Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 19

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều đọc diễn cảm xong, nhìn xuống liền thấy Hạ Thâm đang trợn tròn mắt dựa trên bàn học.

Hai người đối diện, Hạ Thâm nháy nháy mắt trái.

Kiều Thiều nghĩ thầm cái tên gia hỏa quang minh chính đại ngủ trong lớp này còn dám nháy mắt, mình mà là giáo viên, nhất định sẽ tặng cho hắn hai con mắt gấu trúc!

Giáo viên Anh ngữ đang khen Kiều Thiều đọc diễn cảm lưu loát trên bục, khen y nhất định đã bỏ công học tập, hy vọng mọi người noi gương theo.

Nghe được mấy lời khích lệ thế này, Kiều Thiều cảm thấy rất ngại ngùng, cúi đầu hàm súc nghịch đồ trên bàn.

Lúc này, bỗng nhiên giáo viên gọi một tiếng: “Hạ Thâm.”

Hạ Thâm lập tức nhắm mắt lại.

Kiều Thiều: “…”

Giáo viên lại hỏi: “Hạ Thâm?”

Kiều Thiều rất muốn nói với giáo viên là: Ngài đừng gọi nữa, trực tiếp lại đây tặng mấy cái bạt tai đi!

Nhưng mà giáo viên lại “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục”, xem như mình chưa bao giờ kêu cái tên này, quay đầu nói với những bạn học khác: “Phần interview kế tiếp cần hai bạn xung phong, em nào muốn thử không?”

Nhất thời cả lớp lặng im như tờ.

Đoạn phỏng vấn này trong sách vừa dài lại còn nhiều từ mới, một đống từ vựng xa lạ ai mà muốn đứng lên đọc?

Huống hồ lúc nãy Kiều Thiều đọc tốt như vậy, so với y, sợ là giáo viên phải ném bọn họ ra ngoài cửa sổ.

Giáo viên vẫn tiếp tục cổ vũ: “Dũng cảm lên, chúng ta học tiếng Anh không thể chỉ nhìn mà không nói, tuy không thi speaking nhưng cũng là ngôn ngữ quốc tế, là căn bản giao tiếp…”

Mấy lời tầm thường này mọi người đã nghe ngán, bất vi sở động.

Giáo viên lại nói: “Đừng có ngại, đứng lên đọc đi, dũng cảm mà đọc, cô sẽ không phê bình đâu.”

Mắt thấy không ai giơ tay, Kiều Thiều vô cùng đau lòng cho giáo viên, đành giơ tay lên.

Ánh mắt cô giáo sáng lên, nói rằng: “Good! Có Kiều Thiều rồi, còn ai nữa không? Có ai muốn hợp tác với Kiều Thiều không?”

Các bạn học lui còn ác hơn, ước gì chui vào hộc bàn, hóa thành một tấm da không thu hút.

Ai ngờ lại có người giơ tay.

Khi một bàn tay phía trước chậm rãi giơ lên, ngay khi giáo viên sắp hô lên hai chữ “Trần Tố”, có người đứng lên, lười biếng nói: “Em xung phong.”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy được Hạ thần nửa ngủ nửa tỉnh.

Vì Kiều Thiều bị trẹo chân nên chỉ có thể ngồi, lúc này phải dùng sức ngửa đầu mới nhìn đến hắn.

Đáng tiếc Hạ Thâm nhìn thẳng tiền phương, không nhìn xuống.

Trong lòng Kiều Thiều nói thầm: Còn không ngoan ngoãn ngủ đi, lại bày trò gì nữa, tưởng đoạn này đọc dễ lắm sao? Mười từ mới chín từ không biết, đừng làm mất mặt nhau nữa có được không!

Giáo viên lại vui sướng ngất ngây nói: “Được rồi, hai em chọn nhân vật đi, ai làm nữ phóng viên?”

Lúc này Hạ Thâm cúi đầu xuống, nhìn về phía Kiều Thiều: “Cậu làm nữ hay tôi làm nữ?”

Cái vấn đề không xong gì đây?

Kiều Thiều trả lời theo bản năng: “Tôi không làm nữ.”

Hạ Thâm nói: “Vậy tôi làm nữ phóng viên.”

Lúc này Kiều Thiều mới kịp phản ứng, phần của nữ phóng viên rất ngắn, hơn nữ từ vựng đơn giản, không phải một cấp bậc với phần trả lời.

Khó trách Hạ Thâm lại hỏi một câu thâm ý như vậy, ai mà không biết hắn ta muốn nhàn hạ!

Kiều Thiều cũng không thấy có vấn đề gì, y phát âm lưu loát, đọc rõ ràng hơn Hạ Thâm gập gập ghềnh ghềnh nhiều.

Vì Kiều Thiều bị trẹo chân, không tiện đứng lên nên Hạ Thâm cũng phối hợp ngồi xuống.

