Học Viện Nữ Thần

Chương 39

Trao cho Dương viên tinh thạch xong, Đinh Tiên Hoàng trong lòng tò mò về Bảo Ngọc, liền hỏi Dương:

 "Tinh linh đi theo ngươi là loại tinh linh gì? 

Sao ta chưa từng biết đến?"

Dương gãi đầu: 

"Thảo dân cũng không biết..."

"Ngươi cũng không biết?

 Ta nhìn nó lớn hơn tinh linh bình thường, lại quá nhỏ so với tiên nữ, nhưng lại có thể Tiên hóa, mà tại sao lại thích mảnh Nghịch Thiên kiếm thế kia?"

"Lúc trước hình như nó từ mảnh Nghịch Thiên kiếm mà sinh ra..." 

Dương nói.

"Từ Nghịch Thiên kiếm?

 Chẳng lẽ là kiếm linh của Thiên kiếm?

" Đinh Tiên Hoàng đoán.

Thần Bảo có linh tính, còn Tối Thượng bảo có linh hồn, Thiên kiếm cũng không ngoại lệ, linh hồn của Thiên kiếm được gọi là kiếm linh.

Đinh Tiên Hoàng nhìn Dương thật sâu, Long thể bá vương, Tiên vũ, trí tuệ siêu phàm, linh lực Đế Lôi - Tử Vong, lại có khả năng cao là đang nắm giữ linh hồn của Tối Thượng Bảo duy nhất của nước Việt: 

Thiên kiếm, chưa kể chuyện linh lực trong ngôi mộ này không ngừng bị cơ thể Dương hấp thu, dù đang trong ảo cảnh cũng hấp thu không ngừng, đây phải là một tuyệt thế công pháp!

Đinh Tiên Hoàng không khỏi gật gù, tên nhóc con này hiện tại tuy nhỏ yếu, nhưng tương lai vô lượng!

"Thưa bệ hạ..."

Đinh Tiên Hoàng đang trầm tư, nghe tiếng My khe khẽ hỏi.

"Ngươi có gì muốn hỏi?

" Đinh Tiên Hoàng hỏi.

"Thảo dân muốn hỏi... 

chuyện trong ảo cảnh có thể thành thật không ạ?

" My hỏi.

Đinh Tiên Hoàng đáp:

 "Đoạn từ lúc ngươi sinh ra đến ngươi hiện tại là từ ký ức thật trong não ngươi, về đoạn sau hoàn toàn là ảo cảnh lấy ngươi làm trung tâm, tự suy diễn ra."

My thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi một chút, chợt cảm giác có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, tim nàng hồi hộp đập.

"Sao vậy My?

" Dương quan tâm hỏi.

"Không có gì..." 

My cúi mặt đáp.

Nguyệt bĩu môi, trong lòng nổi lên một tia cảm giác nữa như khó chịu nữa lại dịu dàng...

Đinh Tiên Hoàng lắc đầu cười khổ, bọn này tưởng ta đây vô hình hay sao?

"Còn chuyện này nữa! 

Võ Phi Dương, có muốn tiếp nhận truyền thừa của ta không?

" Đinh Tiên Hoàng hỏi.

Dương trầm tư, ta muốn bí kíp gì mà chẳng có? 

Nhưng chợt nhận ra lúc Đinh Tiên Hoàng hỏi dường như khẽ nháy mắt với mình một cái.

 Hắn nghĩ một chút rồi quỳ xuống: 

"Nếu được vậy thì thảo dâng cung kính chi bằng tuân mệnh!"

"Tốt! Tốt!

" Đinh Tiên Hoàng gật gù: 

"Vậy ngươi hãy ở lại đây vài tháng ta sẽ truyền dạy cho ngươi tất cả những gì ta biết!"

Đinh Tiên Hoàng quay sang My và Nguyệt:

 "Còn hai ngươi hãy bước vào vòng sáng, ta đưa các ngươi ra khỏi đây."

"Vâng ạ!

" My và Nguyệt cung kính đáp, sau đó lại quay sang nhìn Dương, ánh mắt lo lắng.

"Đừng lo! 

Ta không sao đâu!

" Dương nói.

"Chúng ta lo là lo sau khi ngươi rời khỏi đây!

" Nguyệt nói.

