Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 37

Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên xuyên thấu qua cửa số rọi vào, Trần Lạc từ từ mở mắt dậy.

Từ khi đi đến thế giới này, chuyện phiền toái không ngừng nối đuôi nhau đến, đủ các loại sự vật mới mẻ để đầu của hắn lúc nào cũng ở trạng thái căng cứng, đã rất lâu hắn không cảm thấy được ngủ thư thái như vầy

Thả ra một Thủy Cầu Thuật, sau khi qua loa rửa mặt xong, Trần Lạc bước ra khỏi phòng.

Trên thế giới này, tác dụng của ma pháp không chỉ dùng cho chiến đấu, nó cũng có thể cung cấp rất nhiều tiện lợi cho cuộc sống, dùng Hỏa hệ ma pháp để nhóm lửa, Thủy hệ ma pháp dùng cho rửa ráy giặt giũ, Phong hệ ma pháp dùng để quét dọn, Thổ hệ ma pháp dùng để xây dựng..., đối với Ma Pháp sư ở đại lục Thần Ân tới nói, đã tập mãi thành thói quen.

Trên bàn đọc sách của cô Britney chất một xấp giấy bản thảo dày cộm, Trần Lạc đi lên trước, tùy ý mở ra, hắn biết tối qua cô Britney ắt hẳn thức rất khuya.

Sự xuất hiện của số vô tỉ sẽ cực kỳ trùng kích tín ngưỡng của các nhà nghiên cứu toán học trên thế giới này, thứ này ở đời sau đều là thường thức cơ bản của học sinh trung học, nhưng ở chỗ này sẽ phá vỡ toàn bộ nhận biết của thế giới.

Nhưng mà, căn bậc hai là không thể nào dùng hai phân số của số nguyên để biểu thị, nàng dùng rất nhiều loại phương pháp cuối cùng vẫn tốn công vô ích.

Trước cửa phòng của cô Britney có treo một tấm bảng cấm vào, nàng hẳn vẫn chưa rời giường, Trần Lạc ra khỏi ký túc xá.

Từ đại học bắt đầu, hắn đã có thói quen tập thể dục mỗi sáng sớm, trừ phi thời tiết quá xấu, bình thường hắn sẽ không bỏ dở.

Sau một khoảng thời gian đến đây, Trần Lạc cũng thích ứng không sai biệt lắm với hoàn cảnh nơi này, đây cũng là thời điểm khôi phục thói quen kia.

Cơ thể là tiền vốn làm cách mạng, hắn cũng không muốn trước khi trở thành Thánh Ma Đạo Sư, cơ thể sẽ sụp đổ trước.

Trừ việc đó ra, hắn cũng nghĩ để cơ thể thích nghi với cường độ vận động này, tiếp tục luyện tập kỹ năng chiến đấu, phần lớn Ma Pháp sư có cơ thể rất yếu đuối, Trần Lạc không muốn mình thiếu khuyết về cận chiến, hắn có thể lập tức phóng ra ma pháp, lại thêm kỹ năng cận chiến không tệ, điều này cũng đủ để lúc hắn đối mặt với Ma Pháp sư cấp bậc cao hơn không rơi vào thế hạ phong.

Trên thực tế, hiện tại Trần Lạc nếu như không gặp phải Đại Ma Pháp Sư, lấy thân phận Ma Pháp học đồ của hắn chiến đấu với Ma Pháp sư cao cấp, cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Xem như gặp được Đại Ma Pháp Sư, nếu như Trần Lạc hạ quyết tâm, liều mạng mặc kệ nguy cơ bị trọng thương, Đại Ma Pháp Sư không chết cũng phải vứt bỏ nửa cái mạng.

Khoa học kết hợp với ma pháp, nguyên tố hóa học dung hợp với ma pháp nguyên tố, có thể làm uy lực của ma pháp học đồ tăng lên hàng trăm hàng ngàn lần.

Học viện không có nơi nào để rèn luyện thân thể, Trần Lạc chỉ có thể chạy vòng quanh trường, học viện Thánh Donas tọa lạc tại trung tâm của thành Yapool, chung quanh trường học cũng hết sức sầm uất, sau khi kết thúc tập thể dục buổi sáng, Trần Lạc chợt nhớ tới một việc, hắn rảo bước về phía đông của học viện.

Theo trí nhớ của Blair, nơi đó tựa hồ có một cái chợ.

