Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 87

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều không còn lời gì để nói: “Thôi coi như xong, kiếp sau tôi không cần diễn nữa.”

Hạ Thâm: “Đừng xem nhẹ mình.”

Kiều Thiều: “Tôi cũng phải tự hiểu lấy mình.”

Hạ Thâm cười nói: “Tự tin lên, cậu rất xuất sắc.”

Trong lòng Kiều Thiều thoải mái: “Chỉ có mình cậu thấy vậy.”

Hạ Thâm vừa định nói tiếp, Kiều Thiều cong khóe môi: “Cũng đủ rồi.”

Hạ Thâm nhìn vào phía y: “Hửm?” Hiếm khi có lúc Hạ Thâm nghe không hiểu gì.

Mí mắt Kiều Thiều run rẩy, ngại ngùng mà nói: “Tôi nói là… Ừm, có mình cậu là đủ rồi.”

Đột nhiên, tầm mắt Hạ Thâm trở nên nóng cháy.

Kiều Thiều nói xong lại cảm thấy có ý nghĩa khác, nhanh chóng giải thích: “Ý tôi là có mình cậu thấy tôi xuất sắc thôi cũng đã đủ rồi, người khác cảm thấy thế nào tôi không quan tâm…”

Sao có vẻ giải thích lại càng không xong hơn!

Kiều Thiều ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi ngươi Hạ Thâm.

Hai người đứng dưới chân núi, mặt trời chói mắt soi rọi rõ ràng.

Hạ Thâm thấy được trái tim Kiều Thiều.

Kiều Thiều cũng nhìn thấy hắn.

Hai trái tim dưới ánh mặt trời, tần suất nhảy lên giống hệt nhau.

Kiều Thiều hiểu tầm mắt này, nhỏ giọng nói: “Ở đây, ở đây có rất nhiều người.”

Ngụ ý là không được hôn y trước mặt nhiều người như vậy, hôn trán cũng không được!

Hạ Thâm vẫn biết nặng nhẹ, chỉ lặng lẽ chạm mười ngón với y, hạ giọng: “Ai kêu cậu chọc tôi.”

Kiều Thiều cọ một phát đỏ mặt: “Tôi nào có!”

Hạ Thâm nhìn y không chớp mắt.

Kiều Thiều ngập ngừng nửa ngày, lại tới thêm một câu: “Tôi là, là ăn ngay nói thật.”

Hạ Thâm: “…”

Kiều Thiều nói xong liền hối hận muốn chết!

Đột nhiên Hạ Thâm hỏi: “Khát không?”

Kiều Thiều: “Ả?”

Hạ Thâm kéo người đến máy bán nước tự động trong góc.

Kiều Thiều bị hắn ôm vào ngực, chỉ thấy vầng trán như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời, cả mặt hồ gợi nên gợn sóng mỹ lệ.

Hạ Thâm chỉ mua một chai nước, hắn dùng tay mở xong liền đưa qua cho Kiều Thiều.

“Cảm ơn.” Kiều Thiều nhận, vốn không khát, bây giờ lại cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, cần loại nước ướp lạnh thế này giảm bớt.

Hạ Thâm: “Tôi uống với.”

Kiều Thiều lại đưa cho hắn, Hạ Thâm uống một ngụm, sau đó nhìn Kiều Thiều, hai người đồng thời cười lên.

Tâm ý tương thông, dù làm thế nào cũng là ngọt tư tư.

Hai người cùng ăn cơm trưa, dưới sự dụ dỗ ba lần của Hạ Thâm, Kiều Thiều không chống đỡ nổi, đồng ý đến nhà hắn “ngồi một chút”.

Bọn họ vừa xuống xe taxi, liền thấy một chiếc Bently màu trắng ngừng trước cửa.

Khi nhìn đến xe này, Kiều Thiều sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là, lão ba đến sao?