"Nếu ngươi muốn đến Long thành, hãy mang chúng ta cùng đi!

" My nói tiếp, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Không được! 

Nguy hiểm lắm!

" Dương phản đối.

"Nguy hiểm thì ngươi càng không nên đi một mình!

" Nguyệt nói.

"Rồi rồi... Như vầy đi! 

Ta hứa sau khi tiếp nhận xong truyền thừa của bệ hạ sẽ trở về học viện!

" Dương khẳng định.

"Ngươi hứa đó!

" My nói.

Đinh Tiên Hoàng nói thêm: 

"Yên tâm, có ta làm chứng, sau khi tiếp nhận truyền thừa của ta thì hắn sẽ trở về học viện!"

Sau một hồi từ biệt, My và Nguyệt chuyển hết thức ăn lương thực cho Dương rồi lên thang máy lên tầng đầu ngôi mộ, những người khác cũng được Đinh Tiên Hoàng kêu gọi rời đi.

Ngoài khe nứt không gian, có rất nhiều Linh Tá đã tụ tập chờ thời cơ tiến vào, chợt xôn xao thấy một đoàn Linh Úy từ khe nứt bước ra, khi người cuối cùng bước ra, khe nứt đóng lại...

Bên trong mộ.

Đinh Tiên Hoàng lắc đầu tự giễu:

 "Đường đường từng là một hoàng đế, lại phải phối hợp với ngươi đi lừa hai cô bé... 

Haiz..."

Dương an ủi: 

"Cũng không tính là lừa, thảo dân không nhận truyền thừa của ngài thì lời hứa vô hiệu rồi!"

"Cứ xưng con như trước đi! 

Ta biết ta cũng không có khả năng dạy gì cho ngươi, ngươi đã có con đường riêng.

 Ta giữ ngươi lại vì biết nơi đây đối với ngươi còn chút tác dụng..."

Dương gật đầu: 

"Vâng! 

Linh lực nơi đây khá đậm đặc, rất thích hợp cho con tu luyện..."

"Ngươi tu luyện Thôn Thiên Địa công pháp phải không?

" Đinh Tiên Hoàng hỏi.

"Ngài cũng biết?"

"Biết sơ sơ thôi. 

Linh hồn ta không lâu nữa sẽ tiêu tán, lượng linh lực nơi này để lại cũng không tác dụng gì, ngươi cứ thoải mái mà hấp thu đi, trước lúc tiêu tán ta sẽ đưa ngươi ra."

"Ngài sắp tiêu tán?"

"Ừ!

 Tâm nguyện xem như đã thành, ta cũng nên yên nghỉ rồi..." 

Đinh Tiên Hoàng thanh thản nói.

Ngài lại nói tiếp: 

"Ta biết ngươi nóng lòng cứu mẹ, ta không ngăn cản, cũng không ủng hộ. 

Bản thân ngươi còn quá non nớt, ngươi muốn mạnh mẽ thì buộc phải xông pha, nhưng ngươi muốn sống thì đừng bao giờ cho là mình đã đủ mạnh mẽ!"

Một tháng sau.

Thành phố biển Vũng Tàu là một khu du lịch biển khá nổi tiếng ở Nam Bộ, ngoài là một nơi nghỉ dưỡng, vui chơi, ăn uống, nơi đây còn là vị trí đặt một cánh cổng dẫn xuống Long thành.

Đường bờ biển cong vút đầy gió dưới ngàn ánh sao đêm cùng rì rào sóng vỗ.

 Chiếc xe buýt được kéo bằng linh tượng dừng lại ở một trạm ven đường.

Thanh niên vận quần tây áo sơ mi, thân hình khỏe mạnh cân đối, gương mặt bình thường, tuổi khoảng 22 bước xuống xe buýt, ngước mặt hít sâu hương biển lành lạnh.

Hắn, chẳng ai khác chính là Võ Phi Dương, sau khi rời khỏi bí cảnh, Dương liền lập kế hoạch xâm nhập Long thành tìm cách cứu mẹ.

Nhờ có Google, Dương tra thông tin vài người của Long tộc mất tích mà không ai biết rằng đã chết, sau đó hắn chọn một người cùng tên Dương. 

