Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 98

Edit: Hyukie Lee

Triệu Phác Ngọc ỷ ở góc phòng không có ai mới dám làm bậy, một khi có người nhìn đến, hắn lập tức buông tay.

Kiều Thiều vừa quay đầu lại liền thấy được Hạ Thâm, giờ khắc này trong lòng chỉ còn bốn chữ —— bắt gian tại giường.

A phi! Cái gì mà lung ta lung tung!

Kiều Thiều cách xa Triệu Phác Ngọc một chút: “Không có gì.”

Triệu Phác Ngọc cười ngây ngô: “Chiến hữu lâu ngày gặp lại, có chút kích động ấy mà.”

Hạ Thâm bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm Triệu Phác Ngọc: “Quan hệ hai người tốt nhỉ.”

Không chờ Kiều Thiều nói gì, Triệu Phác Ngọc đã mở mồm: “Huynh đệ mặc chung một cái quần lớn lên, sao lại không tốt cho được.” Nói xong ôm vai Kiều Thiều một phen, anh anh em em ngọt xớt.

Kiều Thiều đẩy hắn ra: “Ai thèm mặc cùng một cái quần với cậu chứ!”

Triệu Phác Ngọc: “Cậu quên hết rồi á? Hai ta còn cùng nhau tắm…”

Kiều Thiều tùy tay lấy một cái bánh nhét vào mồm hắn : “Đói rồi đúng không ? Ăn bánh đi !” Không nói cũng không ai nói mi câm đâu nha Triệu Thạch Đầu !

Triệu Phác Ngọc éc éc éc : “Phắc, tiểu tử mi muốn hại chết anh, a anh dị ứng đậu phộng a !”

Kiều Thiều : “…” Hóa ra y đang cầm một miếng bánh đậu phộng.

Triệu Phác Ngọc ôm khăn ăn phun phun nửa ngày.

Hạ Thâm gọi một nhân viên phục vụ lại dặn dò, nhân viên đi đến bên cạnh Triệu Phác Ngọc : “Tiên sinh mời qua bên này, tôi dẫn ngài đi lấy thuốc mẫn cảm.”

Triệu Phác Ngọc muốn nói cũng không nghiêm trọng như vậy, dù sao mình cũng không nuốt xuống.

Hạ Thâm : “Đi súc miệng sẽ tốt hơn.”

Triệu Phác Ngọc : “Ừ ha.” Vì thế hấp tấp chạy khỏi.

Kiều Thiều vẫn có chút lo lắng, dị ứng đậu phộng không thể so với những thứ khác, nếu phát tác thật thì rất nguy hiểm, y đã quên rất nhiều thứ, cũng nhớ không rõ Cục Đá đó dị ứng với đậu phộng.

Hạ Thâm : “Yên tâm đi, nếu có dị ứng thật thì có bác sĩ.”

Kiều Thiều nghĩ cũng đúng, Tạ gia tổ chức yến hội lớn như vậy sao lại không sắp xếp những điều này.

Lúc Triệu Phác Ngọc còn ở đây Hạ Thâm còn có thể giả vờ, người này vừa đi, mùi dấm liền tràn ra theo từng con chữ : “Tôi còn chưa tắm cùng cậu đâu.”

Kiều Thiều : “…”

Hạ Thâm tiếp tục nói : “Còn không mặc cùng một cái quần với cậu.”

Hai gò má Kiều Thiều đỏ ửng : “Đừng nghe cậu ta nói lung tung !”

Hạ Thâm : “Không có lửa làm sao có khói.”

Kiều Thiều cũng không nhớ rõ, giải thích : “Lúc đó tôi mới ba tuổi thôi !”

Hạ Thâm : “Ồ, cậu ta còn quen cậu hơn mười bốn năm.”

Kiều Thiều nghẹn lời : Tính toán chi li đến mức này sao Hạ Thâm Thâm !