Không thể nào…

Mỗi lần Đại Kiều đi ra ngoài ít nhất là bốn chiếc xe…

Có điều cũng không chắc chắn, xe của đồng chí Kiều Tông Dân nhiều đến mức con ruột cũng không nhớ nổi.

Bản thân Kiều Thiều hết hồn, nênkhông phát hiện người bên cạnh cứng ngắc.

Mãi đến khi Hạ Thâm lên tiếng: “Tôi gọi xe cho cậu về nhà trước nhé.”

Kiều Thiều lập tức trả lời: “Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi.”

Nếu ngày thường nghe Kiều Thiều nói như vậy, Hạ Thâm chắc chắn sẽ một hai đi gọi xe, nhưng lần này hắn chỉ nói: “Đến nhà thì nhắn tin cho tôi.”

Kiều Thiều gật gật đầu, trước khi đi nhìn vào chiếc Bently kia thêm lần nữa.

Hạ Thâm chờ Kiều Thiều đi mất mới lên lầu, trong hành lang có để ba chiếc xe đạp điện, tay vịn cầu thang lóe sáng, không phải sạch sẽ, mà do rất nhiều người chạm vào, trên tường còn dấu quảng cáo đã bị xé xuống, trong không khí có mùi không nói nên lời, không hôi cũng không thơm.

Nơi như thế mà đại tiểu thư Tạ gia lại tự mình đến, xem ra đã không đợi được nữa.

Hạ Thâm có thể đoán được nguyên nhân, nhưng trong lòng hắn không dao động, không khó chịu.

Huyết mạch thân tình đã giày xéo đến mức này, còn ý nghĩa gì để tiếp tục nữa?

Hạ Thâm mỉm cười tự giễu, thấy được người phụ nữ hoàn toàn không hợp với căn phòng trọ.

Quần áo Channel mùa hè, đen trắng giao nhau phác họa nên hình dạng mỹ lệ tao nhã của thiên điểu, trên chiếc cổ xinh đẹp đeo vòng ngọc lục bảo, hoa tai cùng loại, trên cổ tay là La Strada hoa hồng vàng nạm kim cương, túi bạch kim Hermes, chỉ có ngón tay không đeo thứ gì.

Đây là Tạ Thiến, cô của Hạ Thâm, chỉ lớn hơn hắn mười hai tuổi.

Hạ Thâm nhìn cô ta, đến chào hỏi cũng không nói gì.

Tạ Thiến không giận, thậm chí còn bỏ kiêu ngạo xuống, bày ra tư thái ôn nhu: “Tiểu Thâm, về nhà với cô đi.”

Từ khi sinh ra đến giờ, đại tiểu thư Tạ gia vênh váo hung hăng chưa từng bao giờ ăn nói khép nép như thế!

Đáng tiếc, Hạ Thâm bất vi sở động: “Ở đây vừa bẩn vừa loạn, không có gì chiêu đãi, mời Tạ tiểu thư về dùm.”

Tạ Thiến: “Thế này là có ý gì? Cô là cô ruột của con.”

Hạ Thâm đáp : “Không phải không cho tôi kêu cô là cô sao ?”

Trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tạ Thiến lộ ra một tia xấu hổ : “Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, là vì ngại xưng hô này tỏ vẻ người lớn, nhưng thật ra trong lòng cô rất thương con.”

Hạ Thâm không có tâm trạng nói mấy thứ này : “Nếu không có chuyện gì, mời về cho.”

Tạ Thiến cũng biết tính hắn, vội vàng nói chính sự : “Cơ thể ông nội rất tệ, có khả năng không sống qua năm nay !”

Hạ Thâm đã sớm nghĩ tới, có thể khiến Tạ tiểu thư hạ mình bỏ quý đến nơi dơ bẩn thế này, chỉ có thể là vậy.

Tạ Thiến lại nói : “Từ nhỏ ông nội đã thương con, từ khi nằm trên giường không dậy nổi mỗi ngày đều nhắc đến, con mau về thăm ông đi.”

