Trong khi mọi người đang ở lại lớp để bán quán, thì Song Tử với Bảo Bình cũng phải làm công việc của mình. Chẳng biết hai đứa nó có nổi tiếng
hay không, nhưng mà cầm đống tờ rơi mà Ma Kết đưa cho, tụi nó thậm chí
chẳng cần di chuyển một bước, nói một tiếng nào thì tất cả đều đã phân
phát sạch chỉ trong một phút đồng hồ. Bởi vì đã làm xong công việc, nên
cả hai đứa nó có lẽ là người thoải mái nhàn rỗi nhất đám. Trong khi tụi
kia đang làm việc cật lực, thì hai đứa nó lại đi dạo quanh trường. Rồi
thì đi ngang qua phòng hoá học. Thế là anh chàng Bảo Bảo lon ton mở cửa
chạy vào, để cho Song Tử đứng đó ngơ ngác một lúc mới vào theo.
Bảo Bình tay cầm chặt mấy cái ống, mấy cái lọ chứa đầy dung dịch đủ
màu sắc, rồi nhìn nhìn ngắm ngắm, bắt đầu đổ lọ này vào ống kia, ống kia đổ vào lọ nọ làm mắt Song Nhi nổi đom đóm. Cô thật sự là không thích
bào chế chút nào, nói thẳng ra cái môn mà Song Tử yếu nhất và ghét nhất
cũng chính là Hoá học. Nhưng mà, nhìn cái khuôn mặt tươi tắn của anh
chàng Bảo Bảo mỗi khi thành công, Song Song cũng vui lây. Lạ ha!
– Ê, Song Tử!
– Hửm? – Chống cằm nhìn Bảo Bảo bằng đôi mắt tròn xoe.
– Cậu lại đây!
Song Tử tuy thắc mắc nhưng vẫn đứng dậy khỏi ghế, lon ton chạy lại
chỗ Bảo Bình. Cô nhìn cậu bằng đôi mắt tinh nghịch, rồi nhìn mấy ống
nghiệm, lại nhìn Bảo Bảo khiến cậu phì cười. Sau đó, Bảo Bình dừng cười, đưa một ống nghiệm với dung dịch màu đỏ cho Song Song đang ngơ ngác.
– Thử đi!
– Thử gì? Cậu kêu tớ uống cái thứ này hả?
– Trong đầu cậu có nhiêu đó thôi hả? – Bảo Bình nhướn mày – Lây bệnh của Kim Ngưu hay sao đấy!
(Đâu đó có người ách xì khi nghe đến tên. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ)
Song Tử dẩu môi, phồng má nhìn Bảo Bình đầy bất mãn. Cô ngoan ngoãn
nhận ống nghiệm từ tay Bảo Bình. Làm theo lời Bảo ca, Song Tử chậm rãi
đổ từ từ cái thứ dung dịch đo đỏ kia vào một cái lọ đựng dung dịch màu
xanh lá cây. Một giây, hai giây, Song Song vẫn chẳng thấy gì. Ngay cái
lúc cô còn đang thắc mắc thì từ cái lọ kia, một tiếng nổ nhỏ phát ra.
Sau đó là một đống nữa thứ trông như pháo hoa mini, bắn lên trời đủ màu. Song Tử thích pháo hoa lắm nha! Đẹp chưa kìa!~
– Cậu giỏi quá, Bảo Bình!
– Giỏi sao? Bình thường mà!
– Cậu là thiên tài! Không! Siêu thiên tài mới đúng!
Tuy là mấy cái lời khen con nít này Bảo Bình nghe nhiều rồi. Nhưng mà
bình thường, nó chỉ toàn vào tai bên này rồi thoát ra bằng tai bên kia
thôi. Nhưng Song Tử lại khác. Lời khen trẻ con của cô nàng, kèm theo nụ
cười tươi tắn kia khiến Bảo Bình thấy vui vui. Cậu không hề để ý mặt
mình nóng ran và trái tim lệch đi một nhịp.
– A! Tớ thấy hơi khát!
– Khát hở? Vậy để tớ đi mua nước!
– Thôi! Tớ đi cho!
Nói rồi, Song Tử lon ton mở cửa phòng hoá, chạy đi, để lại Bảo Bình
còn ngẩn tò te. Cậu phì cười, đảo mắt nhìn sang mấy ống nghiệm.
oOo
Song Tử vui vẻ nhảy chân sáo đến chỗ máy bán nước tự động đặt ở sân
sau. Lúc này, Song Song cực kì vui luôn. Thì ra Bảo Bình đâu phải người
cứng nhác lạc hậu nhà bác học gì gì đâu, cậu ấy cũng đáng yêu biết đùa
lắm chứ. Ngay cái lúc Song Tử đang nghĩ rằng Bảo Bình thật thú vị, cô
giật mình không hiểu mình đang nghĩ cái quái gì vậy. Mặt Song Song lúc
này đã nóng ran lên mất rồi~~
Do đi mà cứ suy nghĩ lung tung, Song Tử vô tình đụng phải một ai đó,
đúng hơn là người đó đụng trúng cô. Người đó thì không sao, trong khi
Song Nhi lại mất đà và cuối cùng ngã chúi xuống đất. Mặt đất nóng hổi vì nắng khiến cho hai bàn tay đang chống dưới đất của Song Tử nóng lên. Cô phẩy phẩy tay, xuýt xoa.
– Thành viên lớp S đây mà?
