Ngày nghỉ, trên đường phố người đến người đi, địa phương náo nhiệt này bỗng nhiên xuất hiện hai người mặc lễ phục cao cấp, thiên kim tiểu thư cùng thiếu gia quý khí khiếp người, thật sự kì quái.
Chính xác, hai người đều là nhất đẳng tuyệt sắc, thu hút ánh nhìn quỷ dị của người đi đường, thậm chí có người còn chạy lại hỏi bọn họ có phải đang quay phim hay không.
Y biết hai người họ phi thường gây chú ý, nhưng Lương Thiên Dục thật sự không có cách nào có thể làm Josi chịu về sớm. Lương Thiên Dục đã cố ý dẫn nàng đến đây, làm cho vị đại tiểu thư ngại nơi này dơ dáy bẩn thỉu sẽ đòi về nhà, nhưng y không nghĩ tới là chỗ này đối với Josi có bao nhiêu mới lạ, chẳng những không hù được Josi, ngược lại còn làm nàng hưng phấn hô to nhất định phải đem toàn bộ những hàng hóa ở đây mua về nhà.
… Cùng mình khi lần đầu tiên tới nơi này có điểm giống nhau, không nghĩ đến mình lại tính sai…
Lương Thiên Dục lật mở điện thoại, ánh sáng huỳnh quang loáng lên trên mặt đồng hồ màu lam, 4h50′.
“Lương Thiên Dục, cùng mĩ nữ đi chơi còn liên tục nhìn đồng hồ thật là không có lễ phép!” Josi đi bên cạnh vui đùa nói, rút ra điện thoại trên tay Lương Thiên Dục.
“Uy, ngươi làm cái gì?! Mau trả ta!” Lương Thiên Dục khẩn trương nắm lại điện thoại của mình.
“Không – cần.” Josi lè lưỡi, tránh sang một bên.
“Đừng để cho ta nói lại lần nữa! Trả đây!” Lương Thiên Dục tức giận quát to, y đã phiền muốn chết, bây giờ là như thế nào?
Josi xem y gấp như thế nhất định là có hẹn cùng Lâm Dật, nàng nhất định không để cho y đi!
Josi lấy điện thoại ném vào trong túi xách của mình, đối Lương Thiên Dục hừ một tiếng, “Nếu hôm nay có thể làm cho ta vui vẻ, có lẽ ta còn có thể sớm thả ngươi. Đừng quên ta chính là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Long Đức, tin tưởng tập đoàn Hoa Dục không muốn cùng Long Đức đối địch đi?” Josi ngữ khí mang uy hiếp nói.
Lương Thiên Dục hai mắt đỏ lên, thật muốn hét vào mặt nàng câu “tùy ngươi!” ! Nhưng như vậy sẽ chỉ làm tình cảnh của mình khó khăn hơn mà thôi.
Lương Thiên Dục hít sâu một hơi, cố gắng đem tức giận trong lòng nuốt vào.
“Ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Nhanh lên đi.”
Kim đồng hồ tí tách chạy, đảo mắt đã đến 5h40′, đồ ăn trên bàn tỏa ra mùi thơm, Lâm Dật đã chuẩn bị xong.
“Còn lại chỉ là mặc vào cái thứ kia…” Lâm Dật nhíu mày, tuy rằng đã quyết định thuận theo ý Lương Thiên Dục nhưng trong lòng ít nhiều có điểm kháng cự.
“Trước gọi điện thoại hỏi một chút xem Lương Thiên Dục sắp tới chưa.” Lâm Dật bấm dãy số mình đã sớm thuộc làu, điện thoại bên kia tút tút vang lên nhưng không ai nhấc máy, trực tiếp chuyển sang chế độ hộp thư thoại.
Di? Lâm Dật kì quái gọi lại, rõ ràng di động có mở nhưng không ai nhận cuộc gọi.
“Hắn đang vội sao? Hôm nay là sinh nhật của hắn a!” Lâm Dật có chút buồn cười lắc đầu, gửi đi một tin nhắn, nhưng đợi đến lúc tắm rửa xong rồi vẫn chưa thấy người tới.
Quái, Lương Thiên Dục dù có chuyện gì vội cũng sẽ nghe tin nhắn của mình a…
“Ngươi rốt cuộc có muốn đến không?” 7h5′, cùng thời gian hẹn với Lâm Dật đã muộn hơn một tiếng, Lương Thiên Dục trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ của Josi, trong lòng nôn nóng.
Nữ nhân quả là cái đại phiền toái, tùy tiện đi hai bước có thể mua một bao đồ lớn, đi chút lại ngừng, thật là tốn thời gian!