Hạ Thâm giương mắt nhìn : “Ông ta thật sự muốn gặp tôi ?”

Tâm tư Tạ Thiến bị hắn nhìn một cái liền thấu, trên mặt có chút ngập ngừng : “Đương nhiên là muốn gặp! Con là đứa cháu ổng thương yêu nhất, ổng trả giá nhiều tâm huyết vì con như vậy, vì con mà…”

Hạ Thâm nghe đã thấy phiền, nhíu mày : “Tôi đã không còn họ Tạ nữa, Tạ gia ra sao cũng không liên quan đến tôi.”

Thấy hắn cố chấp như thế, Tạ Thiến không còn kiên nhẫn, tính tình vốn đã không tốt, nếu không phải… Sao cô lại phải quan tâm thứ ngu xuẩn này !

Tạ Thiến nói thẳng : “Mày thật sự cho rằng kiếm đủ một tỷ là có thể rời khỏi Tạ gia ?”

Hạ Thâm bình tĩnh không lên tiếng.

Từng câu từng chữ của Tạ Thiến như vào tim hắn : “Cứ nằm mơ đi ! Chờ lão gia tử đi rồi, ba mày cầm quyền, cô xem mày còn có ngày lành nào ! Mẹ kế thì liên tục tìm cách đẻ thêm một đứa, chờ bà ta mang thai, mày chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày !”

Hạ Thâm mặt không đổi sắc : “Nói xong chưa ?”

Tạ Thiến hoàn toàn không kiềm chế được nữa, cả giận : “Sao mày lại ngu như vậy, mày sửa họ lại thì sao? Trong xương mày đang chảy máu của Tạ gia, đời này mày đều là người Tạ gia, mày tưởng rằng mình đã thoát rồi sao ? Cô cho mày biết, một khi ba mày tìm đường chết, mày và cô mày đều chôn cùng ông ta !”

Hạ Thâm hạ lệnh đuổi khách : “Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”

Tạ Thiến tức đến khó thở : “Tạ Thâm mày sẽ hối hận, bây giờ mày không có gì, chờ khi mày có vướng bận, mày sẽ biết hành động trốn tránh này ngu xuẩn bao nhiêu !”

Hạ Thâm đóng cửa một cái rầm, Tạ Thiến nào chịu qua khuất nhục như vậy, tức giận đến mức dùng chiếc túi trị giá sáu số 0 nện lên cửa !

Kiều Thiều ngồi trên xe, trong lòng bồn chồn, y không ngốc, đương nhiên nhận ra Hạ Thâm cố ý kêu mình đi.

Nói vậy, chủ nhân chiếc Bently kia tới tìm Hạ Thâm sao ? Nhưng tìm hắn làm gì ?

Công việc ?

Không thể nào, nếu là khách hàng sẽ gọi điện thoại, chứ không phải trực tiếp tìm tới cửa.

Tình huống thế này…

Trong lòng Kiều Thiều lộp bộp một tiếng, chỉ có thể là một khả năng.

Chẳng lẽ người tìm đến Hạ Thâm… Là chủ nợ ?

Kiều Thiều càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể !

Chủ nợ cũng không yên tâm gọi điện thoại suông, chắc chắn sẽ định kì tới nhà theo dõi con nợ.

Người có thể cho vay một tỷ cũng có thể chạy chiếc xe trị giá ba bốn trăm vạn.

Nghĩ như thế, Kiều Thiều rất muốn để lái xe quay đầu lại.

Nhưng y nhịn xuống.

Tính tình Hạ Thâm mạnh mẽ như vậy, sẽ không muốn y ở lại.

Kiều Thiều về tới nhà vẫn còn thấp thỏm, nhìn đồng hồ xong bèn gửi tin nhắn qua cho hắn : “Tôi đến rồi.”

