– Ch… Chờ tớ với… Thiên Yết…!
Kim Ngưu đứng lại, tay chống lên gối thở hồng hộc. Cô rõ ràng đâu có
lùn đâu, tận một mét sáu mươi đấy, vậy mà sao cô chạy luôn mà vẫn không
đuổi Thiên Yết đang bước đi thong thả thế. Thật ra là tại Kim Ngưu toàn
đặt tâm trí lên chín tầng mây đến nỗi Yết Ca đi xa một quãng mới phát
hiện mà đuổi tới thì có.
Nghe giọng Kim Ngưu, Thiên Yết đứng lại, đôi mắt lơ đễnh thả hồn theo âm nhạc trong tai phone của cậu cũng bình thường lại. Thiên Yết dừng
chân, quay ra sau xem thử. Đoạn, cậu thò hai tay vào túi quần, bước đến
chỗ Ngưu Ngưu.
– Điều hoà nhịp thở lại đi!
Ngưu Nhi nghe theo, cô hít sâu vào rồi thở ra. Làm vậy mấy lần, Kim
Ngưu cũng không còn thở gấp nữa. Cô thở phào một cái, rồi đứng thẳng
dậy. Vừa định lên tiếng cảm ơn Thiên Yết, thì cô nhìn thấy cậu đã bước
đi từ lúc nào. Trong lòng Kim Ngưu có chút hơi hụt hẫng. Chợt, Yết Ca
dừng lại, ngoảnh đầu ra sau.
– Không đi à?
– Hả? Đâu? C-Có chứ!
Cô đành đặt cái cảm giác não nề kia sang một bên, lon ton chạy đến đi cạnh Thiên Yết với vẻ mặt vui tươi hớn hở. Đi bên cạnh Thiên Yết, không biết bao nhiêu lần, Kim Ngưu lén nhìn cậu. Khuôn mặt nam tính lạnh
lùng, thân hình cao to mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm tựa như nhìn thấu được
tất cả. Cứ mỗi lần như vậy, tim cô lại đập mạnh, mặt thì đỏ ửng lên.
Nhưng Thiên Yết lại chỉ toàn đeo tai nghe mà nghe nhạc, nào có để ý.
Thật sự là khi xin Thiên Yết đi cùng, khi cậu thậm chí chẳng thèm
nhìn mặt cô lấy một lần, Kim Ngưu thất vọng vì tưởng cậu sẽ không chịu.
Thế mà, dù chỉ là một câu nói ngắn cụt lủn, “Sao cũng được” của cậu, lại khiến cho Kim Ngưu rất vui. Cô chẳng biết đã bao lần, mơ được đi bên
cạnh cậu thế này.
Một cô gái ngốc nghếch vụng về như Kim Ngưu hoàn toàn không biết
được, thứ tình cảm mình dành cho người con trai đang đi bên cạnh là gì.
Chỉ biết, mỗi lần đứng sát bên cậu, mỗi lần nói chuyện với cậu, mỗi lần
thấy cậu cười tươi tim cô đều đập nhanh trong vô thức. Thậm chí khi vừa
mới học chung với cậu hồi năm cấp hai, chỉ cần cậu nhìn cô thôi là đủ
khiến Kim Ngưu ngượng chín mặt, hồn bay lên tận chín tầng mây rồi.
Thiên Yết và Kim Ngưu đi ngang qua một cái công viên. Ở đây có khá
nhiều cặp đôi khoác tay nhau thân mật, nói chuyện vui vẻ với nhau. Những điều này khiến Kim Ngưu thấy ngưỡng mộ. Cô nhìn qua cậu, tự hỏi, bên
ngoài nhìn vào, Ngưu Ngưu với Thiên Yết có giống như đang hẹn hò, giống
như một đôi không nhỉ. Nghĩ đến đây, Kim Ngưu đỏ bừng mặt, cô lắc mạnh
đầu cố xua đi cái ý nghĩ đầy xấu hổ kia.
Hành động kì lạ của Kim Ngưu lọt vào mắt Thiên Yết khi cậu vô tình
quay qua. Cậu hơi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vốn tính không thích xen
vào chuyện người khác, nên Yết Ca cũng không nói gì, tiếp tục quay mặt
sang hướng khác nghe nhạc.
Kim Ngưu nhìn cậu, đôi mắt vui tươi hơi chùng xuống. Một cảm giác
thất vọng, hụt hẫng dâng lên trong lòng cô. Kim Ngưu tự nghĩ, nếu như
tình cảm mà cô dành cho cậu là tình yêu, giống như sự gắn kết giữa Thiên Bình và Cự Giải, thì chắc Ngưu Ngưu đang đơn phương mất rồi.