Lâm Tráng Dương mất tích và chết cách đây 2 năm, có hình thể khá giống Phi Dương hiện tại. Sau đó Dương đi mua nguyên liệu, nhờ công nghệ giả kim siêu phàm đem chế tạo thành một loại mặt nạ giả thành Lâm Tráng Dương, ngoài ra còn làm ra một thẻ chứng minh thư không khác nào thẻ thật của chính Lâm Tráng Dương, mọi thông tin địa chỉ nhà, người thân, sở thích của Tráng Dương đều được Dương nắm rõ.

Dương đứng trên bờ đê, nhìn ra hòn đảo nhỏ xíu nằm cách bờ biển chỉ khoảng 200 mét. 

Từ bờ biển ra đến đảo có một con đường làm bằng đá cụi, con đường này hoàn toàn do sóng biển tự đắp nên, khi thủy triều lên cao thì con đường sẽ chìm mất, khi thủy triều rút thì đường lại nổi lên.

 Trên đảo có một cái mếu, mếu Hòn Bà, đây chính là nơi đặt cánh cổng không gian dẫn xuống Long thành, cánh cổng này sẽ mở ra 2 giờ 1 lần, và yêu cầu thẻ chứng minh thư của Long thành hoặc visa du lịch nếu không phải người của Long thành, cùng phí di chuyển mới được đi qua.

Chưa đến giờ, Dương lang thang đường bờ biển, dọc đường là các nhà hàng, quán cà phê, đủ các loại đèn màu.

"Anh đẹp trai ơi, ghé đây uống em nè!"

Dương đến ngồi một bàn trống, định kêu ly cà phê đá , nhưng thấy bàn bên kia có một gã đang uống lượt 2 ly,chột dạ định kêu thêm thì thấy một cô gái cầm hóa đơn đến gian cạnh hắn tính tiền, gian này cũng không kéo rèm.

"Cái gì?

 800... Mụ nội nó!

 Vô uống có ly đá me mà 800 ngàn?

" Người đàn ông trung niên trông khá anh tuấn hung hăng quát.

Nữ tiếp viên khổ ải phân trần:

 "Quý khách, ly đá me thì quán có thể miễn phí cho ngài.

"Mụ nội nó! 

Được bổn đế ghé quán là vinh hạnh của các ngươi đấy biết không hả? 

Bổn đế không đòi tiền là may, còn đòi ta 800 ngàn? 

Biết bổn đế là ai không?"

"Quý khách..."

"Mụ nội nó!

 Bổn đế chính là tộc trưởng kế nhiệm của Long thành đây! 

Lôi Long Đế - Long Chúc Lôi!

 Mụ nội!"

"Ạch!

" Dương giật mình bật dậy, Long Chúc Lôi, vậy chẳng phải lão là cậu của mình sao? 

Thế éo nào mà tộc trưởng tương lai của Long thành lại lên bờ uống đá me ôm?

 Lại còn quỵt 800 ngàn?

"Google?

 Hắn là ai?

" Dương nghi ngờ thử hỏi google.

Google đáp:

 "Long Chúc Lôi, con trai của tộc trưởng Long tộc, linh lực Linh Đế cấp 2, hệ Lôi, biệt danh Lôi Long Đế."

"Ặc!

" Dương bật ngửa, nhìn Long Ngạo lạnh lùng kêu ngạo, đầy khí chất hoàng gia, Dương còn tưởng Long Chúc Lôi cũng phải bá đạo đế vương, nghĩ thế quái nào cũng không ra là thằng cha chợ búa này.

"Đậu mợ không giảm giá phải không?"

Cô tiếp viên cúi đầu: 

"Vâng, đây là giá quy định, xin quý khách thông cảm."

"Mụ nội nó!

 Quán có nhận rửa chén trừ nợ không thì nói nhanh!"

Dương lắc đầu chào thua, lấy từ thẻ ATM ra 2 tờ 500 nghìn đưa cho cô tiếp viên: 

"Tiền của bác này anh trả, boa cho em 2 trăm, mong em thứ lỗi."

"Vâng, cảm ơn quý khách!

" Cô tiếp viên cúi đầu cảm ơn rối rít rồi rời đi.

"Ngươi tên gì?

" Long Chúc Lôi thấy Dương hào phóng trả tiền giúp mình, liền hỏi.

Dương đáp:

 "Ta tên Tráng Dương, là người Long tộc."

"Tốt! 