Qua một hồi Hạ Thâm mớ trả lời : “Xin lỗi, đã nói sẽ làm bài tập với cậu.”

Kiều Thiều vội vàng : “Không sao, nghỉ hè còn lâu lắm.”

Hạ Thâm gọi qua.

Kiều Thiều khóa chặt cửa sau đó ấn nghe.

Âm thanh của Hạ Thâm có chút thấp : “Kiều Thiều…”

Kiều Thiều nhận ra thanh âm của người nọ rất khác, tâm căng thẳng : “Xảy ra chuyện gì thế ? Tôi đến chỗ cậu nhá, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì.”

Ngữ khí lo lắng của Kiều Thiều truyền đến tai Hạ Thâm, hòa tan lạnh lẽo trong mắt hắn : “Đừng đi tới đi lui, mệt lắm.”

Kiều Thiều nói : “Không mệt mà…”

Y vừa dứt lời, đột nhiên Hạ Thâm hỏi rằng : “Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu.”

Kiều Thiều ngồi đến thẳng tắp : “Nói đi.”

Đầu kia điện thoại ngừng lại rất lâu, sau đó mới tiếp tục : “Nếu tôi không quá giống với trong tưởng tượng của cậu, cậu có hối hận khi thích tôi không ?”

Lời này khiến Kiều Thiều càng thêm căng thẳng—

Lại nói, có lẽ y cũng không quá giống trong tưởng tượng của Hạ Thâm…

Kiều Thiều đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, lập tức trả lời : “Cậu thế nào tôi cũng thích !”

Nói xong y cả kinh, hình như thế này có hơi quỵch tẹt quá.

Ai ngờ Hạ Thâm lại nhanh chóng hỏi lại : “Thật vậy không ?”

Không biết tại sao, Kiều Thiều nghe được vội vã bất an trong ngữ khí của hắn : “Đương nhiên !”

Hạ Thâm lại hỏi : “Chẳng sợ Hạ Thâm không phải Hạ Thâm ?”

Kiều Thiều cảm thấy lời này có chút khó hiểu, y vui đùa giảm bớt nặng nề : « Cậu có thành Vệ Thâm Trần Thâm Lâu Thâm tôi cũng thích.”

Hạ Thâm cười nhẹ : “Khó nghe quá.”

Kiều Thiều nghe âm thanh của hắn thả lỏng, bản thân cũng nhẹ nhàng thở ra : “Tôi cũng thấy vậy.”

“Thế…” Hạ Thâm hỏi : “Tạ Thâm có dễ nghe không ?”

Kiều Thiều linh quang chợt lóe : “Thật không dám giấu diếm…”

Hạ Thâm : “Hửm ?”

Mắt Kiều Thiều cong thành trăng non : “Tôi cảm thấy Kiều Thâm nghe rất xuôi tai.”

Hạ Thâm thật lòng mà cười : “Nếu tôi họ Kiều, là theo họ chồng sao ?”

Kiều Thiều đỏ mặt : “Không được sao ?”

Hạ Thâm đã có năng lực nói giỡn : “Không được.”

Kiều Thiều thẹn quá thành giận : “Không được thì thôi…”

Hạ Thâm xen lời : “Rõ ràng là tôi ở rể cơ mà !”

Kiều Thiều : “…”’

Hôm sau, hai người cùng đến cao ốc Thâm Hải báo danh, thuận lợi có được công việc làm hè.

Loại cương vị thế này được lập ra để hưởng ứng chính sách cần công kiệm học, chia ra ban trung học và đại học, cương vị của sinh viên thì nghiêm khắc hơn một tí, tương đương với một cơ hội thực tập.

Học sinh trung học đến chỉ thuần túy là thể nghiệm cuộc sống.

Công việc được giao rất đơn giản, chỉ chạy vặt, làm mấy bảng biểu và văn bản đơn giản, ngẫu nhiên sẽ được đi theo bộ phận thị trường ra ngoài nhìn xem.