Bỗng nhiên Hạ Thâm đến gần, Kiều Thiều giật mình, hạ giọng : “Đừng… Coi chừng bị ba tôi nhìn thấy !”

Hạ Thâm rũ mắt nhìn xuống : “Nhìn thấy thì sao chứ ?”

Kiều Thiều : “Cậu…”

Hạ Thâm cong môi : “Thắt caravat lại giúp cậu cũng không được sao.”

Kiều Thiều đỏ mặt, đúng vậy, vừa rồi Triệu Phác Ngọc làm bậy một trận, quần áo y lộn xộn hết lên.

Hạ Thâm khẽ cúi người, ngón tay linh hoạt cởi caravat ra, sau đó cẩn thận thắt một cái nút xinh đẹp.

Kiều Thiều hậu tri hậu giác phát hiện: “Cậu biết thắt caravat á!”

Hạ Thâm đáp: “Ừm.”

Kiều Thiều lên án: “Thế mà cứ bắt tôi buộc cho cậu?”

Hạ Thâm buồn bã: “Không mặc cùng một cái quần còn không cho thắt caravat dùm luôn sao?”

Kiều Thiều: “…”

Không qua được, cái khảm này y không qua được, sao mấy tên đàn ông xung quanh y đều bụng dạ hẹp hòi như thế! Đại Kiều cũng vậy, tên này cũng thế, Kiều Thiều hoài nghi mình sắp hói đầu mất thôi!

Yến tiệc còn tổ chức một buổi từ thiện bán đấu giá, chuyện này là bình thường, nhất là thọ yến nên càng làm long trọng, số tiền nhận được dùng vào đúng chỗ.

Kiều Tông Dân bỏ ra năm trăm vạn mua một bộ tranh chữ quý giá của Tạ Vĩnh Nghĩa, rất nể mặt.

Toàn bộ buổi tiệc tinh thần lão đều rất tốt, rất vừa lòng với sự sắp xếp của Hạ Thâm. Đến phần sau, Hạ Thâm khuyên lão một câu, đối phương liền đi nghỉ ngơi trước.

Mà Tạ Thừa Vực chỉ có thể đứng xa xa nhìn, tâm tình hắn cực kì phức tạp: nói giận thì có giận, bị con mình coi như không khí sao không giận. Mà nói cực kì giận thì cũng không có, không cần biết Tạ Thâm ưu tú thế nào, vẫn là con hắn!

Chờ Tạ Vĩnh Nghĩa đi, Hạ Thâm có thể rút chân ra.

Kiều Tông Dân xã giao nhiều, mới đầu Kiều Thiều còn đi theo, sau đó có chút mệt, liền trốn vào góc phòng.

Triệu Phác Ngọc tìm đến: “Đông Cao của cậu có mấy cô em xinh đẹp nào không hể?”

Kiều Thiều liếc hắn một cái: “Cậu hỏi làm chi?”

Triệu Phác Ngọc: “Hỏi thôi chứ có gì đâu, không phải tôi đang lo lắng chung thân đại sự dùm cậu sao?”

Kiều Thiều biết tính hắn, nói trắng ra: “Tôi có người rồi.”

Mắt Triệu Phác Ngọc sáng lên: “Được nha tiểu tử, hèn chi khôi phục nhanh như vậy, là sức mạnh tình yêu đúng không!”

Kiều Thiều suy nghĩ: “Gần đúng.”

Triệu Phác Ngọc tò mò: “Hay hôm nào giới thiệu với tôi há?”

Kiều Thiều nhìn hắn một cái: “Tôi có thể giới thiệu cho cậu, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện.”

Triệu Phác Ngọc dạt dào cảm xúc mà nói: “Nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, huynh đệ không chối từ.”

“Mấy cái này thì khỏi.” Kiều Thiều nói: “Chỉ cần đừng để ba tôi biết là được.”

