Học Viện Ác Mộng

Chương 24

Lương Thiên Dục nhớ rõ, lần đầu tiên thấy kẻ gọi là “ca ca” kia thì y mới sáu tuổi.

Sau khi mẫu thân mất được một tháng, phụ thân đưa y sang Mĩ, Lương Thiên Dục đến lễ tang của mẫu thân cũng không được phép tham gia, hay có lẽ… căn bản không hề có cái gọi là tang lễ của mẫu thân, vì mẫu thân là tình nhân ngoại tình của phụ thân, việc này đối với một tập đoàn sắp mở rộng ảnh hưởng ra thị trường quốc tế như Hoa Dục mà nói là một vết nhơ đáng xấu hổ.

Lương Thiên Hoa thừa hưởng mái tóc vàng và đôi mắt xanh của mẹ, Lương Thiên Dục mỗi ngày đều tới hướng mẹ kế vấn an nên ấn tượng về dáng vẻ của nàng thập phần rõ ràng. Mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, là một nữ nhân diễm lệ, đồng dạng với Lương Thiên Hoa, đều là mái tóc màu vàng sáng và ánh mắt xanh thẳm.

Y biết mẹ kế phi thưởng không thích mình, mặc dù không biết tiếng Trung nhưng vẫn thường trước mặt nhìn y, mắng y “tạp chủng”, Lương Thiên Hoa cũng học theo, gọi y là “tạp chủng”, Lương Thiên Dục thật lâu về sau mới biết đây là ý tứ gì.

Lương Thắng Viễn khi đó trong gia tộc khong phải là một kẻ có tiền, bất quá chỉ là một nhân viên cao cấp trong một công ty quốc nội ở Mĩ mà thôi. Mẫu thân Lương Thiên Dục vốn là bạn gái Lương Thắng Viễn kết giao từ khi còn đi học, nhưng Lương Thắng Viễn vì muốn phấn đấu lên vị trí cao hơn, dứt khoát kiên quyết lấy con gái của lão bản.

Cả gia đình lão bản đều định cư tại Mĩ, Lương Thắng Viễn sau khi kết hôn ngay lập tức nắm giữ vị trí tổng giám đốc tổng công ty tại Mĩ, chỉ có những khi đi công tác về nước mới đến thăm “tình nhân” mà hắn còn giữ lại.

Mẫu thân Lương Thiên Dục khi y năm tuổi, tại vì không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống không thấy ánh sáng mặt trời ấy nên treo cổ tự sát.

Theo ngay sau đó, cơn ác mộng của Lương Thiên Dục bắt đầu.

Mẹ kế của Lương Thiên Dục thừa những lúc phụ thân không có ở nhà sẽ tận tình ngược đãi y, Lương Thiên Hoa thì coi y không khác gì nô lệ để sai khiến, bất kể Lương Thiên Hoa phạm phải sai lầm gì thì cuối cùng, người bị trách phạt cũng là y, tóm lại, tuổi thơ của Lương Thiên Dục trôi qua thập phần thê thảm.

Mãi cho đến năm 12 tuổi, có lẽ là Lương Thắng Viễn bị cắn rứt lương tâm, cũng có lẽ là do mẹ kế luôn muốn đuổi y đi, Lương Thiên Dục mới có thể về nước, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.

Rồi mới… mới có thể gặp lão sư của y.

Trong phòng khách sạn bố trí xa hoa, ba người không khi giằng co.

“Ai , Lâm lão sư, ngươi đem hắn nhường cho ta đi, chẳng phải hắn vẫn luôn làm ngươi tức giận sao?” Lương Thiên Hoa đối Lâm Dật nói.

Tặng cho hắn? Lâm Dật bị ý tưởng này dọa cho sợ hãi.

Được rồi, đúng là lúc đầu mình bị y ép buộc, nếu như không có Lương Thiên Dục… hẳn là có thể thoát khỏi cuộc sống như địa ngục kia.

Nếu như không có y… mình có thể trở lại làm một người bình thường… két hôn, sống, chết… không cần tái trở thành một kẻ đồng tính luyến ái…

Nếu như không có y… mình cũng sẽ không còn những lúc không khống chế được bản thân… bị khiêu khích đến nghẹt thở…

Chính là, một ý niệm khác trong đầu tràn ra, liền như thế buông tay, không phải là phủ định toàn bộ những điều tốt đẹp bọn hắn đã có trong lúc đó sao? Không phải là phủ định tất cả những cố gắng bọn hắn đã làm cho nhau sao?

Càng sâu hơn nữa… là phủ định chính lòng mình…

Lâm Dật mím môi, kiên định ý chí bản thân, thanh âm run rẩy từ giữa hàm răng tràn ra, “… Không. . . Không phải… Không cần… Ta… Ta tuyệt sẽ không đem y tặng cho ngươi! !”

Hắn thoắt ngẩng đầu, liều lĩnh nhìn vào đáy mắt Lương Thiên Hoa, ánh mắt run rẩy lóe lên ánh sáng kiên định.

“Tuy rằng y có nhiều lúc làm cho ta tức giận muốn chết… nhưng ta không thể không có y! Trừ khi… Lương Thiên Dục không quan tâm ta… nếu không ta tuyệt đối không thể rời bỏ y!”

Ba người đều bị lời tuyên bố này làm cho rung động, Lương Thiên Dục khẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dật, Lâm Dật cả kinh, ngay cả hắn cũng bị thanh âm của mình hù sợ.