Tuy rất nhẹ nhàng, nhưng giữa người với người thật sự là không giống nhau.

Ví dụ như bạn học Kiều Thiều, tác dụng lớn nhất chính là ——- “Ây dô, nhóc này moe quá đi !” “Nếu con trai tôi sinh ra đáng yêu như vậy thì tốt quá !” “Ơ ơ ơ, đây là học sinh trung học thật sao ?”

Không sai, phàm là công nhân nữ, đều phun ra một câu như thế.

Hạ Thâm thì khác, buổi sáng vẫn còn làm bảng biểu, buồi chiều Kiều Thiều đã phát hiện hắn bị một anh trai bộ phận R&D mang đi, đổi thành công việc mà Kiều Thiều có xem cũng không hiểu được…

Nhưng trong số những đánh giá mà hai người nhận được lại có một câu hệt như đúc, đó chính là —- Đây mà là học sinh trung học thật sao !

Bên Kiều Thiều là vì thân hình lùn lùn moe moe, bên Hạ Thâm là vì năng lực làm việc quá mạnh hiểu quá nhiều.

Vừa so sánh lên, Kiều Thiều chỉ cảm thấy nát tim !

Một tuần sau, Kiều Tông Dân nhịn không được, nhờ trợ lý gọi trưởng phòng nhân sự tới.

Trưởng phòng kinh hãi, cho rằng có biến cố quan trọng gì xảy ra, một đường luống cuống.

Ai ngờ sau khi đến, Kiều tổng hỏi : “Nhân viên làm trong hè biểu hiện thế nào ?”

Lý Thầm ngu người : Làm trong hè ?

Lý trưởng phòng dầu gì cũng là cao tầng, nào biết mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi thế này !

Nhưng Lý Thầm có thể đi tới vị trí này vẫn rất hiểu chuyện, hắn lập tức nói : “Là Chương Chí Dũng phụ trách mảng này, có cần em gọi đến không ạ ?”

Đương nhiên là cần, Kiều Tông Dân đáp : “Ừ.”

Không lâu sau, Chương Chí Dũng bộ nhân sự run sợ đi đến phòng tổng tài, đi đến căn phòng trong truyền thuyết !

Trong nháy mắt nhìn thấy Kiều Tông Dân, Chương Chí Dũng khẩn trương nói không nên lời.

Lý Thầm nhanh chóng hỏi lại vấn đề lúc nãy.

Chương Chí Dũng cũng ngơ người một hồi : “Đợt hè này có một đứa nhóc vô cùng xuất sắc, mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng vô cùng quen thuộc với các loại phần mềm lập trình, bộ phận R&D khen không dứt miệng, hơn nữa năng lực tư duy logic rất mạnh, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, là nhân tài hiếm có…”

Hắn khen bùm bùm một đống, Kiều Tông Dân nghe đến thoải mái —- vật họp theo loài, đúng là ngồi cùng bàn của con trai mình không tồi.

Rất nhanh, câu chuyện của Chương Chí Dũng lại vòng một vòng : “Đối lập, có một đứa nhỏ khác lại kém hơn nhiều.”

Mi phong Kiều tổng giương lên.

Chương Chí Dũng hồn nhiên không biết mình đang mắng thái tử gia, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “Đại khái là tuổi nhóc này còn nhỏ, tay chân lề mề, một bảng biểu đơn giản làm mất một giờ, hơn nữa cũng không biết điều, thành phẩm làm ra không xong thì thôi đi, còn chờ người khác vứt rác dùm…”

Trợ lý của tống tài biết toàn bộ tình hình thực tế ôm tay đứng trong góc nhìn hắn với ánh mắt thương hại——

Dám nói tiểu thiếu gia như vậy, Chương Chí Dũng là người đầu tiên không ai vượt mặt, không hổ trong tên có một chữ Dũng, quả thật là một dũng sĩ!
Bình Luận (0)
Comment