Tracey còn đang ríu rít kể cho bọn Lynda chuyện nàng từ ông mình làm chấp sự tại hiệp hội Toán nghe được, nàng chỉ là học sinh năm thứ hai tại học viện Thánh Donas, phái Số, học giả vinh dự, những chuyện như vậy của giới toán học đều cách nàng quá xa.
Cho dù nàng từ miệng của ông mình biết được, dường như gần mấy chục năm, mấy trăm năm nay giới toán học cũng chưa gặp qua nguy cơ này, hiệp hội Toán Học đối với chuyện này cực kỳ coi trọng..., nhưng mà những điều này đều không có quan hệ gì với nàng.
Trong lòng nàng để ý nhiều hơn chính là Blair có thể nhận lời mời của nàng đến nhà nàng làm khách hay không?
Nói thật, dáng dấp của Blair không tệ, trước kia lúc hắn được gọi là ma pháp phế vật, Tracey chưa từng chú ý tới hắn, nhưng bây giờ, hết thảy cũng không giống nhau...
Ai cũng biết Blair không chỉ không phải củi mục, còn rất có khả năng trở thành học giả vĩ đại, nữ sinh nào không hy vọng chồng của mình là Ma Pháp sư vĩ đại hoặc là học giả, thế là nàng phải chủ động một chút, không thể bị những nữ sinh khác trong lớp đoạt trước.
Mặc dù bên ngoài đều đang đồn ầm chuyện giữa Blair và chị Isabella, nhưng lấy gia thế của chị Isabella, Blair cùng nàng căn bản chính là chuyện không thể nào.
Tiết toán đầu tiên kết thúc, sau khi giải thích mấy đề bài, cô Britney lập tức rời khỏi phòng.
Cô Britney vừa rời đi, Isabella liền từ cửa sau tiến đến.
Sau khi bước vào lớp, nàng nhìn Trần Lạc giống như đang dòm quái vật, nàng hỏi: "Những chuyện xảy ra đêm qua đều là bởi vì câu hỏi kia của cậu hả?"
Isabella hiển nhiên giống như Tracey, đã sớm biết được một ít tin tức, nếu không phải vậy cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế.
Trên thực tế, có một số việc, thậm chí còn ngoài dự liệu của Trần Lạc.
Tỉ như hai vị học giả vinh dự bị số vô tỷ đả kích, trong đêm rời khỏi hiệp hội Toán Học, từ đây rửa tay gác kiếm...
Bọn hắn chứng minh cái gì không chứng minh, nhất định phải chứng minh lý luận sai lầm của phái Số là đúng, lúc này mới dẫn đến mấy chục năm nghiên cứu trong vòng một đêm đều đổ xuống sông xuống biển, không biết sinh ra bóng ma tâm lý lớn cỡ nào, ngẫm lại cũng cảm thấy cực kỳ bi thảm...
Isabella từ trên khuôn mặt của Trần Lạc đạt được đáp án nàng mong muốn, biểu lộ càng thêm chấn kinh.
Sau khi biết chuyện xảy ra ở hiệp hội Toán Học đêm hôm qua, nàng thật sự bị hù doạ, nàng căn bản không nghĩ đến, một câu hỏi của Blair dưới góc nhìn của nàng tưởng chừng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, vậy mà lại đối với phái Số tạo thành đả kích lớn như vậy, để cho cả học giả vinh dự rời khỏi hiệp hội Toán Học, thề sau này không còn nghiên cứu toán học nữa. Chuyện này được hiệp hội Toán Học gọi là “Tai ách của giới toán học”.
Mà bản thân Blair, người dẫn phát chuyện này thì được các học giả gọi là “ma quỷ của giới toán học.”
“Tôi cũng không biết chuyện sẽ diễn ra như vậy." Trần Lạc bất đắc dĩ nhún vai, rũ sạch trách nhiệm của mình.
Nhìn chung toàn bộ sử sách toán học, hắn hẳn là là người thôi động bánh xe lịch sử, hắn mở rộng khái niệm của con số đến phạm vi số thực, củng cố lại nền tảng của toán học, đối với toàn bộ nền toán học, cống hiến của hắn rất to lớn, không thể xem nhẹ ------ bất luận nhìn thế nào, hắn đều hẳn là nhân vật chính diện.
