Song Ngư rời khỏi căn phòng nơi Sư Tử vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đã năm ngày trôi qua, và cô vẫn chưa chịu tỉnh dậy, mở mắt mà nhìn cậu. Và cũng trong năm ngày đó, Song Ngư chỉ chợp mắt có lẽ vài giờ, chỉ là do
ngủ quên. Mất cô một lần khiến cậu chẳng còn dám rời khỏi cô lần nào
nữa.
Bước vào phòng đọc sách, Song Ngư trả lại quyển sách lại chỗ cũ, đồng thời rút một quyển khác khỏi kệ. Năm ngày, chả biết cậu đã đọc cho cô
nghe bao nhiêu câu chuyện rồi nữa. Nhìn quyển sách đề tên Bạch tuyết,
cậu bất giác bật cười.
Trên đường trở về phòng Sư Tử, Song Ngư vô tình bắt gặp một người con trai đứng ngay trước cửa. Bàn tay cứ toan đưa lên vặn cửa rồi lại thả
xuống, mặt cúi gầm. Song Ngư nghiêng đầu.
– Mày làm trò gì vậy, Thiên Yết?
oOo
Đứng ngoài ban công nơi phòng Sư Tử đang nằm, cậu khoanh hai tay trên lang cang, nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt nâu cafe hờ hững. Cái màu sắc u ám như sắp mưa kia không khiến cho Song Ngư bận tâm.
– Vậy, mày có chuyện gì đây?
Thiên Yết đứng cạnh Song Ngư, dựa lưng vào lang cang, hai bàn tay đan chặt trong khi đôi mắt màu khói cứ nhìn mông lung một điểm vô hình nào
đó.
Trong đầu Thiên Yết lúc này là một mớ hỗn độn không sao giải quyết
được. Cả đêm qua, cậu không tài nào chớp mắt được dù chỉ một chút. Cảm
giác khó chịu và tội lỗi đè nặng nơi con tim, khiến lồng ngực Thiên Yết
đau không thôi. Bao nhiêu lần cậu cố nhắm mắt mà chìm vào giấc ngủ, là
bấy nhiêu lần khuôn mặt đau khổ đẫm nước của Kim Ngưu lại hiện lên. Cậu
đau, nhưng chẳng biết đau vì điều gì. Là vì cậu thấy có lỗi khi gieo rắc hi vọng nhỏ nhoi cho cô quá lâu rồi phút chốc đạp đổ nó, hay vì một lí
do nào khác. Dù có nghĩ bao nhiêu lần, đầu Thiên Yết hoàn toàn hỗn độn
và trống rỗng.
– Ngày hôm qua… tao gặp Kim Ngưu. Cậu ấy chạy dưới trời mưa với khuôn mặt đau khổ, nên tao đã đưa cậu ấy về căn hộ và giúp Kim Ngưu bình tĩnh lại…
– Kim Ngưu á? Sau đó thì sao…?
Thái độ ngập ngừng khó nói của Thiên Yết khiến Song Ngư thấy lạ.
Thằng bạn thân này của cậu chưa từng mang vẻ mặt khổ ải này, trừ khi có
chuyện gì đó rất lớn. Trong đôi mắt màu cafe sẫm thoáng tia tò mò. Chợt, trong đầu Song Ngư hiện lên một ý nghĩ. Lại đưa mắt nhìn lên bầu trời,
cậu hỏi bằng giọng lơ đễnh.
– Kim Ngưu, tỏ tình với mày sao…?
Thiên Yết theo phản xạ lập tức quay sang, nhìn Song Ngư bằng đôi mắt
ngạc nhiên tột độ. Nhưng đáp lại với điều đó, Song Ngư chỉ nói với giọng bình thản.
– Chuyện Kim Ngưu có tình cảm với mày, không cần ai nói tao cũng
biết. Không chỉ tao, mà tụi nó cũng biết, biết hết. Quá dễ để có thể
nhận ra.
Chớp mắt một cái, đôi mắt Thiên Yết lại rũ xuống. Rời mắt khỏi Song Ngư, cậu cười khổ.
– Vậy chỉ có tao, là không nhận ra…?
Tự hỏi bản thân mình như thế, Thiên Yết cắn mạnh môi. Làm sao cậu có
thể không nhận ra tình cảm của Kim Ngưu, làm sao cậu có thể cứ làm tổn
thương cô như thế! Tụi nó đều nhận ra, Song Ngư, kể cả thằng ngốc nghếch như Thiên Bình, vậy mà chỉ có mỗi cậu. Trong mắt Thiên Yết, thực chỉ
biết quan tâm đến mỗi Sư Tử sao!
– Vậy, tao phải làm gì…?
