Học Viện Danh Giá

Chương 46

Xử Nữ vùng chạy khỏi nhà. Ma Kết thấy thế cũng vội chạy theo sau. Đến một con ngõ vắng, cậu giơ tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô mà giữ lại.

Xử Nữ dừng chân không chạy nữa, nhưng lại không chịu quay mặt lại nhìn Ma Kết. Chưa lúc nào cô đau khổ thế này.

Ma Kết nhìn cô bạn lớp phó hằng ngày dữ dằn chững chạc, vậy mà lúc này lại yếu đuối như vậy. Có lẽ Xử Nữ vẫn còn đang cố mạnh mẽ, khi cố giấu những giọt nước mắt đau khổ của mình bằng cách quay mặt đi, trong khi lại bả vai lại cứ run lên liên hồi.

Cậu thật chẳng biết phải an ủi cô thế nào. Cuộc đối thoại đó, cậu không phải không nghe thấy.

Xử Nữ chợt quay phắt ra sau, phút chốc đã sà vào lòng Ma Kết. Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì, hai bàn tay cứ ngập ngừng đưa lên rồi lại thả xuống, mà không biết có nên ôm chầm lấy cô hay không. Rốt cuộc, Ma Kết vẫn thả lỏng hai tay, mặc cho Xử Nữ rúc trong lòng mình.

– Có chuyện gì sao?

Vẫn là cái chất giọng bình thản ấy. Thay vì hỏi có sao không, có ổn không như những gì mà bao người hay hỏi, Ma Kết thì không, vì vậy biết rõ, hỏi vậy vô dụng và chẳng có ý nghĩa gì cả.

Xử Nữ hai tay nắm chặt áo Ma Kết, úp mặt vào ngực cậu. Dù cho cố giữ cho mình trong trạng thái bình thường nhất, cô vẫn không thể ngăn được sự run rẩy, và cả những giọt nước mắt đã bắt đầu thấm ướt ngực áo của Ma Kết. Hít một hơi sâu, Xử Nhi nói bằng giọng khàn đặc.

– Xin cậu, chỉ lúc này thôi, một lúc thôi… xin hãy cho tớ… dựa vào cậu, một lúc thôi…

Ma Kết chẳng biết tại sao, nhưng cậu thật muốn ôm chầm cô gái này, và cậu đã làm như vậy. Xử Nữ hơi ngạc nhiên khi nhận thấy người con trai ấy ôm mình, nhưng cô không phản kháng, ngược lại trong lồng ngực còn len lỏi một cảm xúc gì đó rất lạ.

– Không phải chỉ một lúc, tớ, có thể làm chỗ dựa cho cậu, cả đời…

Xử Nữ chầm chậm ngẩng khuôn mặt tèm nhem vì nước mắt lên nhìn Ma Kết đầy kinh ngạc. Cậu không hề có ý định tránh ánh mắt của cô, ngược lại còn nhìn thẳng vào nó. Ma Kết cười dịu dàng như để dẹp đi sự nghi hoặc trong suy nghĩ của Xử Nữ. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng Xử Nhi lại dường như được sưởi ấm. Cô cười một cái.

– Thật là! Cậu hết chuyện… để nói… rồi sao? Lại chọn lúc này mà… tỏ tình…?

Xử Nữ vừa nói vừa cố nén những giọt nước mắt cứ chảy ra mãi. Ma Kết đưa một tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má Xử Nữ. Nụ cười dịu dàng vẫn chưa biến mất khỏi khuôn mặt bình tĩnh, Kết Ca tiến đến, hôn nhẹ lên trán Tiểu Xử trấn an. Ma Kết lại vòng tay ôm lấy Xử Nữ, vuốt nhẹ mái tóc mềm ấy.

