Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 27

Edit: Hyukie Lee

Vu Nguyên Khê phụt một tiếng cười lên.

Cô nàng nhịn không nói ra, nhưng trong lòng đã điên cuồng — Bạn học Kiều ơi bạn cũng quá đáng yêu rồi đó ó ó ó!

“Chỉ được chọn hai cái thôi.” Vu Nguyên Khê giải thích: “Huống hồ chỉ hoạt động có một tiết, cậu tham gia nhiều cũng không có thời gian tham gia đâu.”

Tống Nhất Hủ điên cầu: “Người anh em cậu tỉnh lại đi, bình thường còn chưa làm bài đủ sao!”

Khoan nói tới thành tích Kiều Thiều thế nào, nhưng chắc chắn người này có một trái tim học bá: “Học là không giới hạn.”

Tống Nhất Hủ phục, y ôm quyền nói: “Ta thua rồi.”

Kiều Thiều rất phối hợp: “Đa tạ.”

Vu Nguyên Khê lấy bút ra ghi tên câu lạc bộ: “Vậy chọn hai cái đi.”

Kiều Thiều không chút do dự: “Toán học với vật lý.”

Hai môn này khó nhất, nhất là toán, quả thực muốn quỳ xuống hô ba ba.

“Đổi đi.” Âm thanh tràn ngập buồn ngủ vang lên từ bên cạnh.

Hạ Thâm đứng dậy, híp mắt nhìn bọn họ.

Kiều Thiều nhìn hắn.

Hạ Thâm khàn giọng, nói: “Đổi vật lý thành kịch.”

Vẻ mặt Kiều Thiều đầy dấu chấm hỏi: “Vì sao?”

Hạ Thâm: “Học hành đi đôi giải trí.”

Kiều Thiều: “Tôi không mệt.”

Hạ Thâm: “Tôi mệt.”

Kiều Thiều: “???”

Hạ Thâm ngồi xuống một tí, tựa hồ đầu óc đã thanh tỉnh hơn: “Câu lạc bộ kịch là cái vỏ rỗng, cậu báo danh cũng có thể ở phòng tự học.”

Lời này đả động Kiều Thiều: “Vậy sao.”

Vu Nguyên Khê nói tiếp: “Đúng, đầu năm câu lạc bộ kịch thông báo muốn viết kịch bản, nhưng giờ vẫn chưa có chữ nào cho nên không có hoạt động.”

Kiều Thiều chấp nhận, đáp: “Vậy thì kịch với số học đi!”

“Được!” Vu Nguyên Khê đánh dấu cho y, đồng thời đưa qua hai số QQ.

“Một cái là của trưởng nhóm câu lạc bộ kịch, còn lại của trưởng nhóm câu lạc bộ toán.” Vu Nguyên Khê nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho hai người kia, cậu thêm vào đi.”

Kiều Thiều gật đầu nói: “Khi nào có hoạt động sẽ thông báo trên QQ sao?”

Vu Nguyên Khê nói: “Ừm, sẽ thông báo trước một ngày.”

Vu Nguyên Khê hoàn thành nhiệm vụ rời đi, Kiều Thiều kề sát Hạ Thâm hỏi: “Cậu mệt cái gì?”

Câu lạc bộ của y, y báo danh, Hạ Thâm làm gì mà mệt?

Hạ Thâm nhìn khuôn mặt trong gang tấc này, bàn tay lại ngứa.

“Hỏi cậu đó.” Kiều Thiều thúc giục.

Hạ Thâm nói: “Kề sát chút.”

Kiều Thiều: “Ửm?”

Y không nghĩ nhiều, kề mặt sát lại, cho rằng Hạ Thâm muốn nói nhỏ.

Hạ Thâm véo khuôn mặt người nọ một cái.

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm khẽ cười, thấp giọng nói: “Không phải làm bằng đậu hũ.”

Kiều Thiều không còn lời gì để nói: “Lại lên cơn thần kinh.”

Mỗi ngày cái tên cùng bàn này phải lên cơn ít nhất mấy lần, không lúc nào là bình thường.

Hạ Thâm vô cùng tự nhiên chuyển đề tài: “Câu lạc bộ vật lý rất nhàm chán, lười đi gặp bọn họ.” Đi sẽ bị vây quanh hỏi này hỏi kia, rất phiền.

Kiều Thiều nói: “Cậu cũng có phải đi đâu.”

Hạ Thâm nói tới lý lẽ đương nhiên: “Cậu đi sao tôi có thể không đi?”

