Học Tỷ!!! Đừng Đánh Nữa

Chương 1

Vào ngày 12 tháng 7 năm 2016.

Tên được mệnh danh là quái vật trường THPT đã thi đậu vào trường đại học công nghệ thông tin thành phố và trở thành học đệ năm nhất.

Ngày 13 tháng 9 năm 2016.

Chỉ với 2 tháng tên kia không thổ thẹn với biệt danh của mình vì hắn lại trở thành đại ca của trường, trấn áp hết tất cả các học bạn và đàn anh năm 2, năm 3 và cả năm 4 cũng không thoát.

Mọi người truyền nhau đủ thể loại lời đồn về tên quái vật kia.

Nhiều người nói hắn tuy mới chỉ học năm nhất nhưng lại khiến các đàn anh năm trên phải cúi đầu khúm núm.

Bọn con gái thì truyền tai nhau rằng hắn có bộ dáng rất soái, khiến người gặp người mê, yêu gặp yêu sợ ( yêu ở đây là yêu quái nha mấy bạn).

Lại có người nói hắn chả kiên dè ai, chỉ cần chướng mắt thì dù trai hay gái đều đánh.

Và...... Còn rất nhiều lời đồn hơi lố khác nửa.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

-"Á....."

7h sáng tại một khu nhà cao cấp có một tiếng hét vang dội nói làm rung chuyển cả mái nhà cũng không quá.

Bật người ngồi dậy, không để ý đâu là đâu, người kia như cơn lốc xoáy " vèo" một cái chạy vào nhà vệ sinh.

"Rầm" tiếng cửa nhà vệ sinh bị chủ thô bạo đóng mạnh tay không thương tiếc.

1.2.3.4.5.6 phút "cạch"

Cửa mở một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài được buộc gọn đằng sau nhưng lại có vài cộng rơi ra khiến người khác nhìn liền biết chỉ là được cô tùy tiện buộc lên. Quần áo sộc sệt, cô đảo mắt khắp phòng thấy chiếc balô được vứt trong gốc liền vọt tới chụp lấy chạy ra khỏi phòng.

-" Mẹ mẹ con đi học đây."

Vừa chạy xuống lầu cô vừa la lên khiến vị phu nhân nào đó đang bận rộn trong bếp phải ngó đầu ra nhìn đứa con bảo bối của mình.

-" Tiểu Mộc không ăn sáng hả con,.... Á từ từ thôi kẻo ngã."

Và người con gái tên Tiểu Mộc kia chính là Diêu Mộc Nhĩ, một cô gái ham ăn, ham ngũ và cực kỳ yêu

thích truyện.

-" Không ạ, con trễ giờ rồi, con đi đây."

Lật đà lật đật cô chạy ra ngoài. Tuy trường chỉ cách nhà có 2km nhưng bây giờ đã 7h mấy cho dù cô có ngồi máy bay cũng không kịp giờ.

Vì vậy trên đường phố liền xuất hiện một cảnh tượng hết sức buồn cười. Một cô bé giày chiếc mang chiếc sỏ, phóng vù vù trên lề dành cho người đi bộ, mái tóc dài buộc phía sau bay phấp phới theo gió. Chiếc balô còn chưa kéo hết dây kéo bị lệt qua một bên, gương mặt hơi ửng hồng vì chạy quá nhanh, Diêu Mộc Nhĩ khiến mọi người đi đường đều phải ngoái đầu quay lại nhìn.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Trường đại học công nghệ thông tin thành phố.

-" Các em mau giơ tay qua đầu hết cho tôi, tất cả theo lệnh mà nhảy cóc 10 cái."

Diêu Mộc Nhĩ núp sau cây cổ thụ nhìn thầy quản lý học sinh được mệnh danh là thầy sát thủ của trường đang thi hành hình phạt với những người vy phạm nội quy, nhìn cảnh tượng kia khiến cô đổ mồ hôi ót.

Tuy cô trời không sợ, đất không sợ nhưng lại rất dị ứng với những hình phạt của ông thầy sát thủ kia. Vì vậy bạn học Diêu rất thông minh tránh khỏi tầm mắt của những người đứng trước cổng trường rồi tiền về phía hàng rào trường nằm ở phía sau.

Đã có 2 năm kinh nghiệm nên việc làm bây giờ đối với Diêu Mộc Nhĩ chỉ là chuyện vặt hàng ngày. Nếu ai quen biết cô thì nhất định sẽ rõ, đừng xem bạn Diêu đây tướng người nhỏ xương mà xem như yếu ớt.

No no no, các bạn chắc hẳn đã sai lầm rồi. Vì gia đình cũng thuộc dạng khá dã nên từ nhỏ bạn học Diêu đây đã được đưa đi học võ để rèn luyện thể lực tránh để bị ức hiệp sau này ( đây là suy nghĩ của ông bà Diêu). Vì vậy nhờ tính cách lạc quan, mê học hỏi và dễ tiếp thu nên Diêu Mộc Nhĩ trong vòng mấy năm đã đoạt được đai trắng võ cổ truyền và được mời tham gia vào đoàn quốc gia nhưng tính lười biến và không thích nỗi tiếng nên cô liền từ chối.

Bước vài bước lùi ra xa bức tường cao khoảng 2m, tuy chiều cao của cô chỉ dừng lại ở 1m59 nhưng bức tường cao 2m kia lại không hề làm khó được cô.

1....2.....3...

" Vụt"

Nhảy bước xa, sử dụng sức bật, cong người, nhanh tay vịn vào thành tường.

Hàng loạt động tác được Diêu Mộc Nhĩ thực hiện cực nhanh cực chuẩn. Tay đã vịn được đầu tường cô nhẹ chau mày dồn lực về cánh tay đưa người lộn qua vách tường một cách gọn gàng.

" Bịch" chân nhẹ tiếp đất , phủi phủi lại quần áo cô hớn hở chạy vào phòng học.
Bình Luận (0)
Comment