Chính bản thân Thiên Yết cũng không hiểu nổi sao mình có thể hỏi ra
một câu ngu ngốc và vô trách nhiệm đến thế. Chỉ biết, mọi thứ trong cậu
lúc này, từ suy nghĩ đến tình cảm, đều không còn sáng suốt nữa, cậu
chẳng thể nghĩ được bất kì điều gì.
– Mày đối với Kim Ngưu… là gì…?
Thiên Yết thoáng giật mình trước câu hỏi của Song Ngư. Cậu vẫn chưa hiểu lắm câu hỏi ấy.
Dường như hiểu được ý nghĩ đó trong đôi mắt màu khói kia, Song Ngư nói tiếp.
– Là bạn đơn thuần… hay một thứ tình cảm gì đó khác…?
Điều này, dù chỉ một lần, Thiên Yết cũng chưa nghĩ đến. Đối với cậu
mà nói, thì không có mấy người có thể gọi là bạn. Cậu không đơn giản để
tin tưởng một người, và thật đã rất khó khăn, Thiên Yết mới có thể làm
bạn với tụi nó. Tuy nhiên, nếu nói về tin tưởng, cậu không chắc chắn.
Vậy mà, cậu lại có thể nói ra mọi tình cảm chôn giấu của mình cho Kim
Ngưu mà không chút nghi ngờ. Bản thân cậu thực cũng không hiểu, tại sao.
Kim Ngưu từ lúc quen biết và thân nhau năm lớp chín, đã luôn luôn đối xử thân thiện và tốt với cậu. Dù cho Thiên Yết lạnh lùng bao nhiêu,
không thích tiếp xúc và kết bạn bao nhiêu, Kim Ngưu chưa từng màng đến
điều đó. Cô luôn dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt và đến lúc này Thiên
Yết mới có thể nhận ra. Trong số tụi nó, người đầu tiên chủ động bắt
chuyện với cậu, không ai khác chính là Kim Ngưu.
Kim Ngưu là người mà Thiên Yết có thể tin tưởng nhất trong số tụi nó. Cô luôn ở bên cậu. Những lúc suy sụp, dù cho bị cậu xua đuổi thế nào,
cô cũng quyết ở cạnh. Không nói bất kì điều gì, chỉ lẳng lặng ở bên.
Càng nghĩ, Thiên Yết càng không hiểu, làm sao Kim Ngưu có đủ mạnh mẽ
để thích một người mà chính cô biết rõ chỉ xem mình là bạn. Luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ mà không một lời than trách, luôn trưng ra bộ mặt vui tươi để rồi tự bản thân chịu đựng đau khổ. Một kẻ như Thiên Yết, liệu
có đáng để Kim Ngưu phải hi sinh như vậy…? Bản thân Thiên Yết cũng là
một kẻ đơn phương, nhưng hi sinh như Kim Ngưu lại là chuyện hoàn toàn
khác…
Chẳng hiểu sao, Thiên Yết cảm thấy rất lạ. Cậu không muốn, thật sự
không muốn những chuyện thế này xảy ra! Tại sao, mọi chuyện không thể
như trước giờ… Thiên Yết không muốn, làm tổn thương Kim Ngưu…
– Tao, thực không biết. Chỉ biết, lồng ngực cứ bị đè nặng, đau nhói không thôi…
Bất chợt, tiếng sấm vang lên. Song Ngư ngẩng đầu nhìn những giọt nước mưa rơi chầm chậm, rồi ào xuống như trút nước. Đôi mắt màu cafe sẫm
lãnh đạm đến lạ.
– Nó có giống cảm giác, lúc mày từ bỏ Sư Tử không…? Sự đau đớn ấy…?
Thiên Yết bất giác đặt tay lên trước ngực. Cảm giác lúc phải từ bỏ
tình cảm của mình, và lúc này, chẳng hiểu sao Thiên Yết không tài nào
phân biệt được.
– Giữa yêu và thích, mày nghĩ chúng giống hay khác nhau?
– Sao lại hỏi như vậy?
Song Ngư quay sang, nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết bằng sự điềm tĩnh.
Thấy lạ, nhưng Thiên Yết cũng không hỏi. Hai tay đặt trên lang cang,
Song Ngư đỡ cầm, lại tiếp tục nhìn bầu trời mưa một cách bâng quơ.
– Vì tao nghĩ, giữa thích và yêu, mày và Kim Ngưu đều đã nhận định sai về chúng.
Thiên Yết hoàn toàn không hiểu, Song Ngư có ý gì khi nói như vậy. Cậu im lặng lắng nghe, dù đôi mày hơi nhíu lại thay cho câu hỏi.
– Kim Ngưu đối với mày, rất sâu đậm. Đó không phải chỉ là cảm xúc
thoáng qua của sự thích một người. Không đơn thuần như vậy, bởi vì đó…
chính là tình yêu.
– Yêu…?