Kiều Thiều buồn bực: “Sao tôi đi cậu lại muốn đi?”

Hạ Thâm ôm má nhìn qua: “Chúng ta có phải bạn tốt hay không?”

“Ạch…” Kiều Thiều nói: “Phải.”

Hạ Thâm giúp y nhiều như vậy, còn không phải bạn tốt nữa thì có hơi quá đáng.

Hạ Thâm lười biếng cười nói: “Chẳng lẽ bạn tốt không nên như hình với bóng sao?”

Kiều Thiều: “…”

Từng câu từng chữ đều rất có đạo lý, nhưng cứ thấy có chỗ nào sai sai.

Hạ Thâm tổng kết: “Dù sao thì câu lạc bộ kịch cũng không hoạt động, cậu cứ an tâm tự học là được.”

Chuyện câu lạc bộ cứ vậy mà định, qua một thời gian Kiều Thiều mới hiểu vì sao Hạ Thâm không ngăn cản mình gia nhập câu lạc bộ toán học.

Vì câu lạc bộ toán học…

Qúa thần kỳ!

Sau khi thêm QQ trưởng nhóm, người kia kéo y vào một group.

Lời giới thiệu nhóm như vầy—-

Chào mừng tham gia Câu lạc bộ Toán học, tất cả các hoạt động của câu lạc bộ đều nằm ở đây, mỗi tuần nhóm sẽ có một bài tập, mọi người vui lòng hoàn thành xong thì gửi bài ở đây.

Cuối tuần admin sẽ thống kê số lượng các đề đã làm và chất lượng bài làm, người đứng nhất sẽ làm trưởng nhóm, thứ hai sẽ làm phó trưởng nhóm.

Thành viên không nộp bài tập lần đầu sẽ bị nhắc nhở, nhiều hơn hai lần sẽ bị xóa tên.

Một đường nhìn xuống, Kiều Thiều kích động muốn bùng nổ.

Y nói với Hạ Thâm: “Câu lạc bộ toán học thật là lợi hại!”

Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn y.

Kiều Thiều vừa nhìn di động vừa nói với hắn : “Thật sự là quá lợi hại, như một tổ chức thần bí ấy, mọi người đều ẩn danh trao đổi, tất cả đều là mấy đề mà tôi không hiểu !”

Hạ Thâm đáp : “Ừm.”

Kiều Thiều download năm đề sau đó nói : “Trưởng nhóm đúng là lợi hại, liên tục đứng đầu tám tuần, số lượng lẫn chất lượng đề đều vượt xa mọi người.”

“Í, trưởng nhóm nói chuyện này !” Kiều Thiều có chút khẩn trương mà nhìn điện thoại.

Hạ Thâm vẫn nhìn y : “Nói cái gì ?”

Kiều Thiều luôn thấy họa phong trưởng nhóm hơi quái quái : “Ờm, cậu ta nói — Tối qua làm thử cái đề lần trước học thần làm, làm được một nửa liền quỳ xuống.”

Kiều Thiều đọc tiếp : “Trưởng nhóm nói — Đẳng cấp của học thần rất cao, tôi và phàm nhân không thể chạm tới.”

“Trưởng nhóm còn nói — Nhưng mà tôi cảm thấy gần đây mình rất tiến bộ, từ khi mỗi ngày lạy tờ bài thi đầy điểm của học thần ba lạy, tôi làm đề ít nhất tăng lên năm điểm.”

Hạ Thâm cười nhẹ : “Thần kinh.”

Kiều Thiều vừa chìm đắm vào số lượng đề của trưởng nhóm nghe thấy câu này bèn không vui : “Nói gì đó, trưởng nhóm rất lợi hại !”

Chỉ là làm bài nhiều quá nên hơi ngơ thôi.

Trong nhóm có không ít người đang nói chuyện, thảo luận rất nhiều đề bài, ngẫu nhiên cũng bày tỏ tâm tình sùng bái nhụ mộ với vị học thần nào đó.

Kiều Thiều cực kì tò mò, rốt cuộc học thần là ai thế ?

Có thể làm cho nhiều trâu bò như vầy bội phục, nhất định không phải nhân vật bình thường.

Đáng tiếc bản thân y là newbie chưa làm được đề nào, không có quyền lên tiếng.

Kiều Thiều để điện thoại xuống, nói với Hạ Thâm : “Con đường phía trước còn xa, người học giỏi còn cố gắng như vậy, tôi cũng phải cố lên mới được.”