Hai người đọc bài phỏng vấn, phối hợp đến thiên y vô phùng.

Vì phần của Kiều Thiều phức tạp, lại không muốn để giáo viên thất vọng nên xem sách giáo khoa vô cùng nghiêm túc, nhìn không chớp mắt.

Hạ Thâm thì không giống, sách giáo khoa cậu chàng cũng không nhìn, tới phần mình cũng chỉ thuận miệng nói, không chỉ không sai từ nào mà còn phát âm rõ ràng, không hề kém Kiều Thiều.

Nội dung dài năm sáu phút, hai người một hỏi một đáp, ngoại trừ âm thanh của Hạ Thâm không giống như nữ phóng viên thì không có chút tì vết nào.

Sau khi kết thúc, giáo viên lại không khách khí khen thêm một trận.

Trong lòng Kiều Thiều mỹ tư tư, đến ánh mắt nhìn Hạ Thâm cũng tốt hơn mấy lần: Không tồi, rốt cuộc học tra ngồi cùng bàn cũng không tra lắm.

Hạ Thâm lấy một cây bút trong hộc bàn ra, viết gì đó lên cuốn sách.

Kiều Thiều nhìn qua—

“Cậu đọc rất hay.”

Kiều Thiều sẽ không viết bậy lên sách vở, lấy một cuốn tập không ra: “Cậu cũng thế.” Tuy câu nói đơn giản, nhưng không khoác lác đã tốt lắm rồi.

Hạ Thâm viết dưới hàng chữ của y: “Kém hơn cậu nhiều.”

Điều này là đương nhiên, Kiều Thiều ngại ngùng cổ vũ: “Cậu rất có thiên phú môn này, chăm chú nghe giảng bài là được rồi.”

Hạ Thâm nhìn dòng chữ nho nhỏ xinh đẹp này, môi mỏng cong cong: “Môn nào tôi cũng có thiên phú cả.”

Người thành thật lại bắt đầu ăn ngay nói thật.

Kiều Thiều dùng sức hạ bút: “Có thiên phú thì sao? Ngủ cả ngày sao mà học giỏi được?”

Hạ Thâm vốn định viết chữ có thể, suy nghĩ lại đổi thành: “Ngủ ngon mới có tinh thần học được.”

Lời này có gì khác câu “Ăn no mới có sức giảm cân”!

Kiều Thiều không thèm để ý nữa, chăm chú nghe giảng bài.

Chờ y quay đầu lại, người nào đó đã ngủ…

Nói là làm!

Kiều Thiều tức đến muốn đâm sọ não, ban tặng một câu — Trẻ con khó dạy !

Hai tiết Anh văn chấm dứt, rốt cuộc cũng tới thể dục giữa giờ.

Chuyện Kiều Thiều thấp thỏm cả buổi sáng đã có kết quả : Hạ Thâm đã đồng ý, thể dục giữa giờ sẽ dẫn y đi tra camera.

Kiều Thiều có chút khẩn trương, không phải sợ, mà là lo Hạ Thâm lại lừa mình.

Camera thật sự dễ tra vậy sao ?

Nếu đơn giản như vậy, sao Trần Tố lại không đi tra?

Đương nhiên cũng có khả năng là Trần Tố chưa từng nghĩ đến phương diện này, vì lúc trước đến cả dũng khí làm sáng tỏ cho mình cũng mất, đã sớm buông tha.

Kiều Thiều chờ các bạn đi hết, mới lay Hạ Thâm dậy: “Thể dục giữa giờ.”

Hạ Thâm không động, ngủ đến hôn thiên ám địa.

Kiều Thiều đành phải đẩy hắn thêm một cái nữa: “Dậy mau dậy mau!”

Hạ Thâm ngủ cực kiên định.

Kiều Thiều tức giận: “Cậu đừng có mà nằm đây giả bộ ngủ hết tiết! Mau đứng lên, đã nói là dẫn tôi đi tra camera rồi mà.”

Kiều Thiều dùng lực mạnh một tí, ai ngờ cánh tay Hạ Thâm vừa nhấc lại đè người xuống bàn học: “Đừng có ồn, ngủ chút đi.” Thanh âm khàn khàn mệt mỏi, như thiếu ngủ mấy trăm năm.

Kiều Thiều trợn mắt: “Hạ Thâm!”

Y nổ tung, thế nhưng lại không thể tránh thoát, cái gì đây, tay người này làm bằng sắt sao !

Một tiếng gầm lên giúp Hạ Thâm tỉnh được chút.

Hắn mê mang mở mắt ra, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn dưới tay mình, ờm… Vừa hung vừa ác.

“Khụ…” Hạ Thâm buông tay ra, xin lỗi: “Ngủ quên mất.”

