"Du Du, mệt lắm à? Đã bảo cậu nghỉ ngơi thêm đi cậu không chịu."
"Khụ...!Ừm...!Cho tôi mượn vai chút đi..."
"Cậu...!Hầy, cẩn thận một chút."
Trong cái nhìn của Cố Thời Minh, nơi dòng người đang xếp hàng mua thức ăn trước các quầy trong căn-tin, Mộc Du toàn thân như không có sức sống dựa trán lên sau vai Hách Tường.
Mắt hắn chỉ thấy nữa bên sườn mặt nhỏ của cậu nhưng vẫn nhìn ra được nó tái nhợt, xanh xao.
Cậu như con mèo bệnh tội nghiệp theo bước chân cậu bạn nhích từng chút về phía trước, thân hình cứ lung lay như sắp đổ khiến người hoảng sợ chỉ muốn thời thời khắc khắc đem cậu đỡ lấy, ôm trong ngực bảo bộc.
Trời biết hắn đã khắc chế cỡ nào mới không lao đến chỗ cậu ngay lập tức.
Bỗng nhiên Hách Tường ở phía trước bất ngờ lùi một bước.
Mà cậu ta lùi thì đương nhiên là đụng trúng Mộc Du.
Thân hình của cậu thanh niên đang bị bệnh không có sức lực lập tức nghiêng ngã.
Nhưng trong lúc Cố Thời Minh bất giác muốn đứng dậy theo phản xạ, còn chưa hoàn toàn thẳng lưng thì thân hình nhỏ gầy kia đã nhanh chóng được đôi tay của người phía sau cho đỡ lấy.
Cả người hắn cũng ngừng lại tại đó không chuyển động nữa, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người gần như dính cùng một chỗ ở kia.
Vậy mà cậu lại không kháng cự, để mặt người kia đỡ lấy mình...!Nắm tay hắn đang đặt trên bàn sẽ siết lại gắt gao, chặt đến mức nó kêu răng rắc, nổi đầy gân xanh...!Mặc cho ba người bạn cùng bàn kỳ quái nhìn tới hắn đều không bận tâm.
Trong mắt hắn chỉ có thân ảnh Mộc Du bị người ôm ngực...!Có thời điểm Cố Thời Minh có xúc động mãnh liệt muốn đem kẻ kia hất ra, lại thế chính mình vào.
Nhưng ý niệm đó một khắc sau đã bị hắn cho khắc chế lại, mặc cho ánh mắt hắn trầm xuống đầy sương lạnh bao phủ còn chứa đầy sự giễu cợt.
Cố Thời Minh, mày lại có tư cách nào đi ghen tỵ với người khác.
Là mày từ bỏ em ấy trước...!Cố Thời Minh mặc cho nội tâm tiểu nhân không ngừng đánh nhau, tầm mắt hắn đã rũ xuống không nhìn về phía trước nữa.
Nhưng tất cả mọi phản ứng của hắn đều không loại khỏi cái nhìn của ba người cùng bàn.
Nếu hai người Lập Thanh và Lạc Thiên chỉ khó hiểu thì Tống Thạch ánh mắt hắn lại theo cái nhìn không dễ nắm bắt của Cố Thời Minh nhìn đến ngọn nguồn, trong lòng không tiếng động nhảy số không ngừng.
Hiện tại hắn càng nắm chắc giữa Cố Thời Minh và Mộc Du kia nhất định có vấn đề.
Lúc này Lạc Thiên bên cạnh cũng đã nhìn thấy Mộc Du "nữ thần" của hắn.
Anh chàng lại không liên tưởng đến thái độ kỳ quái của Cố Thời Minh mà hai mắt sáng rực khẽ hô hào lên: "Du Du!"
"Xem ra tin đồn là đúng rồi.
Nhìn cậu ấy đứng còn không vững nữa."
Anh chàng có vẻ thật thích Mộc Du, thấy cậu như vậy thì giọng điệu buồn bã thấy rõ.
"Người đang đỡ Mộc Du là ai?"
Thấy hắn như vậy Tống Thạch khó được không có khó chịu.
Ngược lại tâm tư hắn loạn chuyển một cái, khóe mắt như hồ ly liếc qua ai đó rồi bỗng nhiên nhìn Lạc Thiên hỏi.
Quả nhiên thời điểm hắn hỏi ra ai đó có chút dị động rất nhỏ không dễ nhận thấy.
Nếu không phải hắn luôn chú ý thì sợ rằng sẽ không có ai phát hiện.
Xem ra giữa Cố Thời Minh và cậu đàn em khóa dưới Mộc Du kia không phải chỉ là giao tình bình thường, có khi là người yêu cũ...
"Người đó à, là bạn cùng phòng của cậu ấy, Lục Phong.
Người phía trước cũng vậy, Hách Tường.
Nghe đâu hôm đó là họ đưa Du Du đến bệnh viện còn canh chừng cả đêm.
Tình cảm thật sự rất tốt."
Lạc Thiên lại không biết chiết khúc bên trong này, Vừa nghe hỏi đến chuyện có liên quan đến nữ thần thì gần như là hỏi gì đáp nấy ngay.
Anh chàng nói đến trôi chảy, xem ra thật sự là thích Mộc Du, đối với cậu có hiểu biết rất lớn.
"Tốt đến mức có thể ôm vào lòng như vậy sao?"
"Du Du đang bệnh mà.
Hơn nữa bạn thân cũng có thể ôm nhau chứ? Tôi với anh còn có thể ngủ chung giường kia mà."
Lời của Tống Thạch ẩn ý đầy đủ như vậy nhưng cái tên Lạc Thiên kia lại không nhận ra, còn phân tích triệt để vậy nữa.
Tống Thạch mém chút là cười phun nhưng lại không thèm đính chính.
Hắn chính là thích nhìn ai đó luôn bị hắn lừa bán còn liên tục giúp hắn đếm tiền như vậy đó.
Chỉ là có người không vui vẻ được như hắn.
Tống Thạch nhìn cái đũa bị ai đó siết đến mức muốn gãy thì ẩn ý trong đôi mắt hồ ly hẹp dài kia càng dày hơn.
Nhưng hắn lúc này lại bất chợt không tiếp tục hỏi cái gì có khả năng kích thích ai đó nữa.
Giống như những chuyện mới rồi hắn hỏi chỉ là bâng quơ thôi, không có ý gì khác.
Đương nhiên rồi.
Ít nhất ba người còn lại đều cho rằng như vậy.
Có lẽ bản thân hắn cũng nghĩ vậy chứ nói.
Từ thời điểm đó không còn ai nói gì với nhau về đề tài này nữa, chỉ có Lạc Thiên lâu lâu trò chuyện câu có câu không với Tống Thạch và Lập Thanh.
Còn Cố Thời Minh...!Toàn bộ suy nghĩ của hắn đều đặt ở trên thân người ngồi cách hắn một dãy lớn bàn ăn trong căn-tin.