– Khóc đi, khóc nhiều vào, khóc cho đến khi toàn bộ sự đau khổ trong cậu được lắng xuống…

Câu nói của Ma Kết hệt như một cái kim nhọn chọc vào quả bóng bay cảm xúc của Xử Nữ, khiến nó vỡ oà. Bao nhiêu sự kiềm nén, cố để bản thân mạnh mẽ của Xử Nữ hoàn toàn biến mất. Cô cứ thế ôm chầm lấy Ma Kết, khóc oà lên như một đứa trẻ. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng sẽ là lần cuối, cô phải khóc vì những con người mà cô phải gọi là gia đình…

oOo

Dạo bước trên con đường phố nhộn nhịp người qua lại, Thiên Yết dường như không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ chú tâm vào quyển sách trong tay. Cậu hoàn toàn không biết đến những ánh mắt cứ nhìn mình không rời rồi tủm tỉm cười với đôi mắt trìu mến.

Thiên Yết trước giờ chẳng thèm đụng vào dù chỉ là một quyển sách học, đặc biệt là Văn. Không phải là ghét, Thiên Yết chỉ đơn giản là không thích đọc sách cho lắm. Vậy mà hiện tại, ngày nào cậu cũng đọc ít nhất là một quyển, lại còn là những quyển dày cộm, đến mức Song Ngư còn phải nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc. Chính cậu cũng chẳng biết nữa.

Vô tình đưa đầu quay sang bên, chân Thiên Yết dừng lại trước một hiệu sách. Đứng như vậy một lúc, cậu gập quyển sách trong tay lại, rồi xoay người bước vào trong hiệu sách nọ.

Trượt đều đều ngón tay trên gáy sách, Thiên Yết đang ở trong khu vực văn học cổ điển. Dừng lại tại một quyển sách có gáy màu nâu nhạt có tên là Đồi gió hú, cậu rút nó khỏi kệ. Ngắm nghía bìa ngoài một lúc, Thiên Yết bắt đầu lật từng trang của quyển sách. Hơi cười một cái, cậu gập quyển sách lại, đồng thời quay người về hướng quầy bán hàng để tính tiền quyển sách ưng ý. Chợt, một cô gái đang chui rúc trong khu vực truyện tranh thiếu nhi, không rời quyển Doraemon trong tay dù chỉ một giây đập vào mắt Thiên Yết.

– Kim Ngưu?

Vừa nghe gọi tên, Kim Ngưu chán nản rời khỏi quyển truyện mà ngẩng đầu lên nhìn người vừa gọi mình. Đôi mắt trẻ con lập tức chuyển sang vẻ ngạc nhiên tột độ.

– T-T-T-T-Thiên Yết!!!??

Tiếng của Kim Ngưu vang vọng khắp hiệu sách, đến mức những người xung quanh phải nhìn cô nàng bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ, còn người khổ nhất là Thiên Yết cũng phải bịt chặt tai lại. Nhận ra sự quá lố của mình, Tiểu Ngưu đành dùng quyển truyện tranh che đi nửa khuôn mặt cho đỡ xấu hổ, đồng thời cũng là để che đi hai cái má đã đỏ ửng. Nhục~! Nhục quá đi!! Lại để cho Thiên Yết thấy cô đang cắm đầu cắm cổ vào quyển truyện Doraemon cho trẻ con, thật Kim Ngưu chẳng biết phải chui vào đâu nữa~~

– C-Cậu làm gì… ở đây…?

Thiên Yết tưởng rằng Kim Ngưu đang xấu hổ vì vô tình hét to giữa hiệu sách yên tĩnh, hoàn toàn không biết rằng cô đang khó xử vì cậu lại có mặt ở đây một cách bất ngờ như vậy, nên cũng chẳng để ý lắm. Thiên Yết giơ cao quyển văn học đang cầm lên cho Kim Ngưu xem như một cách để trả lời câu hỏi của cô nàng.

– Còn cậu thì sao?

Cậu nhớ hình như hôm nay, Kim Ngưu bảo ra ngoài đi ăn với bạn cũ mà, hoàn toàn không hiểu tại sao cô nàng lại ở đây mà đọc truyện tranh. Chắc cô nàng lại nói dối đây mà, Thiên Yết thở dài ngán ngẩm.