Nhưng y không biết Josi là đang cố ý kéo dài thời gian, vừa rồi còn túi xách truyền ra chấn động, tuy rằng Lương Thiên Dục không nghe thấy nhưng Josi đoán nhất định là điện thoại của Lâm Dật.
Khá lắm! Giáo viên và học sinh a! Bây giờ còn chưa phải lúc, nhưng chuyện này tuyệt đối là con át chủ bài của nàng. Nàng nắm được điểm yếu của Lương Thiên Dục.
“Chỗ này tốt lắm, bất quá ta hiện tại muốn đi – xem – phim.” Josi cao ngạo, dương dương tự đắc hất cằm, hoàn toàn đem Lương Thiên Dục biến thành tài xế của mình.
“Ta không muốn xem!” Một bộ phim cần ít nhất hai tiếng, y tuyệt đối không thể để lão sư chờ lâu như vậy!
“Chính là ta muốn xem!” Josi bốc đồng, cố chấp nói.
“Ta nói không được!”
“Ta nói được!”
Lương Thiên Dục mau nổi điên. Không đợi Josi nói xong, Lương Thiên Dục ẩn nhẫn hồi lâu rốt cuộc cũng bạo phát.
“NGƯƠI RỐT CUỘC NHÁO ĐỦ CHƯA?!” Y thật sự chịu đủ rồi!
Josi bị tiếng rống của y hù sợ! Lương Thiên Dục cho tới bây giờ chưa từng đối với nàng như vậy!
“Ngươi, ngươi dám quát ta…” Josi nháy mắt đỏ hốc mắt, nước mắt đảo quanh, nếu là nam nhân bình thường nhìn thấy bộ dáng nhu nhược bi thương này tuyệt đối sẽ sinh lòng thương tiếc. Đáng tiếc Lương Thiên Dục là đồng tính luyến! Đồng tính luyến ái đối một nữ nhân thương tiếc làm cái gì?!
“Cái di động đó ta bỏ! Đại tiểu thư tập đoàn Long Đức muốn đùa giỡn về nhà mà đùa giỡn đi!” Lương Thiên Dục nổi giận đùng đùng vất lại một câu liền bỏ đi không quay đầu lại, mặc kệ Josi ở đằng sau không có hình tượng rống to.
“Ta cho ngươi biết, ta chính là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Long Đức! Muốn phá đổ Hoa Dục tập đoàn không phải là không thể ! Hôm nay ngươi chọc tới ta…!”
Lương Thiên Dục đáy lòng khinh bỉ giễu cợt, lòng nóng như lửa đốt, không muốn làm ái nhân phải chờ thêm một khắc nào nữa, nhấn mạnh chân ga hướng kí túc xá của Lâm Dật phóng tới.
“Lão sư, lão sư! Ta đã trở về! Mở cửa a!” Đến trước cửa phòng lão sư, Lương Thiên Dục vội vã gõ cửa.
Rắc một tiếng, Lương Thiên Dục còn tưởng rằng Lâm Dật ra mở cửa, nhưng không nghĩ tới không những không mở, Lâm Dật còn nổi nóng đóng sầm khóa lại.
“Thế nhưng để cho ta đợi hai tiếng! Ngươi không muốn trở về liền quên đi! Mắc công ta còn miệt mài chuẩn bị cho ngươi!” Cách một tấm ván cửa, Lâm Dật giọng nói mang theo khóc âm nói.
Lương Thiên Dục đau lòng nghe ra lo lắng trong lời nói của Lâm Dật, y biết lão sư nhất định gọi điện thoại cho mình rất nhiều lần mà không được.
“Lão sư… Lão sư… Ta là có lý do… Xin ngươi bớt giận cho ta vào nhà được không… buổi tối ở bên ngoài rất lạnh nha…” Lương Thiên Dục một chút giải thích một chút làm nũng, nộ khí đằng đằng đối với Josi mới vừa rồi không biết đã bay đi đằng nào.
“Được rồi lão sư… Ngươi muốn cái gì cũng được… Xin bớt giận được không a… Thân ái…”
Lâm Dật bị câu “Thân ái” kia làm cho khí thế mềm nhũn, cảm thấy tự giận chính mình, rõ ràng đang thực tức giận lại, lại… Ai~
Hừ, mặc kệ, hắn nhất định phải cho Lương Thiên Dục ăn chút khổ!
“Muốn gì cũng được sao?” Lâm Dật tức giận bĩu môi, tái xác nhận một lần.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lương Thiên Dục vội vàng gật đầu.
“Kia, kia…” Lâm Dật bĩu môi ra lệnh, “Trước nằm gập bụng một trăm cái!”
Cáp? Đây là cái gì? Lương Thiên Dục nhíu mày.
