Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 95

Edit: Hyukie Lee

Hạ Thâm thật sự rất muốn gặp y, nhất là sau thứ sáu, khi tất cả đã trần ai lạc định, hắn chỉ càng nhớ Kiều Thiều đến gấp bội.

Tựa như nhận ra tâm tình của hắn, Kiều Thiều cười nói: “Được rồi, cuối tuần nào tôi cũng rảnh hết, chắc chắn sẽ đi tìm cậu mà.”

Nghe được câu trả lời thuyết phục, mặt mày Hạ Thâm giãn ra: “Chắc chắn.”

Kiều Thiều hứa hẹn: “Chắc chắn.”

Tiếng chuông vào học vang lên, Kiều Thiều đang muốn vào lớp, Hạ Thâm lại kéo tay.

Kiều Thiều nhìn hắn: “Hửm?”

Hạ Thâm: “Có một việc muốn hỏi ý kiến của cậu.”

Kiều Thiều sợ chậm trễ khóa học: “Tan học rồi nói?”

Hạ Thâm: “Nhanh thôi.”

Kiều Thiều dừng bước, cùng hắn đến chỗ góc khuất phòng: “Rồi, nói đi.”

Hạ Thâm rũ mắt nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể nói chuyện tôi thích cậu cho người nhà được không?”

Kiều Thiều trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Cái, cái gì?”

Hạ Thâm hỏi: “Có thể chứ?”

Mãi một lúc lâu sau Kiều Thiều mới kịp phản ứng, trong lòng ấm áp, đến âm thanh cũng như nóng cháy, có chút sai lệch: “Sao lại muốn nói cho người nhà?”

Hạ Thâm chỉ lặp lại: “Tôi có thể nói không?”

Hai má Kiều Thiều chậm rãi đỏ lên, y rũ mi mắt: “Cậu muốn nói thì nói đi.”

Đây là chuyện của Hạ Thâm, hắn có thể nói cho bất cứ kẻ nào, bao gồm cả người nhà. Đồng thời đây cũng là chuyện của Kiều Thiều, Hạ Thâm ngả bài với người nhà cũng có ý nghĩa đặc biệt với Kiều Thiều —– Nếu Hạ Thâm không thích y đến cực hạn, sao lại có dũng khí nói cho người nhà?

Trong lòng Kiều Thiều ngọt tư tư, lại nghĩ: “Tạm thời tôi không thể nói với ba tôi được.” Không phải y sợ, mà là lo Đại Kiều sẽ khi dễ Hạ Thâm.

Hạ Thâm cười, dắt tay người nọ: “Cậu đừng gấp.”

Kiều Thiều cảm thấy mình có chút sợ hãi, muốn giải thích thêm, ai ngờ Hạ Thâm lại thêm một câu: “Kiều Thiều, nếu tôi không quá giống trong tưởng tượng của cậu, cậu sẽ còn thích tôi chứ?”

Kiều Thiều lập tức bị hắn dời lực chú ý, ngẩng đầu lên nhìn: “Sao cậu lại không giống?”

Hạ Thâm do dự: “Ví dụ như gia đình của tôi…”

Kiều Thiều lập tức hiểu ra, nhìn hắn, nghiêm túc nói rằng: “Không sao, không phải chỉ là thiếu nợ thôi sao, tôi cùng trả với cậu!”

Hạ Thâm sửng sốt.

Kiều Thiều lại nói: “Khụ, cậu đừng nhìn tôi như vậy, thật ra tôi…”

Hạ Thâm cười cong ánh mắt, xoa xoa đầu người nọ: “Một tỷ lận đó.”

Kiều Thiều lập tức nói: “Không thành vấn đề!”

Hạ Thâm: “Có lẽ cả đời người cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.”

Kiều Thiều uyển chuyển: “Không chừng ngày nào đó tôi mua hai tờ vé số là đủ rồi!” Cảm giác độ tin cậy khi nói lời này còn cao hơn ba mình là Kiều Tông Dân.

Hạ Thâm cong môi: “Như thế là không được đâu nha Kiều Tiểu Thiều.”

Kiều Thiều nghe ra ngữ điệu hài hước của người nọ, biết chắc chắn khúc sau của tên này không phải những thứ gì hay ho.

quả nhiên, câu tiếp theo Hạ Thâm liền nói: “Còn chưa kết hôn đâu nha, cậu đã muốn cùng chung tài phú với tôi rồi á?”

Kiều Thiều: “Câm miệng!” Cái tên này đúng là không có câu nào đúng đắn!

Trong lòng Hạ Thâm mềm mại đến rối tinh rối mù, kéo người vào lồng ngực, hôn lên mái đầu người nọ: “Kiều Thiều…”

Kiều Thiều: “Hửm?”