Có thể ánh mắt của Isabella nhìn hắn tuyệt đối không giống như đang ngó nhân vật chính diện.
Sau khi Isabella từ Trần Lạc nhận được đáp án, nàng lập tức giữ im lặng rời đi, nàng rõ ràng có rất nhiều chuyện để hỏi, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Trong lòng Trần Lạc coi như bình tĩnh, tuy người khác nói hắn gây ra một cuộc khủng hoảng toán học, nhưng chân lý sớm muộn cũng sẽ được phát hiện, coi như không phải hắn, cũng sẽ có Trương Lạc Vương Lạc Đường Ninh Lý Dịch cái gì...
Sự ra đời số vô tỉ, đối với sự phát triển của ngành toán học có ý nghĩa rất tích cực, từ lâu dài đến xem, đối với toàn bộ giới toán học cũng là chuyện tốt.
Trong cuộc sống gió này, bên thua lớn nhất đương nhiên là phái Số và nhà Howard, cho dù phái Số sẽ không bởi chuyện này mà huỷ diệt, nhưng cũng sẽ nhận được tổn thương không thể phục hồi.
Dù sao bọn họ không phải là học phái toán học đơn thuần, bọn bọ lấy toán học làm nền tảng, còn mang theo một ít tư tưởng triết học và tôn giáo, không phải đơn giản thừa nhận sai lầm sẽ có thể xoá bỏ hết thảy ảnh hưởng
Trần Lạc hẳn nên cẩn thận gia tộc Howard và phái Số trả thù, kẻ hủy căn cơ của người khác, từ trước tới nay không phải bị chộp tới lấp biển, cũng bị cột lên hỏa thiêu.
Song, Trần Lạc hiện tại cũng không phải Blair trước kia, nếu như bọn hắn thật sự có cử động không khôn ngoan nào đó, bị đốt còn chưa biết nhất định là ai.
Lynda thì chẳng khác gì loa phát thanh, sau khi tan học, trong thời gian ngắn ngủi, chuyện xảy ra trong buổi giao lưu học thuật bị nàng xem như Bát Quái truyền khắp cả học viện.
"Cái gì, trên thế giới này thế mà còn có số không thể dùng số nguyên và phân số của số nguyên biểu thị?"
"Không thể nào, trên sách giáo khoa cũng không phải nói như vậy, chẳng lẽ trên sách giáo khoa viết cũng sai?"
"Có một lần tớ cũng hoài nghi tới số bình phương là 2 có phải căn bản không thể dùng phân số của số nguyên để biểu thị hay không, đáng chết, thế mà bị người đoạt trước!"
"Thôi đi, lần trước cậu còn nói Câu Đố Laus cậu cũng biết giải đâu, cậu lợi hại như vậy tại sao không đi tranh giải Edwin đi?"
...
Trong lớp tiếng bàn tán xôn xao, theo tiếng chuông lên lớp reo lên mà dần dần biến mất, tiết sau là tiết lịch sử, Trần Lạc luôn cảm thấy hắn giống như quên chuyện gì, mãi cho đến khi thầy dạy sử kiểm tra bài tập về nhà, hắn mới phát hiện hắn quên béng viết bài luận do ổng giao.
Trần Lạc và Blair ngơ ngơ ngác ngác khác biệt, từ đầu đến cuối hắn đều biết mục tiêu rõ ràng của hắn là gì, cũng có thể phân ưu tiên trước sau.
Ở trong học viện, tiết ma pháp hắn nên lắng tai nghe giảng, tiết toán của cô Britney cũng muốn nghiêm túc, trừ hai môn đó ra, cái gì tiết văn học, tiết lịch sử, bình thường đều là giáo viên giảng bài ở phía trên, Trần Lạc minh tưởng ở phía dưới.
Hắn đối với văn học và lịch sử của thế giới khác, còn lâu mới có hứng thú như đối với ma pháp.
Giáo viên lịch sử của ban 5 năm thứ hai tên là Hanks, hắn là một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ, thầy Hanks gõ ngón tay còng cọc lên bàn:
“Blair, ta nghĩ trò cần cho ta một lời giải thích.”
Trần Lạc cúi đầu: "Em xin lỗi, thưa thầy, hôm qua em quên viết."