Song Tử ngước nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Không phải là người,
mà là một nhóm ba người. Ba cô gái mặc đồng phục nữ sinh, và hình như
người đụng phải cô là cô nàng đứng giữa, trông chảnh choẹ nhất. Coi mái
tóc nhuộm vàng xoăn như mì gói của cô ta kìa, khuôn mặt nhìn là biết
dùng một đống kem đống phấn. Nhìn là thấy chướng mắt, khó ưa rồi. Đã
vậy, khuôn mặt cô ta lại hất lên, đôi mắt nhìn xuống Song Tử khinh
thường. Qua bảng tên trên ngực áo, có vẻ cô ta là học sinh lớp 11.
– Này! Đụng phải chị đây mà không xin lỗi sao?
– Là chị đụng tôi trước thì có!
– Á rà! Là học sinh lớp S mà~
Song Tử không thích mấy cô gái điệu đà chảnh choẹ nên chẳng muốn ở
lại lâu. Nhưng vừa chống tay xuống đất định ngồi dậy, thì Tiểu Song bị
bà chị chảnh choẹ đó thẳng tay ấn xuống đất.
– Này, chị làm gì?!
– Nói năng cho cẩn thận! – Một cô gái đứng cạnh bà chị lên tiếng – Đây là Kim Hoa, tiểu thư của Tập đoàn Kim Mạnh đấy!
– Phải phải! – Cô gái còn lại cũng nói theo – Mày liệu mà cư xử cho đàng hoàng!
Song Tử nhìn bà chị Kim Hoa kia mà không nhịn nổi cười. Vốn đang vênh mặt tự mãn, lại thấy Tiểu Song không có vẻ gì sợ, còn đang cười lớn nữa khiến mặt mày cô hoa khôi khối 11 đen lại. Bà chị kia không hề biết ra, con gái của tập đoàn mẹ của tập đoàn cô ta đang ở trước mặt đây. Trong
lúc cả ba cô gái kiêu kì kia đang đứng hình, thì Song Tử chống tay đứng
dậy. Nhìn điệu bộ họ, cô cười nhếch môi. Song Tử không chút ngần ngại
bước qua mặt cả ba cô. Đến khi Tiểu Song đi mất, Kim Hoa mới nhận ra. Cô ta nắm chặt tay.
– Tao sẽ bắt mày trả giá cho chuyện này, Nguyễn Song Tử!
oOo
Song Tử vừa bước đến phòng hoá học cũng là lúc Bảo Bình vừa đóng cửa
phòng lại. Cô nhìn Bảo Bảo chớp chớp mắt, tự hỏi sao cậu lại rời khỏi
phòng thì Bảo Bình đã đi tới, nói bằng giọng khó chịu.
– Cậu đi lâu quá đấy!
– À, xin lỗi!
– Cơ mà nước đâu?
– Chết! – Nãy lo chuyện mấy bà chị kia làm Tiểu Song quên béng mất – Quên rồi!
– Thiệt tình!
– Mà sao cậu lại ra khỏi lớp? Đừng nói là đi tìm tớ nha!
– K-Không có! Về lớp!
Nhìn Bảo Bình hùng hổ bước đi trước mà Song Tử không nhịn được cười. Cô lon ton chạy theo Bảo Bảo.
Bảo Bình bị đoán trúng tim đen làm cho mặt cậu đỏ bừng lên. Vậy mà
Song Tử cứ ngước mặt qua cậu, cậu quay qua đâu thì cô nàng quay qua đó.
Lần này thì tim Bảo Bình hoàn toàn đập nhanh mất kiểm soát. Thế là cậu
hét lên, đẩy Song Song sang một bên rồi vùng bỏ đi. Tiểu Song bị bỏ lại
cứ chớp chớp mắt khó hiểu, rồi phì cười và chạy theo Bảo Bảo.
oOo
Song Ngư đang làm thì bị bắt đi lấy thêm bột cafe để ở kho cạnh lớp.
Bình thường thì có chết Cá lười cũng không đi, nhưng mà nghĩ đến việc
như vậy, cậu sẽ không bị bọn con gái vây quanh hỏi đủ thứ, Song Ngư vờ
miễn cưỡng đồng ý. Ra khỏi kho, ôm gói bột cafe to tướng, Cá chợt nghe
thấy tiếng nói chuyện. Không phải là tò mò gì đâu nghe, chỉ là người ta
đang nói chuyện mà đi ra thì kì cục lắm. Vậy là mang cái ý nghĩ đó, Song Ngư núp vào cạnh cửa ra vào kho. Không phải nghe lén đâu!!! Cậu tự biện hộ như vậy.
Được một lúc, Song Ngư mới nhận ra hai người đang nói chuyện là cô
nàng Sư Tử và thầy Xà Phu. Không hiểu sao, lúc mà nghe cả hai người xưng hô “anh-em” thay vì “thầy-em” lại làm cho Ngư ca khó chịu. Thầy trò sao lại xưng hô anh em chứ? Cậu tự nhủ là vì Sư Tử có ngoại hình giống Tử
Nhi của cậu thôi, không có bất kì ý nào khác. Nhưng đương nhiên chỉ là
tự nhủ.
Khi nghe Sư Tử với Xà Phu hình như đang nói về chuyện nhập học của
một học sinh nào đó vào lớp S, Song Ngư lại càng tò mò hơn (Không có tò
mò!!) Nghe một lúc, cậu nghe thấy cái tên Phạm Xử Anh. Trong đầu Cá nhớ
lại cô nàng Xử Anh gây sự với lớp phó Xử Nữ. Khi nghe Sư Tử từ chối việc nhập học của cô ta vào lớp S một cách kiên quyết, Song Ngư nghĩ cô nàng này cũng không đáng ghét lắm.