Hạ Thâm tùy tâm mà nói: “Tôi yêu cậu.”

Thân thể Kiều Thiều run rẩy, cũng há mồm: “Tôi…”

Hạ Thâm cắt ngang lời: “Không được nói.”

Lại không cho nói! Kiều Thiều tức giận: “Tại sao chỉ một mình cậu được nói?” Không phải tỏ tình nên là hai người sao, tại sao lại không cho y nói yêu hắn!

Hạ Thâm ôm chặt: “Chờ sau này, sau này lại nói.”

Bây giờ không thể nghe, nghe xong hắn sẽ xem là thật, nếu ngày nào đó Kiều Thiều hối hận, hắn cũng không thể buông tay. Cho nên đừng nói, hắn không muốn thương tổn Kiều Thiều, chẳng sợ Kiều Thiều chỉ có thể cho hắn một hạnh phúc ngắn ngủi, hắn cũng tuyệt đối không muốn thương tổn y.

Kiều Thiều không nói nữa: Thứ nhất là mấy lời này cần bầu không khí, bị cắt đứt rồi còn ai muốn nói nữa. Thứ hai là y cũng ngẫm lại bản thân, Hạ Thâm đã dám ngả bài với người trong nhà, y lại che giấu, quả thật là không công bằng, chờ khi y chuẩn bị sẵn sàng thẳng thắn với Đại Kiều, nhất định y sẽ lấy cái loa lớn hét to ba chữ này vào tai Hạ Thâm!

Xong tiết tự học cuối cùng, Kiều Thiều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Tống Nhất Hủ hâm mộ đến xanh cả mắt: “Hai người cùng nhau xin phép nghỉ, đi làm chuyện gì mờ ám đúng không!”

Kiều Thiều chột dạ, trừng hắn một cái: “Nhà bọn tôi có việc chứ bộ.”

Lời của Tống Husky chứa đầy ghen tị: “Tôi không tin, hai người cùng nhau đi bay thì có, chắc chắn là đi chơi bời ăn uống no say, không thèm quan tâm những học sinh khốn khổ học hành như chó này nữa!”

Husky ngốc thì ngốc, nhưng những lúc vô ý lại như nhà tiên tri.

Kiều Thiều mặc kệ hắn, ôm cặp sách bỏ chạy.

Trở lại nhà, Kiều Tông Dân tiếp đón: “Đến đây, thử lễ phục nào.”

Kiều Thiều: “Chắc chắn không thành vấn đề, ngày mai mặc là được.”

Đồng chí Đại Kiều còn sốt ruột hơn cả y: “Đã lâu rồi con không mặc, không muốn thích ứng một chút sao?”

Nói cũng đúng, khi còn bé thường xuyên đi theo ông nội xã giao, mặc đủ loại âu phục lớn nhỏ, đã sớm quen thuộc. Nhưng từ khi bị bắt cóc, y không hề tham gia bất cứ cuộc xã giao nào, đã bao nhiêu năm rồi y không đường hoàng mặc vào…

Kiều Thiều: “Vâng, thế thì mặc thử.”

Dì Ngô tiến lên phía trước: “Dì tới giúp con.” Loại quần áo này một người mặc không tiện.

Thật ra lễ phục của nam sĩ đơn giản hơn nữ sĩ rất nhiều, nhất là ở xã hội hiện tại, đơn giản là biến thể của các dạng âu phục. Đến các yến hội ở nước ngoài còn phải cầu kì mặc áo đuôi tôm, nhưng trong quốc nội thì thoáng hơn, phần lớn đều không mặc ba lớp.

Tuy một thân âu phục này Kiều Tông Dân làm rất gấp, nhưng thủ công vẫn là đứng đầu, dù sao cũng giá trị tám chữ số, vàng cũng có thể may vào.

Đã lâu Kiều Thiều không mặc quần áo tinh tế như thế, nhưng sau khi mặc vào cũng không khó chịu, dù sao cũng tiếp xúc từ nhỏ, kí ức đã nằm trong khung.

Kiều Tông Dân nhìn, thốt lên: “Đẹp!”

Dì Ngô cổ vũ: “Thiều Thiều soái quá!”

Kiều Thiều đang thắt nơ, cũng cười: “Ánh mắt ba cũng không tồi nha, mặc bộ này vào nhìn cao hơn nhiều.”

Kiều Tông Dân: “Không cần nhìn, vốn con đã cao lên rất nhiều.”

Kiều Thiều: “Vâng vâng, tận 2.6 centimet lận đó.”

Kiều Tông Dân không ủng hộ: “Đó là hai tháng trước rồi, bây giờ là 4 centimet!”