Sau khi tính tiền quyển sách vừa chọn, Thiên Yết rời khỏi hiệu sách cùng với cô nàng Kim Ngưu lon ton chạy theo sau. Cậu cũng không để ý hay lấy làm phiền hà cho lắm.

Đi sóng vai với nhau trên đường về nhà chung, nhưng cả hai không nói chuyện với nhau là mấy. Thiên Yết hoàn toàn chú tâm vào quyển sách mới mua, đến mức Kim Ngưu thắc mắc, cậu có để ý là cô đi cạnh hay không nữa kìa.

Kim Ngưu rất nhiều lần lên tiếng mở chuyện trước, nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng đáp lại, Thiên Yết chỉ toàn trả lời ậm ừ, thậm chí im lặng gật đầu.

Mãi một hồi, Kim Ngưu mới biết Thiên Hạt ban nãy tách ra đi chơi với đám bạn nên không về cùng anh trai. Nhưng hình như đối với Thiên Yết, chuyện đó lại khá thoải mái, khi không phải đi kè kè với đứa em gái lắm mồm. Nghe vậy, Tiểu Ngưu chỉ biết cười khì.

Không khí lại trở nên im lặng. Lại bước đi trên con đường dẫn đến nhà chung thuộc khuôn viên học viện, nên cũng chẳng có ai qua lại như ngoài phố mà nhộn nhịp đông đúc.

Có một chuyện Kim Ngưu nửa muốn hỏi, nửa lại không.

– Nè. Gần đây, cậu với cô gái cậu thích, tiến triển thế nào rồi?

Kim Ngưu cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại hỏi điều này. Chỉ là, cô muốn hỏi mà thôi.

– Chẳng gì cả, không lùi mà cũng chẳng tiến.

Thiên Yết vẫn không chịu rời mắt.

– Người cậu thích, có phải là… Sư Tử…?

Đến lúc này, Thiên Yết hoàn toàn ngẩng đầu nhìn Kim Ngưu với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở lại vẻ bình thản vốn có. Cả hai dừng bước.

– … Ừm…

Cái gật đầu khẳng định của Thiên Yết khiến trái tim Kim Ngưu đau như đang rỉ máu. Dù vậy, cô vẫn nói bằng giọng lảnh lót trẻ con quen thuộc, đa phần là giả vờ.

– Vậy là tớ đoán đúng á?! Không tin được nha~~ Cậu thích công chúa băng giá của chúng ta sao?~~ Không thể nào!!

– Be bé cái mồm cậu lại.

Kim Ngưu bịt chặt miệng, cười khì.

– Vậy khi nào tỏ tình nói nghe coi~~

– N-Nhiều chuyện!!

Sau khi nói bằng chất giọng lấp bấp đó, Thiên Yết đùng đùng bước đi.

Kim Ngưu vẫn đứng yên, nhìn cậu con trai đang bước nhanh như đang xấu hổ đó mà phì cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng bị thay thành vẻ mặt bi thương. Kim Ngưu bặm chặt môi một cách khổ sở. Dù cho đã biết rất rõ, nhưng khi nghe câu trả lời mà Thiên Yết chính miệng nói, cô vẫn không nén nổi cái cảm giác đau đớn nơi lồng ngực.

“Người ta đã có người mình thích rồi, lại còn là cô bạn mà mày quý đấy, mày còn định phá hoại đến bao giờ? Mày sẽ không bao giờ là quan trọng nhất với cậu ấy, sẽ mãi mãi là một nữ phụ si tình trong cuộc đời cậu ấy mà thôi, cái vai mà mày ghét nhất đấy! Vậy mà, mày vẫn chưa chịu từ bỏ? Kim Ngưu, mày là đồ đại ngu ngốc!!!”
Bình Luận (0)
Comment