Còn bị đặt dưới thân Lương Thiên Hoa, Lương Thiên Dục không nhịn được bật cười khì khì, đẩy Lương Thiên Hoa ra, nhảy xuống giường, thẳng tắp đi về phía Lâm Dật. Bị Lương Thiên Dục nắm lấy bờ vai, Lâm Dật trợn to mắt nhìn y, Lương Thiên Dục kéo Lâm Dật lại gần sát mình hơn, quay về phía Lương Thiên Hoa, vô hạn khẳng định nói: “Xin lỗi, nhưng đây là câu trả lời của ta. Ta cho tới bây giờ vẫn chỉ thích một mình lão sư mà thôi.”

“Đi thôi, lão sư.” Lâm Dật nghe xong tâm mãnh liệt nhảy lên, gương mặt nóng đến phát sốt. Lương Thiên Dục nắm lấy tay Lâm Dật cùng nhau rời đi.

Lương Thiên Hoa ôm chặt đầu ngồi ở trên giường, ngạc nhiên nỉ non từng câu “Không có khả năng. . . Không có khả năng… Không nên là như vậy… Ta chờ mất năm năm… Không nên là kết quả như vậy…”

Lâm Dật có chút không đành lòng quay đầu lại nhìn Lương Thiên Hoa, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Lương lão sư… Ngươi biết không? Lương Thiên Dục bất quá là chấp niệm thời thơ ấu của ngươi, cũng không phải là tình yêu chân chính. Ngươi hiện tại khó sống là bởi vì không cách nào nữa tiếp tục giữ lấy món đồ chơi của ngươi chứ cũng không phải bởi vì Lương Thiên Dục không thích ngươi. Lương lão sư , điều kiện của ngươi rất tốt. . . Ngươi hiện tại nên hảo hảo tỉnh lại đi, rồi mới một lần nữa tìm tình yêu thuộc về chính mình. . . Không phải sao?”

Lương Thiên Hoa ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn gật đầu, như là nhai nuốt từng lời của hắn.

Trở lại Lương gia, Lâm Dật đến cả giày cũng chưa cởi đã bị Lương Thiên Dục áp lên giường. Đôi môi nóng cháy của Lương Thiên Dục bắt lấy môi hắn, cuốn lấy cái lưỡi ấm áp mềm mại mà triền miên, hôn đến khi Lâm Dật không thở nổi mới luyến tiếc buông ra. Lâm Dật đã cho là Lương Thiên Dục muốn làm, nhưng không nghĩ tới y chỉ gắt gao ôm chặt lấy mình, đầu vùi vào hõm cổ mình.

“Lão sư… Ta còn tưởng rằng ngươi đã không còn quan tâm đến ta nữa… cám ơn ngươi… Ta thật cao hứng… thật cao hứng…”

Từng âm thanh nhỏ vụn truyền đến, lần đầu tiên, Lương Thiên Dục trước mặt Lâm Dật bật khóc như một đứa trẻ.

Lâm Dật đau lòng vỗ vỗ lưng Lương Thiên Dục, cử chỉ ôn nhu như ánh trăng, tựa đầu lên mái tóc đen mềm mại, tùy ý cho nước mắt y đem áo sơ mi của mình thấm ướt.

Có lẽ chính cảm giác yếu ớt này mới làm cho mình cảm thấy rằng y cần có mình đi.

Ai~ Làm sao bây giờ, mình hình như càng ngày càng thích y mất rồi.

Lương Thiên Dục khó có được cái gì cũng không làm, cứ như vậy ôm chặt Lâm Dật, yên lặng khóc một đêm.

Nhưng đừng tưởng rằng sự tình mới như vậy là xong.

Ngày hôm sau, Lâm Dật cùng Lương Thiên Dục đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đến trường, nhưng vừa mở cửa xe đã thấy Lương Thiên Hoa tay ôm một bó hoa to như muốn đè chết người đứng chờ trước bãi cỏ, một thân âu phục thằng thớm, mái tóc màu vàng kim rực rỡ như phát sáng, cả người toát ra quang mang xinh đẹp, cộng với thần tình sáng lạn và nụ cười chói mắt, dùng thanh âm vạn phần thành kính nói:

“A, thân ái Lâm lão sư, những lời hôm qua của ngươi như Triêu Dương vào đông đánh thức ta, soi sáng nội tâm hắc ám của ta. Ta quyết định quên hết những chuyện đã qua, một lần nữa truy đuổi ý nghĩa của sinh mệnh!” Lương Thiên Hoa quỳ một gối xuống đất, làm Lâm Dật sợ đến nỗi nhảy dựng về phía sau, hai tay dâng lên đóa hồng mân côi vẫn còn đọng sương sớm, hò hét nói: “A ── Ta cuối cùng cũng tìm được tình yêu chân chính! Nguyên lai Lâm lão sư mới là người làm cho ta động lòng ── Xin ngươi, hãy nhận lấy tình cảm của ta!”

Mới từ trên xe bước xuống, Lương Thiên Dục có bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng bay sạch, mặt nháy mắt tối sầm, tràn ngập sát khí trừng trừng nhìn Lương Thiên Hoa.

Bỏ đi biểu hiện âm trầm giả dối, Lương Thiên Dục giờ mới biết Lương Thiên Hoa đúng là một kẻ biến thái như thế.

Trong thoáng chốc, sấm rung chớp giật, không khí thập phần căng thẳng. Lâm Dật đứng giữa hai người, tiến không được, lùi cũng không xong, lần đầu tiên bi ai hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Bình Luận (0)
Comment