Vì âu phục đặt may, toàn thân Kiều Thiều đều được đo đếm, y nhìn người nọ xuyên qua gương: “Lần này ba không bốn bỏ năm lên nữa à?”

Kiều Tông Dân nói rất có lý: “Bỏ thì sao nữa, bốn centimet đã nhiều lắm rồi, mới có mấy tháng mà.”

Rồi rồi rồi, năm tháng cao 4 centimet, quả thực không ít!

Thử lễ phục xong, Kiều Thiều lên lầu trước, y còn chưa mở cửa liền nghe tiếng điện thoại reo lên, Kiều Thiều sửng sốt: điện thoại nằm trong tay, sao trong phòng lại có tiếng?

A… Kiều Thiều nhớ ra, là một cái điện thoại khác.

Kiều Thiều đẩy cửa vào phòng, tìm nửa ngày mới mò được cái điện thoại đã lâu không chạm vào.

Là Triệu Phác Ngọc gọi tới, một trong số những người bạn ít ỏi.

“Này?” Vì Kiều Thiều quên rất nhiều chuyện nên cũng thấy lạ lẫm đôi chút với người bạn cũ.

Triệu Phác Ngọc cũng non nửa năm không liên lạc, vừa nghe âm thanh liền sợ run lên.

Kiều Thiều hỏi thẳng: “Có chuyện gì thế?”

Triệu Phác Ngọc: “Tôi nghe ba tôi nói, ngày mai cậu đi Tạ gia hả?”

Kiều Thiều trả lời: “Ừm, muốn đến xem.”

Triệu Phác Ngọc: “Thế tôi cũng đi nhé.”

Kiều Thiều từ chối cho ý kiến: “Ừ.”

Triệu Phác Ngọc dừng lại, có chút cứng ngắc mà hỏi: “Bây giờ cậu đã ổn hơn chưa?”

Kiều Thiều khẽ nhíu mày: “Rất ổn.”

Hai người trầm mặc một hồi, một lúc sau Triệu Phác Ngọc mới mở miệng: “Đổi hoàn cảnh đúng là tốt hơn.”

Kiều Thiều biết Triệu Phác Ngọc đang rối rắm chuyện gì, y nói: “Với tôi thì nó rất tốt.”

Triệu Phác Ngọc tạm dừng nửa ngày: “Cậu không định trở lại sao?”

Kiều Thiều đáp: “Tạm thời không có quyết định này.”

Triệu Phác Ngọc hơi khôi phục bản sắc: “Thế cậu muốn ở cái nơi tồi tàn đó tận ba năm á?”

Âm thanh Kiều Thiều khẽ nhạt màu: “Đông Cao rất tốt.”

Triệu Phác Ngọc biết mình nói sai, bắt hắn xin lỗi là không đời nào, nhưng hắn lại không muốn kích thích Kiều Thiều, vì thế cứng ngắc sửa miệng: “Đúng rồi, vị thần đồng của Tạ gia đã về rồi, cậu cố gắng hết sức tránh đi nhé.”

Sao một người hai người đều có thành kiến với vị đại thiếu gia Tạ gia đến mức này?

Kiều Thiều có chút thấy đáng thương cho hắn: “Cậu quen cậu ta sao?”

Triệu Phác Ngọc xùy một tiếng: “Cũng có ba cậu mới không nói thôi, ba mẹ tôi hận không thể niệm mười lần mỗi ngày vào tai!”

Kiều Thiều: “Niệm cái gì?”

“Tên đó đó, đúng là phục thật, tôi không tốt chỗ nào cơ chứ, bọn họ nói Tạ Thâm tốt thế nào giỏi thế nào, Tạ Thâm tốt vậy thế còn đẻ tôi ra làm cái gì nữa!”

Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.

Triệu Phác Ngọc vẫn nói tiếp: “Cái tên Tạ Thâm kia mười tuổi đã thi Thanh Hoa Bắc Đại, có còn là người không!”

Kiều Thiều cắt ngang: “Tạ Thâm?”

Triệu Phác Ngọc kinh ngạc: “Đến đại danh của thần đồng mà cậu cũng không biết á?”

Kiều Thiều: “Ba tôi không có nói.”

Triệu Phác Ngọc hâm mộ muốn chết: “Đồng chí Đại Kiều đúng là phụ thân văn minh tiến bộ nhất mà tôi từng thấy!” Cha mẹ hắn hận không thể treo con nhà người ta lên đầu giường mà so, thế mà Kiều Tông Dân lại không hề nhắc tới, cùng là ba mẹ, chênh lệch cũng quá lớn!

Nhưng cái Kiều Thiều chú ý là: “Shen trong chữ gì?”

Triệu Phác Ngọc: “Thâm trong thâm sâu.”

Kiều Thiều càng sững sờ.

