới mức đó đâu u u u!

Mạch não của Lương Trụ rất khác với người thường, lại đột nhiên nhanh trí: “Thế chẳng lẽ là ngụy trang học tra?”

Kiều Thiều: “???”

Lương Trụ nói: “Quyển sách này rất nổi nha, em họ tôi từng kể nè, nhân vật chính thật ra là học thần, vì một ít nguyên nhân mà giả thành học tra, mỗi ngày tranh giành ngôi vị đầu tiên đếm ngược với ngồi cùng bàn.”

Kiều Thiều hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì!

Lương Trụ vỗ vỗ bả vai y: “Huynh đệ trâu bò thật, còn dám thi đảo một!”

Kiều Thiều hết đường chối cãi: Không phải tôi tôi không có tôi thật sự không cố ý thi đếm ngược đâu tôi thi bằng thực lực đó tôi là học tra hàng thật giá thật a a a!
Bình Luận (0)
Comment