“Đúng rồi…” Hạ Thâm dừng lại, hỏi Kiều Thiều : “Kết quả thi tốt nhất lúc trước của cậu là bao nhiêu ?”

Kiều Thiều không muốn nói chuyện, giả vờ không nghe.

Hạ Thâm : “Nói nghe chút đi, dù sao không lâu nữa cũng tới kiểm tra hàng tháng rồi.”

Tuy thành thích của Kiều Thiều không sao, nhưng quy tắc tính điểm của trường trước và trường này không giống nhau, cho nên đúng là không dễ nói.

Có điều…

Y tự tin nói : “Chắc chắn tốt hơn cậu.”

“A.” Hạ Thâm nói : “Không bằng chúng ta cược đi ?”

Kiều Thiều nhìn qua : “Thế nào ?”

Hạ Thâm nói : “Cược đợt kiểm tra cuối tháng này.”

Kiều Thiều không sợ hắn : “Chơi luôn, coi ai hơn ai.”

“Không cần, chỉ cần kết quả của cậu thấp hơn tôi trong vòng ba mươi điểm, tôi…”

“Bạn học Hạ.” Kiều Thiều có chút tức giận : “Cậu xem thường ai đó.”

Hạ Thâm ngẩn ra, cười sửa miệng : “Vậy đi, nếu kết quả của cậu tốt hơn, tôi bao cậu một tháng cơm trưa.”

“Hào phóng vậy sao, thế tôi…”

Không chờ Kiều Thiều nói xong, Hạ Thâm ngắt ngang : “Nếu kết quả của tôi tốt hơn, cậu kêu tôi bằng anh.”

Kiều Thiều cảm thấy Hạ Thâm lại nhường mình, kêu anh mà tính cược gì, y nói : “Chuyện này không công bằng, tôi cũng có thể bao cậu cơm trưa một tháng.”

Bản lĩnh kéo cừu hận của Hạ Thâm lại tăng thêm mấy level : “Nhưng tôi không tiếu tiền.”

Kiều Thiều nói thầm trong lòng : Hạ Thâm Thâm, có khả năng cậu đã hiểu lầm ba chữ không thiếu tiền.

Đương nhiên y sẽ không nói ra, tình trạng của Trần Tố vừa mới tốt lên, y không thể đả kích cậu ta.

Kiều Thiều nói : “Cược vậy tôi thắng cũng không vẻ vang, rõ ràng là chiếm tiện nghi của cậu.”

Chắc chắn là mình thắng rồi, chẳng lẽ phải ăn tiền của Hạ Thâm một tháng sao.

Hạ Thâm suy nghĩ : “Thế vầy đi, nếu tôi thắng, cậu nợ tôi một yêu cầu, lúc nào cần thì tôi nói.”

Một cái yêu cầu với tiểu thiếu gia Kiều gia, bốn bỏ năm lên giá trị đều hơn triệu.

Kiều Thiều cảm thấy không thành vấn đề, đáp : “Được, nói rồi đó.”

Thời gian chớp mắt đã đến cuối tuần.

Đông Cao rất nhân từ với học sinh năm nhất, mỗi tuần nghỉ ngơi một ngày.

Hết tiết tự học buổi tối thứ bảy trường sẽ cho học sinh nội trú về nhà, quay lại trước tiết tự học buổi tối ngày chủ nhật, tuy chỉ có thể về nhà ngủ một đêm nhưng đã rất tuyệt vời, lên năm ba chỉ có thể về nhà một tháng một lần.

Thứ bảy hôm nay, mọi người vui sướng trông mong về nhà.

Chỉ có mình Kiều Thiều, thế nào cũng không cười nổi.

Chân y vẫn chưa lành, không muốn về nhà.

Nhưng không về nhà cũng không biết nên đi đâu.

Trần Tố và Vũ Gia Vệ đều về nhà, cả phòng 516 chỉ còn một mình mình…

Kiều Thiều sẽ chết, là chết thật trên mặt chữ.

Hôm nay tâm tình Hạ Thâm không tồi, thế nhưng không ngủ.

Hắn chú ý đến nhóc con đang mất hồn mất vía, nhớ lại ngày tháng, hiểu ra : “Không muốn về nhà ?”

Nghe đến hai chữ về nhà, Kiều Thiều giật mình.

Đôi mắt Hạ Thâm ám ám : “Không muốn về thì đừng về, nếu không muốn ở ký túc xá một mình thì…” Hắn dừng lại, nói : “Về nhà tôi đi.”
Bình Luận (0)
Comment