– Tình yêu mãnh liệt hơn sự thích nhiều. Chỉ có thể là vì yêu, Kim
Ngưu mới có thể để cho bản thân chịu đau khổ mà không một lời than trách như vậy. Hoặc có lẽ, không phải không nhận ra, mà là Kim Ngưu không
muốn chấp nhận điều đó.
Yêu và thích… thật sự khác biệt đến vậy… sao…?
– Cả mày cũng vậy.
– Tao sao?
Đáp lại sự kinh ngạc của Thiên Yết, Song Ngư chỉ khẽ gật đầu. Cậu lại nói tiếp, hệt như để giải thích cho Thiên Yết hiểu rõ.
– Mày đã nhầm, giữa yêu và thích, với Sư Tử, kể cả Tử Nhi.
Cậu… nhầm…?!
– Từ nhỏ, Tiểu Yết lạnh lùng trầm lặng đã luôn ở cạnh và chăm sóc tận tình cho Tử Nhi nghịch ngợm và chẳng bao giờ biết quan tâm đến bản thân mình. Và điều đó khiến Tiểu Yết đã vô tình dành cho Tử Nhi một thứ tình cảm đặc biệt.
Cái cách gọi biệt danh kia khiến Thiên Yết thấy lạ. Nhưng không khiến cậu bận tâm cho lắm. Song Ngư dường như không để ý, tiếp tục nói bằng
giọng lơ đễnh.
– Đến tận lúc lớn, Tiểu Yết vẫn không thể quên được Tử Nhi, người
được biết là đã chết trong một vụ tai nạn. Năm lớp mười, một cô gái có
ngoại hình hệt như Tử Nhi chuyển đến, là Sư Tử. Tiểu Yết đã nhận ra được hình ảnh của Tử Nhi bên trong Sư Tử, và một lần nữa, Tiểu Yết dành cho
cô bạn kia một thứ tình cảm không hề giống tình bạn bè.
– Rốt cuộc mày đang nói cái quái gì vậy?
Thiên Yết bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu thực không hiểu Song Ngư đang diễn vở kịch gì nữa! Nhưng ngược lại với cậu, Song Ngư hoàn toàn bình thản. Quay sang nhìn Thiên Yết bằng đôi mắt màu cafe sẫm có gì đó lạnh, Song Ngư hơi cười.
– Mày còn nhớ năm chúng ta học lớp chín, trong Lễ hội Văn hoá của trường năm đó, đã có tổ chức buổi lễ khiêu vũ không?
– Thì sao?
– Kim Ngưu đã được rất nhiều người mời nhảy cùng. Và trong lúc cậu ấy đang bối rối không biết làm gì, chính mày là người đã đến đuổi đám đông ấy đi, với một bản mặt khó chịu và cực kì tức giận không?
Thiên Yết thoáng giật mình. Đúng là chuyện đó có xảy ra, nhưng thì sao chứ! Vô thức, Thiên Yết bặm chặt môi.
– Chưa hết, mày khó chịu với tất cả những người con trai tỏ tình với Kim Ngưu.
Mặt Thiên Yết chẳng hiểu sao thoáng đỏ. Mấy chuyện đó mà Song Ngư cũng biết sao.
– Tại sao mày lại hành xử như vậy? Lẽ nào… là ghen…?
– Làm sao có thể…?
Song Ngư không chút ngại ngần mà nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết.
– Mày hiểu ý tao rồi đúng chứ?
– Dù vậy đi chăng nữa, không thể nào tao lại… với Kim Ngưu… không thể…!
Song Ngư quay ra ngoài, hai tay chống trên lang cang mà đỡ lấy cằm. Cậu nói bằng giọng hờ hững.
– Mày ngộ nhận tình cảm của mày dành cho Sư Tử, trong khi đó chỉ là
tình cảm như của một người anh dành cho em gái, đơn thuần là vậy. Mày
quan tâm chăm sóc Sư Tử vì cô ấy giống Tử Nhi, cần được bảo vệ. Nó thậm
chí còn chưa thể gọi là thích. Nhưng, với Kim Ngưu lại khác.
– Không thể…
– Mày chỉ không muốn chấp nhận điều đó! Ích kỉ không muốn từ bỏ tình
cảm đó giờ mà mày ngộ nhận là thích, là yêu! Trong khi người mày thực sự có tình cảm, lại là Kim Ngưu! Mày sợ, sợ nếu sống thật với tình cảm của mình, cứ như mày đang biến Kim Ngưu thành người thay thế cho Sư Tử!
Cái giọng điệu bình thản nhưng chẳng khác nào đang kết tội của Song
Ngư như dồn Thiên Yết. Cậu không thể phản bác lại Song Ngư dù chỉ một
chút. Chính bản thân Thiên Yết còn không hiểu nổi mình, và điều đó khiến cậu không thể phản bác lại Song Ngư.
– “Là mình… có tình cảm với Kim Ngưu…? Làm sao… có thể…!”
(Còn tiếp)