Chợ là một nơi không thể thiếu trong bất cứ thành thị nào, nơi đó mỗi ngày đều đang tiến hành các loại giao dịch, nhu cầu cần thiết mỗi ngày đều có thể mua được ở chợ.

Trần Lạc dạo quanh chợ một vòng, trên tay xuất hiện hai túi lớn đầy ắp.

Tiền hắn thắng được từ Isabella còn thừa không ít, nếu quyết định đề cao chất lượng sinh hoạt, Trần Lạc không có ý định tiết kiệm tiền.

Tiền không có có thể kiếm lại, nhưng bánh mì hắn thật ăn không vô nữa.

Vì cải thiện thức ăn, hắn mua một cái vò gốm dùng để nấu cơm, vài dụng cụ làm bếp, một ít gia vị và nguyên liệu nấu ăn, còn một cái nồi sắt hắn đặt từ tiệm rèn, mặc dù ở đây đã bắt đầu dùng dầu ăn thực vật, nhưng còn chưa có thói quen sử dụng nồi sắt xào rau.

Phương thức nấu ăn của người ở đại lục Thần Ân hầu như chỉ có nấu và nướng, bọn họ xem bánh mì như món chính, ngẫu nhiên nấu một ít cháo, mỗi ngày hai bữa, một năm 365 ngày, năm này qua năm nọ.

Dân nghèo là như thế, quý tộc cũng là như thế.

Chỉ có điều thức ăn của quý tộc bắt mắt hơn thôi, hơn nữa còn thường xuyên được ăn thịt.

Tác dụng của thức ăn, đối với người của thế giới này tới nói, còn chỉ dừng lại ở giai đoạn nhét đầy bao tử.

Trần Lạc không biết hắn còn muốn ở thế giới này bao lâu, nhưng hắn biết, nếu như lại để cho hắn mỗi ngày ăn bánh mì sống qua ngày, hắn thật sự sẽ sụp đổ.

Tự mình làm, cơm no áo ấm, sau khi trở lại ký túc xá, hắn rửa sạch các dụng cụ làm bếp một lần, sau đó bắt đầu tự mình làm bữa sáng.

Hôm nay mua đồ vật rất nhiều, chậm trễ không ít thời gian, cho nên Trần Lạc cũng không mua quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, hắn rán hai quả trứng gà, hai miếng thịt hun khói, lại cắt một ít trái cây để ăn kèm, dự định xem như là buổi sáng hôm nay.

Hắn vốn còn muốn nấu cháo, nhưng lấy tinh thần lực bây giờ của hắn, phóng thích Hỏa Cầu Thuật rán trứng và thịt hun khói coi như nhẹ nhõm, dùng để nấu cháo, lại hơi quá sức.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, ma pháp thật đúng là rất tiện lợi, lúc nấu cơm, Hỏa nguyên tố hoàn toàn có thể thay thế gas hay bếp điện, bình thường xào một ít thức ăn, tinh thần lực cấp bậc Ma Pháp học đồ như vậy đủ rồi.

Đương nhiên, điều này cần đối với không chế ma pháp phải tinh chuẩn, Ma Pháp học đồ bình thường khẳng định làm không được, ít nhất cũng phải là Ma Pháp sư sơ cấp mới được.

Mặc dù tinh thần lực của Trần Lạc không đạt được Ma Pháp sư sơ cấp, nhưng hắn đối với khống chế Hỏa Cầu Thuật, không kém gì Ma Pháp sư sơ cấp, mỗi ngày dùng ma pháp để nấu đồ ăn, vừa thỏa mãn dạ dày của hắn, vừa có thể luyện tập ma pháp, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.

"Mùi vị gì, thơm quá..."

Ngay lúc Trần Lạc do dự muốn đi gọi cô Britney hay không, cửa phòng ngủ bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Britney mặc đồ ngủ vuốt vuốt mắt còn nhập nhèm đi tới.

Váy ngủ màu hồng nhạt cũng không thể hoàn toàn che giấu đường cong mỹ miều dưới nó, váy chỉ ngang tới đùi, hai cặp đùi ngọc xanh nhạt thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện trước mắt Trần Lạc ------ Hắn cũng không có nghĩ đến, sáng sớm tinh mơ hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Em, em làm bữa sáng, cô nhớ ăn nhân lúc còn nóng, em lên lớp trước..."