Triệu Phác Ngọc nhận ra đối phương xuất thần, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì…” Kiều Thiều cảm thấy ý nghĩ này của mình rất hoang đường, y nói: “Ngồi cùng bàn của tôi tên cũng có một chữ Thâm.”

Triệu Phác Ngọc không xem là chuyện lớn : “Yên tâm đi, cái tên yêu nghiệt Tạ Thâm kia sẽ không đến trường rách của cậu đâu.”

Kiều Thiều không vui: “Đông Cao rất tốt.”

Triệu Phác Ngọc hết chỗ nói: “Ừm tốt…”

Còn có thể tốt đến đâu? Có thể so với danh giáo Thanh Đẳng sao?

Cúp điện thoại, Kiều Thiều suy ngẫm một hồi.

Hạ Thâm… Tạ Thâm…

Luôn cảm thấy cái tên phía sau rất quen tai, không đơn thuần chỉ giống Hạ Thâm. Hình như đã nghe được ở đâu rồi thì phải? Kiều Thiều suy nghĩ nửa ngày, đang mơ hồ thì Hạ Thâm gọi video đến.

Nghĩ cái đít!

Kiều Thiều ôm điện thoại chạy đến phòng tạp vật, đã sớm vứt hai chữ Tạ Thâm đến đầu bên kia Đại Tây Dương.

Thứ sáu, gần bốn giờ chiều, Kiều Tông Dân về nhà đón Kiều Thiều.

Kiều Thiều ăn mặc chỉnh tề lên xe, tham gia sự kiện thế này đương nhiên không thể đi xe tùy tiện, con Rolls Royce hơn ngàn vạn này tuy có chút xa xỉ nhưng là cần thiết.

Hai người ngồi phía sau, Kiều Tông Dân đánh giá con trai mình: “Không khẩn trương à?”

Kiều Thiều cười nói: “Có gì phải khẩn trương chứ.” Y biết Đại Kiều có ý.

Kiều Tông Dân nói : “Sau này mọi người sẽ biết con là ai.”

Trong lòng Kiều Thiều biết rõ, lần này y đi tham gia yến tiệc, ý nghĩa sau này đã không còn là Kiều Dật chui rúc trong nhà nữa, mà là một Kiều Thiều hoàn toàn mới tinh.

Kiều Thiều nhìn vào ba ba : “Sau này con sẽ đi cùng ba.”

Kiều Tông Dân ngơ ngác.

Kiều Thiều nói : “Những trường hợp thế này, con sẽ đứng bên cạnh ba.”

Khuôn mặt non nớt lại nói ra một lời kiên định, xém chút nữa khiến Kiều Tông Dân thất thố.

Đã bao nhiêu năm rồi.

Từ khi thê tử rời đi, chỉ một mình hắn… Đã bao nhiêu năm.

Kiều Tông Dân cười, thở dài : “Ừ.”

Bảo bối của bọn họ đã trưởng thành, có trách nhiệm, là một nam tử hán.

Xe một đường chạy khỏi nội thành, khi vào đến nhà cũ Tạ gia, chậm rãi bỏ lại ồn ào huyên náo, nghênh đón một mảnh vui vẻ thoải mái.

Hoa viên được người làm vườn tỉ mỉ cắt tỉa, mỗi một đám cỏ đều là chủng loại tốt đẹp nhất, quy củ một mảnh xam um tươi tốt, bụi cây được sửa thành hình dạng khác nhau, một tầng một tầng, ai đưa mắt nhìn đến cũng sẽ khen không dứt miệng.

Khi xe chạy vào cánh cửa bạc vàng, ước chừng chạy thêm bảy tám phút nữa mới đến trước sảnh tiệc.

Trong phòng, biết hôm nay Kiều Tông Dân đến, Hạ Thâm nói câu tạ lỗi với người bên cạnh, đi ra nghênh đón khách quý, hắn đứng ở cửa, khóe môi treo nụ cười đúng mực.

Cửa xe mở ra, người trên bước xuống, nam nhân tây trang phẳng phiu đầy anh tuấn mang theo nụ cười thong dong.

Cửa xe phía bên kia cũng mở ra, một đôi giày da màu đen buộc nơ nhỏ rơi xuống đất, quần tây vừa người kéo đôi chân dài thẳng tắp, trong áo bành tô tối màu là sơ mi sạch sẽ trắng khiết, chiếc nơ được thắt tinh tế tôn lên khuôn mặt tinh xảo tuấn tú.

Một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, y cong lên khóe môi sung sướng nhung lụa, cao quý mà tuấn nhã.

Tầm mắt Hạ Thâm khẽ dời, trong khoảnh khắc nhìn đến, ngẩn ngây cả người.
Bình Luận (0)
Comment