Cho ta địa chỉ, mai ta trả tiền cho ngươi! 

Gấp 10 lần số tiền hôm nay!

" Chúc Lôi sảng khoái vỗ bộp bộp lên vai Dương, làm hắn muốn lún xuống đất.

"Dạ không cần, chỉ là thấy ngài bất phàm nên tỏ lòng ngưỡng mộ! 

Nhưng mà ngài không nên giả dạng Lôi thiếu tộc trưởng..." 

Dương nói, vờ như không tin Long Chúc Lôi là thật.

"Ha ha!

" Chúc Lôi cười lớn, không khẳng định cũng không phủ nhận: 

"Ngươi thẳng thắng, ta thích!

 Ngươi thuộc nhánh nào của Long tộc, làm nghề gì?"

"Ta thuộc họ Lâm, nói ra có phần xấu hổ, hai năm trước ta lên đây tìm khoáng thạch luyện kim, nào ngờ gặp nạn, đến nay mới hồi phục nên liền trở về."

Long Chúc Lôi gật gù, hắn biết họ Lâm của Long tộc, là dòng họ chuyên luyện kim, người của họ này lên bờ tìm khoáng là chuyện không hiếm.

"Vừa hay ta cũng đang chờ về thành, ngươi đi cùng ta không?

" Long Chúc Lôi không hiểu sao cảm giác tên nhóc này khá thân thiết và hợp gu, liền rủ rê.

"Vâng, có bạn bè bầu bạn thì còn gì bằng!"

Hai người một lớn một nhỏ dắt nhau ra mếu chờ mở cổng, Long Chúc Lôi linh lực Linh Đế cõng Dương đạp nước chạy thoáng cái đã ra đến ngôi mếu.

"Ngài lợi hại như vậy, sao lại không có tiền trả ly đá me?

" Dương tò mò hỏi.

"Mụ nội nó! 

Vợ ta bệnh nặng, lên đây tìm mua một loại thuốc hiếm, mua xong còn thừa mấy triệu, đang đi bị một đám du côn chặn đường cướp.

 Má nó, dạy dỗ chúng nó một trận xong thấy tội nghiệp quá đem tiền cho gần hết, chừa lại đúng 1 triệu, để 500 ngàn mua vé, đéo ngờ uống ly đá me ôm mất 800 ngàn, mụ nội nó!"

"Ặc!

" Dương trong lòng nghi ngờ Long Ngạo có thật là con ruột của lão này không, sao mà khác nhau một trời một vực vậy nè.

Lúc này, từ trên đỉnh ngôi mếu bắn ra một cột sáng vàng, báo hiệu cổng đã mở.

"Đi thôi!

" Long Chúc Lôi kéo Dương vào trong mếu, trong mếu trống vắng, chỉ có một tấm gương lớn ở giữa mếu và một người bán vé cùng mấy tên bảo vệ kiểm tra chứng minh thư.

Dương đưa ra chứng minh thư ra, tên bảo vệ lấy một thứ như máy quét rọi qua, xác minh là thật liền trả lại cho Dương.

Người có giấy chứng minh của Long thành cấp thì giá vé là 500 nghìn, Long Chúc Lôi còn đúng 1 triệu nên sảng khoái mua cho Dương một vé, sau đó tung tăng bước qua cổng.

Khi bước qua phía bên kia cánh cổng, trước mắt Dương là một cảnh tượng choáng ngộp, Long thành không phải chỉ đơn giản là một cung điện ở dưới nước như hắn thường tưởng tượng, mà là cả một thành phố khổng lồ dưới lòng biển sâu, trông hiện đại đồ sộ không kém gì Sài thành.

Tòa Long thành như được một bong bóng khổng lồ bao bọc, khiến biển xanh chỉ có thể lơ lửng phía trên hóa thành bầu trời xanh thăm thẵm, thỉnh thoảng lại có một đàn cá bơi ngang bầu trời, dưới mặt đất, không có cây cỏ bình thường mà thay bằng các loại rong rêu san hô đủ loại màu sắc.

Hít một hơi hương biển sâu nồng đậm, Dương trong lòng như gào thét: 

"LONG THÀNH! 

TA ĐẾN RỒI ĐÂY! 

MẸ! 

CHỜ TA ĐẾN CỨU NÀNG!"

CONTINUE...

Bình Luận (0)
Comment