Kiều Thiều xoa nhẹ sau gáy : “Rốt cuộc cậu có dẫn tôi đi hay không.”

Vì chuyện này, Kiều Thiều rất nhẫn nhục phụ trọng !

Hạ Thâm ngáp một cái : “Đi, giờ đi nè.”

Nói xong nâng Kiều Thiều dậy.

Kiều Thiều nóng lòng làm chính sự, cũng không muốn so đo.

Hai người đang đi ra ngoài, bỗng nhiên Hạ Thâm dừng lại.

Kiều Thiều sợ hắn lại lừa đảo : “Sao nữa ?”

“Tóc cậu loạn.” Hạ Thâm vươn tay chơi đùa đầu tóc ngắn.

Kiều Thiều tức giận : “Còn không phải tại ai đó đè tôi xuống.”

Hạ Thâm nói : “Tôi ngủ mơ chứ bộ.”

Kiều Thiều : “Ai kêu thức đêm rồi la !”

Kiều Thiều khẽ thở dài, lên mặt cụ non : “Đều tại cuộc sống khó khăn quá mà.”

Kiều Thiều : “…” Mê game thì đúng hơn!

Kiều Thiều xem như hiểu, nói với người này, ngậm mồm không được há mồm không xong: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”

Hạ Thâm thu tay: “Xong rồi, đem theo một bạn nhỏ đẹp trai.”

Kiều Thiều xì một tiếng.

Lúc này hai người mới phát hiện ở cửa lớp có hai người đang đứng.

Đúng là hai nữ sinh đi kiểm tra phòng giữa tiết thể dục.

Hai nữ sinh cầm danh sách, đứng ưỡn lưng thẳng tắp, âm thanh còn run lên: “Xin lỗi! Quấy rầy! Cáo từ!”

Nói xong hai người chuồn mất, theo bước chân đi xa còn vang lên âm thanh “Há há há”.

Kiều Thiều im lặng, nhìn qua Hạ Thâm: “Có phải hai cậu ấy…” Lại suy nghĩ lung tung!

Hạ Thâm nói: “Chắc là vậy.”

Kiều Thiều buồn bực : “Sao mấy người này lại thích như vậy ?”

Hạ Thâm trầm ngâm : “Xem như một loại cân bằng đi, trước kia nam sinh luôn trêu đùa nữ sinh, bây giờ nữ cũng có thể đùa lại nam, cũng chả có gì cả.”

Ờm… Nghe cũng có đạo lý, nhưng hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Hạ Thâm lại nói : “Nam á, thì thân sĩ chút, dù sao chúng ta cũng không có gì, để nữ sinh vui vẻ chút đi.”

Cho nên trong lịch sử tỏ tình ở Đông Cao năm ấy, hắn và Lâu Kiêu mới có thể nổi tiếng như vậy.

Vì căn bản đương sự không care.

Camera trong phòng giám thị nằm ở lầu một, hai người tới cũng không khó.

Càng tới gần Kiều Thiều càng căng thẳng, nhưng mà chờ khi vào rồi, y mới phát hiện… Hạ Thâm không lừa mình thật.

Giáo viên phụ trách mảng này rất thân với Hạ Thâm

Hạ Thâm vừa nói ra ý định của mình, giáo viên lập tức nói : “Tự em tra đi, thầy đi hút một điếu đã.” Sau đó liền đi ra ngoài.

Kiều Thiều ngu người : “Chỉ… Chỉ vậy thôi hả ?”

Hạ Thâm cười nói : “Tôi đã nói rất dễ rồi mà.”

Kiều Thiều : “Được rồi…”

Hạ Thâm kéo người ngồi xuống : “Chắc là cái cam này, cậu có ngày cụ thể không ?”

Kiều Thiều đã hỏi Trần Tố, vội vàng nói ngày : “Xem trước đó mấy ngày đi, cụ thể thì cũng không chắc nữa.”

Hạ Thâm đáp : “Ừm.”

Hắn mở tốc độ x 16 lần, nhanh chóng thấy được Trần Tố.

Kiều Thiều lập tức nói : “Khúc này !”

Hạ Thâm thả chậm tốc độ, nhìn rõ ràng chân tướng.

Trần Tố không lừa Kiều Thiều, cậu ta thật sự nhặt được cái túi trong thùng rác.

Mà vì sao cái túi này nằm trong thùng rác, cũng là có nguyên nhân.

Do một nam sinh khác đùa dai, vứt túi của chủ nó vào thùng rác.

Chủ cái túi chỉ biết mất đồ, quay đầu lại thấy ba lô mình ở chỗ Trần Tố, cho nên hiểu lầm sinh ra.

Về phần tại sao nam sinh đùa dai không đứng ra làm sáng tỏ, thế thì phải hỏi người trong cuộc.
Bình Luận (0)
Comment