Hanks nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng tuôn ra một luồng khí nóng, nếu như nói Blair vẫn là củi mục giống trước kia còn chưa tính, nhưng bây giờ môn toán của hắn đạt điểm tối đa, lý luận ma pháp cũng đạt điểm tối đa, thực hành ma pháp cũng đạt điểm tối đa nốt, duy chỉ có mỗi lần kiểm tra trắc nghiệm lịch sử đều bê bết, điều này khiến hắn làm giáo viên lịch sử cảm thấy rất khó chịu trong lòng..
Hanks nhìn chằm chằm Trần Lạc, nhíu mày hỏi: "Blair, trò có phải đối với ta có ý kiến gì không?"
Hôm nay thầy dạy sử rõ ràng có chút không đúng, Trần Lạc đang nghĩ ngợi đối phó hắn như thế nào, một học sinh từ bên ngoài chạy vội vào, gõ cửa một cái rồi nói: "Thưa thầy, em tìm bạn Blair ạ."
Trong lòng Hanks đang kìm nén lửa, hắn quay phắt lại mắng: "Tìm cái gì mà tìm, không thấy được hiện tại đang dạy sao!"
Học sinh kia sửng sốt một chút, sau đó lại nói: "Thế nhưng là phó viện trưởng Archie..."
"Đang học chính là đang học, phó hiệu trưởng Archie đến cũng vô dụng!"
Hanks vừa dứt lời, Archie bồi tiếp mấy bóng người đã đến cửa lớp học, mặt xạm lại nhìn Hanks, hắn trầm giọng nói: "Thầy Hanks, xin phép cho Blair ra ngoài một chút."
"Phó viện trưởng Archie, phó viện trưởng Ellen, phó viện trưởng Hill, phó viện trưởng Philip..."
Nhìn thấy bốn bóng người đứng ở cửa, hai chân Hanks mềm nhũn ra, hắn ráng vịn cái bàn mới không ngã khụy xuống.
Tại cửa lớp học, ngoại trừ ngài viện trưởng quanh năm không lộ mặt, tứ đại phó viện trưởng của học viện Thánh Donas đã tề tụ, ánh mắt lăng lệ của bốn vị Ma Pháp sư cao cấp rơi trên người Hanks, hắn chỉ là một Ma Pháp sư sơ cấp nho nhỏ, trong chớp mắt, mặt mày hắn tái nhợt như tàu lá chuối, nhịp tim cũng bỗng dưng tăng tốc như trái tim sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Bốn vị phó viện trưởng của học viện Thánh Donas, Trần Lạc chỉ nhận biết mỗi Archie, hắn không biết mấy vị phó viện trưởng này tìm hắn có chuyện gì, mãi cho đến khi hắn thấy được phó hội trưởng phân hội Toán Học thành Yapool Calvin đứng sau lưng Archie hắn mới vỡ lẽ.
Nên tới vẫn sẽ đến, Trần Lạc nhìn Hanks, hỏi: "Thưa thầy Hanks, xin hỏi em có thể ra ngoài không?"
"Có thể, đương nhiên có thể." Hanks lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Trò nhanh ra ngoài đi, đừng để bọn họ sốt ruột."
Dưới ánh mắt chấn kinh và nghi ngờ của toàn thể học sinh ban 5 năm thứ hai, Trần Lạc chậm rãi đi ra phòng học.
Mà lúc này, trong phòng học cũng bạo phát ra từng đợt xôn xao.
"Là phó viện trưởng, bọn họ tìm Blair có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ Blair gây ra chuyện lớn gì rồi sao?"
"Chuyện lớn gì ta, để bốn vị phó viện trưởng đều đến đây, người đứng đằng sau viện trưởng là ai nhỉ?"
...
"Ừm, hình như đó là phó hội trưởng Calvin..." Trong lớp, Tracey nhìn bóng người tại cửa phòng học một, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng lẩm bẩm: "Tại sao phó hội trưởng Calvin lại đến học viện chúng ta, ngài ấy đến tìm Blair sao, Blair, Blair..., Blair!"
Nhoáng một cái, trong đầu Tracey bỗng nhiên xẹt qua một ánh chớp.
Trên mặt của nàng lộ ra vẻ khiếp sợ, kêu lên thất thanh: "Chẳng lẽ hắn chính là Blair kia!"