Đi một lúc lâu, cả hai đi đến trung tâm thành phố. Thiên Yết dừng lại trước một hiệu sách nọ và đi vào. Thấy vậy, Kim Ngưu cũng chạy theo
cậu.
Nhưng vừa đi vào trong hiệu sách, có lẽ do mải ngắm nhìn sự rộng lớn
của chỗ này, Kim Ngưu không thấy Thiên Yết đâu cả. Thật sự là hiệu sách
này rất lớn. Đương nhiên là chưa bằng thư viện, nhưng không hề nhỏ chút
nào, hệt như một cái nhà sách thu nhỏ vậy.
Kim Ngưu chợt nhìn thấy cậu sau một hồi quay qua quay lại. Cậu đang
đứng chỗ quầy tính tiền, nói chuyện gì đó với bác chủ tiệm. Cô lon ton
chạy lại chỗ cậu. Đó cũng là lúc, bác chủ tiệm kia vừa cười hiền vừa đưa cho Thiên Yết một cái túi bằng giấy, bên trong là vài quyển sách. Kim
Ngưu chạy đến đứng cạnh, nhưng không nói gì, cô chỉ nhìn hai người.
Thiên Yết nhận lấy cái túi từ tay bác chủ tiệm, gật đầu một cái.
– Cảm ơn đã giữ lại chúng hộ tôi.
– Ồ, không có gì.
Sau đoạn đối thoại ngắn, Thiên Yết đưa cho bác chủ tiệm một số tiền
mà theo dự đoán của Kim Ngưu sau khi nhìn chỗ sách kia là một nửa tổng
giá tiền. Xong xuôi, Thiên Yết cầm cái túi, toan bước ra khỏi hiệu sách. Cậu không quên hất đầu ra hiệu Kim Ngưu đi theo.
– Là sách gì vậy?
Đi sóng vai nhau trên đường, Kim Ngưu nhìn sang chỗ sách trong túi
của Thiên Yết, tò mò mà hỏi. Cậu hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi liếc mắt
sang chỗ khác như đang tìm lời để nói.
– Chỉ là vài quyển sách văn học cổ điển thôi.
– Ể? – Kim Ngưu tròn mắt – Tớ không ngờ là cậu cũng thích đọc mấy thể loại này!
– Không hẳn! Là tớ mua cho một người bạn thôi.
Khi nói ra câu nói ấy, Thiên Yết không hề nhìn vào mắt Kim Ngưu. Tuy
nhiên, trên môi cậu lại hình thành một nụ cười bán nguyệt rất đẹp. Ngưu
Ngưu hơi phồng má. Nếu là con trai thì không sao, nhưng nếu là con gái,
có khi nào đó là bạn gái của Yết không. Mà cũng có thể chỉ là bạn bè
bình thường thôi. Bất giác, Kim Ngưu chùng vai. Dù vậy thì cô có tư cách gì mà hỏi chứ.
Chợt, Kim Ngưu quay sang, vui vẻ giật cái túi trong tay Thiên Yết.
Thiên Yết hơi bất ngờ, nhưng không phản ứng lại. Cậu chỉ nhìn cô. Kim
Ngưu một tay cầm túi, một tay mò những quyển sách trong đó.
– Thất lạc cõi người của Dazai Osamu, Đồi gió hú của Emily Bronte,
còn có Khung cửa hẹp của Gide nữa. Toàn là sách khó tìm. A! Có Đường sắt Ngân Hà của Miyazawa Kenji nữa này!~
Tuy không thích đọc sách, nhưng Kim Ngưu cũng biết những quyển sách
này thuộc vào dạng sách hiếm, vì xuất bản rất ít, giờ có tìm lòi con mắt cũng chưa chắc tìm được. Mà sao cô lại biết chúng hiếm nhỉ.
“Thất lạc cõi người này, Đồi gió hú này, Khung cửa hẹp này, còn phải
kể đến cả Đường sắt Ngân Hà nữa. Tớ đang tìm mấy quyển đó về~ đây. Toàn
là sách hiếm, thật chẳng dễ chút nào.”
Chợt, một giọng nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn rất đáng yêu với vẻ phụng phịu hiện lên trong đầu Kim Ngưu. Hai vai cô bất giác run lên. Lẽ nào…?
– Thật ra thì tớ đã tìm ba quyển này cũng hơn một tuần rồi. Vì tái
bản rất ít, nên việc tìm cũng chẳng dễ dàng gì. Vì vậy nên tớ mới phải
nhờ người ta giữ lại giúp.
Kim Ngưu quay sang Thiên Yết, đôi mắt cô hơi run run. Không lẽ người mà Thiên Yết phải khó khăn tìm sách cho là…?