Trần Lạc gần như chạy trốn rời khỏi nơi này, sau khi hắn rời khỏi ký túc xá, hắn mới bi ai ý thức được, chính hắn vất vả nấu xong bữa sáng, cũng không kịp ăn một miếng nào.

Bây giờ không thể trở về, Trần Lạc thở dài, đói bụng, hắn đành ủ rũ cúi đầu đi về phía lớp học.

Cùng lúc đó, trong phòng, Britney cúi đầu nhìn bữa sáng thơm mê người trên bàn một chút, nàng nhịn không được bèn ngồi xuống.

Đồ ăn trước mặt tản ra mùi thơm mê người, nhất định ăn ngon hơn bánh mì trắng.

Britney lập tức từ bỏ ý nghĩ ra ngoài mua bánh mì của mình, nàng nếm thử một miếng trứng tráng, lại cắt một miếng thịt hun khói, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng lên, nàng kinh ngạc thì thầm: "Blair thế mà biết nấu ăn..."

"Có điều hắn giống như còn chưa ăn, hắn vì sao..."

Britney đang tự lẩm bẩm một mình, bỗng dưng giống như ý thức được điều gì đó, nàng cúi đầu nhìn vùng da trắng nõn trước ngực mình, lại liếc mắt về hai chân thon dài trần trụi bên ngoài, sau một khắc nàng bỗng đứng phắt dậy, chạy thật nhanh trở về phòng...

Sau hồi lâu, Britney đã ăn mặc chỉnh tề mới từ trong phòng ngủ đi tới, trên mặt của nàng còn lưu lại có một tia đỏ ửng, nàng lắc đầu tự nhắc nhở: "Hắn vẫn chỉ là đứa bé, hắn vẫn chỉ là đứa bé..."

Cho dù nàng chỉ lớn hơn Blair vài tuổi, nhưng hắn là học sinh của mình, ở trong mắt Britney, không tính là khác phái.

Song, sau khi trải qua chuyện xấu hổ lần này cũng làm cho Britney ý thức được, từ rầy về sau ký túc xá không chỉ còn một mình nàng, nàng muốn làm chuyện gì, cũng không thể tùy tiện giống như trước kia...

Nàng thầm nghĩ những thứ này, một lát sau, ánh mắt của nàng lại hướng trở về bữa sáng trên bàn, tâm tư hơi lộn xộn một chút.

"Blair nấu bữa sáng, so với bánh mì trắng ăn ngon hơn rất nhiều."

"Blair tựa hồ cũng có năng khiếu nấu ăn..."

"Nếu như về sau mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng như vầy thì thật tốt..."

...

"Được rồi, coi như là cho nàng bữa sáng tình yêu..." Toi công bận rộn cả một buổi sáng, tất cả đều tiện nghi cho cô Britney, tâm tình của Trần Lạc trở nên buồn bực, hắn ôm cái bụng đói meo đi về phía lớp học.

Dù vậy, hắn cũng không có ý định đi mua bánh mì trắng.

Ở thế giới này, bánh mì cũng phân đẳng cấp.

Người dân nghèo chỉ có thể ăn bánh mì đen, đây là loại bánh mì được chế biến từ lúa mạch đen chưa trải qua tinh luyện, nó không chỉ cứng rắn, mà lại khó ăn, để qua hai ngày có thể xem như cục gạch sử dụng.

So với bánh mì đen tốt hơn một chút chính là bánh mì trắng, bánh mì trắng sử dụng bột lúa mì, trải qua một lần tinh luyện, cảm giác ngon hơn, cũng mềm hơn, đây là món ăn chính của đại bộ phận quý tộc.

Còn một loại bánh mì được tinh luyện nhiều hơn, tăng thêm mật ong, bơ và các nguyên liệu đắt tiền khác, quý tộc bình thường ăn mỗi ngày cũng sẽ phá sản. Chủ yếu nhất là loại bánh mì này có tiền cũng không nhất định có thể mua được.

Mặc dù Trần Lạc cũng muốn nếm thử, nhưng ở chợ cũng không bán loại đồ chơi cao cấp này.

"Blair, chờ tôi một chút..." Trần Lạc đang đói cồn cào, còn chưa đi đến phòng học, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Isabella xúng xính trong chiếc váy mới chậm rãi đi đến, nàng hỏi: "Blair, đêm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, những học giả kia là thế nào.
Bình Luận (0)
Comment