Học Viện Ác Mộng

Chương 6.7

Khoảng khắc Lương Thiên Dục cắm ngón tay vào, Lâm Dật toàn thân máu giống như bị rút sạch, toàn thân cứng lại.

Đau… Thân thể như bị xé rách rất đau.

Cùng một chỗ, cùng một loại đau đớn. Cái loại cảm giác khuất nhục trở lại làm kí ức mà Lâm Dật liều mình quên đi lại như cơn ác mộng tập kích tới.

Cái gì dục vọng đều bay sạch, chỉ còn toàn bộ là cảm giác sợ hãi.

Hắn bây giờ đang làm cái gì? Thế nhưng lại ở dưới thân một học sinh kém mình gần mười tuổi vặn vẹo rên rỉ. Này không chừng chính là âm mưu của người trước mắt, muốn xem bộ dạng mất mặt không chịu nổi của hắn.

“Lão sư? Xảy ra chuyện gì?” Nhận thấy được Lâm Dật khác thường, Lương Thiên Dục nhẹ giọng hỏi.

“Không. . . Không cần, không cần!” Lâm Dật hoảng sợ, giống như một con nai con, kích động co chân lên, cuộn tròn tại một góc run rẩy.

“Không nên đụng ta, không nên đụng ta!”

Lương Thiên Dục biết hắn lại nghĩ tới chuyện ngày đó. Bên dưới dục vọng đang trướng đến phát đau, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lâm Dật lại càng làm y đau lòng hơn. Khẽ nhíu mày, Lương Thiên Dục cuối cùng buông tay ra, phủ thêm áo khoác cho Lâm Dật.

Đây mới thật là… Mình làm mình chịu a!

“Không cần tới gần ta, không cần! Không cần lại đây!” Lâm Dật khóc to, nước mắt nóng bỏng thuận theo khuôn mặt tuấn tú mà chảy xuống.

Lương Thiên Dục đưa tay lau đi nước mắt cho hắn, tâm lần đầu tiên thấy đau khi nhìn người khác rơi lệ.

“Không nên đụng ta!” Lâm Dật gạt tay y ra.

Thế nhưng Lương Thiên Dục không muốn nhìn thấy hắn khóc nữa. Y cầm lấy đôi tay đang có sức giãy dụa của Lâm Dật, ôm chặt lấy hắn.

“Thực xin lỗi, lão sư, thực xin lỗi…” Hắn vụng về dỗ dành, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Dật, một chút, một chút… thẳng đến khi người trong lòng dần dần yên tĩnh lại.

Không khí trầm mặc lan tràn, ai cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Lão sư… Nơi đó… còn đau không?” Lương Thiên Dục chần chừ hỏi.

“Ân. . . Hoàn hảo… Tốt hơn nhiều…” Tựa vào hõm vai Lương Thiên Dục, Lâm Dật nhỏ giọng đáp.

“Thực xin lỗi.” Lương Thiên Dục nói, nhưng Lâm Dật không trả lời.

Lương Thiên Dục hơi hơi đẩy ra Lâm Dật, Lâm Dật nghĩ thế là xong, nhưng hành động kế tiếp của y lại làm cho hắn kinh ngạc trừng lớn mắt.

Lương Thiên Dục nhẹ nhàng tách ra hai chân Lâm Dật, cúi đầu, vùi vào giữa hai chân hắn, tại hậu đình bị tổn thương hạ xuống một nụ hôn ôn nhu.

“Thật xin lỗi, làm cho ngươi bị thương”. Nhìn cúc hoa phấn nộn, Lương Thiên Dục giống như đang cùng bảo vật trân quý nhất nói chuyện. Nhiệt khí phủ lên động khẩu làm tâm Lâm Dật nặng nề nhảy dựng.. “Như vậy, ngươi có thể tha thứ ta không?”

“. . . Ta… Ta tha thứ. . . Ngươi…” Lâm Dật cảm giác thanh âm của mình như từ nơi xa xôi nào truyền đến, mặt đỏ đến nỗi tưởng như sắp xuất huyết, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, giống như không còn là chính mình…
Bình Luận (0)
Comment