Một trận lạnh run, y cảm giác được lão sư thông qua lỗ mắt mèo trên cửa trừng mình.
“Đươc được được, ta làm, ta làm là được… Đừng nóng giận, đừng nóng giận…” Lương Thiên Dục giơ hai tay đầu hàng, lập tức nằm xuống sàn bắt đầu gập bụng.
Nhưng Lâm Dật không nghĩ tới tên kia làm xong một trăm cái mà mặt không đỏ, khí không gấp. Đáng giận! Hắn mới không cam lòng mới thế đã buông tha y!
“Còn có… Còn có hít đất… 50 cái!” Lương Thiên Dục giống như quân nhân trong quân ngũ, một khẩu lệnh một động tác.
“Rồi mới, bật cóc… 50 cái!”
Hàng xóm đi qua còn tưởng tên điên nào nổi hứng trêu đùa ngu ngốc, tối rồi còn ngồi ngoài cửa hùng hục tập thể dục. Lương Thiên Dục quẫn bách quay đầu ra, hai người lúc này thật giống lão bà cãi nhau với lão công đi. Không những không thể cãi lại hắn, còn mang bên mình mối nguy bị nhốt ngoài cửa cho đi ăn ngủ đầu đường.
Lâm Dật nhìn Lương Thiên Dục đổ mồ hôi, chính mình lại không đành lòng, Lâm Dật, ngươi đau lòng cái gì a? Rõ ràng là Lương Thiên Dục trễ hẹn trước… Muốn làm cái gì a a a ―
“Ngươi!”
” Vâng… Thân ái… Còn muốn ta làm cái gì sao?’ Lương Thiên Dục cười lấy lòng, bị người ta hành còn phải ngoan ngoãn bồi tội.
“Đếm tới một trăm mới cho phép đi vào!”
Ác! Lần này lại ngoạn cái gì đây?
Tuy rằng không hiểu dụng ý của lão sư, Lương Thiên Dục vẫn là ngoan ngoãn bắt đầu đếm.
Ngăn cách một cánh cửa, bên trong vọng ra tiếng vang, thậm chí còn loáng thoáng tiếng bước chân chạy gấp.
“… 90…. 98, 99…100… ” Lương Thiên Dục dừng một lát mới nhỏ giọng hỏi, “Ta có thể đi vào chưa?” Không ai trả lời, y nghiêng tai lắng nghe, xác định bên trong không có thanh âm mới đẩy cửa ra.
Mới bước vào, Lương Thiên Dục thấy trước mắt tối om, toàn bộ bóng đèn trong phòng khách đều tắt , Lương Thiên Dục mất một lúc mới thích ứng với ánh sáng mù mờ trong phòng…. Rồi y mới nhìn rõ ràng bố trí bên trong.
“A…!” Lương Thiên Dục nhịn không được kinh hô, còn chưa cả kịp bình tĩnh đóng cửa đã bị cảnh sắc trước mắt chấn nhiếp rồi. Y che miệng lại, kinh ngạc nhìn bài trí trong phòng.
“Này, này…!”
Trên nền gỗ bóng loáng đặt hai hàng nến, xuôi theo huyền quan, kéo dài từ cửa vào trong, thằng tiến đến phòng khách. Vô số cây nền hồng nhạt trong bóng đêm nhấp nháy thành một con đường nhỏ ngập đầy ánh sáng lãng mạn, Lương Thiên Dục hoàn toàn chuyên chú ngắm nhìn vẻ đẹp dưới chân, cẩn thận,chậm rãi bước tới trước cho tới khi vào trong phòng khách, có hai cánh cửa hai bên, một bên thông đến phòng bếp, một bên thông sang phòng ngủ, ở giữa là người yêu của y.
Lão sư hai mắt trong suốt loáng ra quang mang rạng rỡ, thẹn thùng cúi đầu, nhăn nhó vặn vẹo bàn tay, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng của hắn thì Lương Thiên Dục ánh mắt lập tức trừng to, nhìn không được nuốt nước miếng ừng ực, càm giác nửa người dưới mơ hồ trướng đau.
Này còn chưa đủ, lão sư kế tiếp kêu một câu, nháy mắt đốt lên hỏa dục của y.
“Dục…” Lão sư khẽ gọi nhũ danh mà bình thường chỉ khi hai người quấn lấy nhau trên giường hắn mới gọi, mấp máy miệng, đáng yêu không gì sánh được. Lâm Dật nhịn không được ho nhẹ, ánh nến chớp động không thể che hết hai gò má đỏ bừng.
“Ngươi muốn ăn cơm tối trước… hay là… ăn… ta trước?”
Này… Còn cần phải hỏi sao?