Triệu Phác Ngọc hiểu rõ: “Là một cô gái gia thế bình thường sao? Không sao nha, ba cậu tiến bộ như vậy, chắc chắn sẽ không ngăn trở vì chút chuyện này đâu.”

Kiều Thiều: “Không phải, nhà cậu ấy rất giàu.”

Triệu Phác Ngọc: “Rất giàu?” Giaù mà học ở cái trường rách đó?

Kiều Thiều đối lập một chút: “Còn giàu hơn cả nhà cậu.”

Triệu Phác Ngọc kinh sợ: “Tào lao hả, ai giàu hơn nhà tôi mà tôi còn không biết?”

Kiều Thiều nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: “Tôi có nói cậu không biết à?”

Kiều Thiều càng hoảng sợ: “Ai thế, tôi quen á? Đừng nói là chị Tâm nha, chỉ lớn hơn cậu  năm tuổi, còn cao hơn 10 centimet, còn…”

Kiều Thiều tức muốn hộc máu: “Triệu Thạch Đầu mi không biết nói thì câm mồm lại!”

Triệu Phác Ngọc hắng giọng một cái: “Chẳng phải tôi đang trần thuật sự thật sao…”

Đang nói chuyện, Hạ Thâm từ đối diện đi tới.

Triệu Phác Ngọc đưa lưng lại, không thấy hắn đi đến, vẫn còn thúc giục Kiều Thiều: “Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nói cho tôi biết đi người của cậu là ai?”

Lời này không cao không thấp, vừa vặn Hạ Thâm nghe được.

Đương nhiên Kiều Thiều cũng thấy hắn lại đây, chuyển tầm mắt qua nói với Triệu Phác Ngọc: “Quay đầu lại.”

Triệu Phác Ngọc: “Hả?”

Mặt Kiều Thiều đỏ như máu: “Cậu ta đang đứng sau lưng cậu.”

Biểu tình Triệu Phác Ngọc như gặp quỷ: “Cô ấy cũng tới sao, rốt cuộc là ai thế…”

Vừa quay đầu lại, liền nhìn đến Tạ Thâm con nhà người ta. Mặc dù nhìn nhau nhưng Triệu Phác Ngọc cũng không nghĩ nhiều, còn chào hỏi với hắn, sau đó nhìn khắp xung quanh.

Hạ Thâm lập tức đi tới, từng bước từng bước ổn định, chỉ có năm ngón tay không bị khống chế mà run rẩy.

Triệu Phác Ngọc không tìm được manh mối, quay đầu lại hỏi Kiều Thiều: “Tiểu tử mi đừng đùa vậy chứ.”

Kiều Thiều cho cái xem thường, kéo Hạ Thâm đến sát bên mình: “Nè.”

Triệu Phác Ngọc: “Hở?”

Kiều Thiều trộm liếc Đại Kiều một cái, sau khi phát hiện hắn đang bận rộn nói chuyện với mọi người, thấp giọng nói: “Cậu ấy là bạn trai tôi.”

Triệu Phác Ngọc: “??????”

Hạ Thâm dùng sức nắm chặt tay Kiều Thiều.

Kiều Thiều nhấp nhấp môi, không tránh, còn cố ý để Triệu Phác Ngọc nhìn: “Đã hiểu chưa?”

Bây giờ Triệu Phác Ngọc mới thành thật gật đầu: “Cậu cậu cậu… Hai cậu…”

Kiều Thiều: “Nhỏ giọng thôi!”

Miệng Triệu Phác Ngọc mở đến có thể nhét cái trứng gà: “Này… Này…”

Kiều Thiều hạ giọng nói với hắn: “Cho nên sau này Triệu Thạch Đầu cậu xin tự trọng, đừng nói mấy lời như chúng ta cùng tắm nữa, bạn trai tôi sẽ ăn dấm.”

Triệu Phác Ngọc: “…”
Bình Luận (0)
Comment