Học Y Ở Thế Giới Song Song

Chương 8

Tiểu Hàm vừa đi vừa nghĩ mà xấu hổ đỏ mặt. Tới nơi này, mặc dù có rất nhiều thứ không quen, nhưng cô đều cố học cách để quen. Tựa như mới sáu giờ rưỡi đêm là vào mùng, sáng năm sáu giờ là dậy, hoặc là trời vừa sập tối liền cả trời đất trong ngoài nhà cửa đều tối mù tối mịt, đi mà không chú ý, sẽ va vào ghế, đá vào chân giường. Bởi vì hiện tại còn chưa có điện. Chỉ dùng đèn dầu. Mà để tiết kiệm tiền, chỉ đốt đèn ở nơi cần thiết, khi mà mọi người vào mùng hết, liền thổi tắt đèn.

Mấy cái này Tiểu Hàm chỉ dùng vài hôm là có thể thích ứng. Nhưng lại có vài vấn đề là luôn khiến cô không quen nổi.

Tuy thân thể này chỉ mới sáu tuổi, nhưng tâm tính hiểu biết của cô là của một người trưởng thành. Tưởng tượng một người trưởng thành mà đứng ở trước mặt bàn quan thiên hạ thay quần áo, là cỡ nào đáng sợ?

Cô chính là bị cái đáng sợ đó ám ảnh đấy!

Bởi vì nhỏ tuổi, mẹ cứ nói cô tự tắm sẽ không tắm sạch. Cho nên cứ buổi chiều tối nấu nước nóng cho cô tắm, mẹ đều đi theo tắm rửa cho cô. Đôi bàn tay chai sần của mẹ sẽ chà rửa kỳ cọ ở khắp người cô, tắm xong rồi, quần áo cũng không cho thay trong nhà tắm, mà chờ tắm cho cô xong, cha hoặc anh hai sẽ đi vào ôm cô đang "trần như nhộng" đi ra ngoài, ở tại nhà lớn trước mặt mọi người từ từ mặc quần áo.

Tới đây hơn một tuần, cô nhiều lần phản kháng, nhưng đều không thành. Cứ mỗi ngày, sau khi trải qua tình cảnh như vậy cô đều sẽ trầm mặt mặc niệm hơn mười phút. Riết không thành thói quen, mà giống như bị chết lặng.

Lại tựa như lúc này, đi xí mẹ đều nói để mẹ chùi mông giúp. Nghĩ thôi đã thấy sợ rùng mình.

Nếu thật sự là đứa nhỏ, cô sẽ không cảm thấy thế nào. Chỉ là cô đã lớn, là một người trưởng thành. Bị người khác chạm vào mấy chỗ xấu hổ như vậy, cô thực sự cảm thấy rất bí bách và ức chế, chỉ muốn đào một cái lỗ sâu rồi chui trốn xuống bên dưới.

Đó là một chuyện, còn một chuyện nữa chính là...

Đi xí ở nhà thì bằng cây cầu tiêu. Là một cây cầu bắt ra một cái mương, dưới mương là cá tra, cá trê. Mỗi lần đi xí sẽ đi ra cây cầu có mái che đó mà xả bầu tâm sự.

Đó là ở nhà cô, có lần nghe cô càm ràm, anh Tứ Tự liền nói. "Nhà mình còn đỡ, chứ có nhiều nhà á hả, cây cầu sát với mé nước, cá nhảy văn nước lên mông. Anh còn nói, nhiều khi tới mùa nước lên nước ngập cầu, giống ở trường học. Thì không có cầu đi, học sinh mắc quá muốn đi, liền trèo lên cây đào cặp mé sông mà đi... Nghe thôi đã thấy sợ.

Còn có thêm một chuyện nữa đó chính là... không có giấy vệ sinh.

Hồi này ở mấy vùng quê nghèo này, sẽ không có nhà nào đem tiền mua giấy vệ sinh về đi đâu. Có nhà sẽ lấy tập sách của con mình học xong đem ra lau chùi mông. Nhưng ở Liên gia sẽ không bao giờ có chuyện này. Nói rằng làm như vậy tụi nhỏ sẽ học ngu. Chính là không có giấy chùi, mỗi lần đi xí sẽ lấy lá chuối khô, hoặc lá cây chùi. Chùi xong sẽ đi vào nhà tắm rửa sạch lại. Lại là một sự việc khiến cô bí bách.

Đời trước khi cô còn nhỏ, cũng đã từng trải qua như vậy. Nhưng khi đó còn nhỏ, thích ứng tốt, dần dần về sau, tận hưởng nhiều năm kinh tế và công nghệ phát triển, bây giờ trở về cái thời này, vẫn cảm thấy thật khó tiếp thu..

Điều nói, từ khổ tới xướng dễ thích ứng, từ xướng tới khổ không khác gì kêu người đi tự tử..

....

Tiểu Hàm đi tới chỗ được mẹ chỉ định, đảo mắt một vòng, sau đó đi tới phía một bụi cây rậm rạp, là đi hái lá cây về....

Ngắt một lá, hai lá, năm lá, mười lá, hai mươi lá. Lúc mà Tiểu Hàm cảm thấy sắp không nhịn được, muốn quay đầu đi trở về gốc cây để "xả" thì đột nhiên....

Cô cảm giác chiếc lá trên tay của mình động động...

Còn có cảm xúc mềm mềm...

"Ngứa!"

Tiểu Hàm cúi đầu nhìn xuống mấy chiếc lá mình đang cầm, liền nhìn thấy một cái thân hình mềm mụp màu xanh cùng màu với chiếc lá, thân nó có chút dẹp, đầu nhỏ lụng thụng ngoe ngoảy nhô lên, trên chiếc đầu đó có hai mắt xanh đen như đang trừng trừng Tiểu Hàm. Cái đầu chỉ nhỏ như ngón tay út, nhưng đối với Tiểu Hàm cái đầu này to tới mức kinh dị.

Tiểu Hàm sợ sâu, rất rất sợ sâu, nhất là với những con sâu có hình dáng kỳ dị như vầy.

Chớp mắt, linh hồn của Tiểu Hàm giống như đã thoát ra khỏi cơ thể, cô rất muốn mở miệng hét lên một tiếng, nhưng vì quá kinh sợ mà không hét ra thành lời. Chỉ biết khiếp sợ, run rẩy mà đứng chết trân ở đó. Trong đầu chỉ có một ý niệm, phải tránh khỏi chỗ này, tránh xa cái con sâu đáng sợ này...

Cô kinh sợ tới mức toàn thân căng cứng, nước mắt theo hốc mắt chảy ra. Ý niệm chạy khỏi chỗ này càng lúc càng mãnh liệt, nhưng thân thể cứ không theo ý niệm mà đứng ở tại chỗ.

Mắt nhìn đăm đăm vào con sâu không chớp, nhìn nó từ từ kẻ hở nơi ngón tay run cầm cập của cô bò ra, lụng thụng lụng thụng một đường, rồi lại tựa hồ muốn bò trở lại chỗ ngón tay của cô.

Tiểu Hàm hoàn toàn khiếp sợ tới mất kiểm soát rồi, tay run lợi hại, ý niệm muốn chạy trốn khỏi nơi này càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng mãnh liệt, cho tới khi...

Trước mắt nhoáng lên một cái, một loại ánh sáng quen thuộc tựa đá dạ quang hiện lên, sau đó, khung cảnh ở trước mặt đột ngột vặn vẹo rồi biến đổi. Khung cảnh lạ lẫm và kỳ quái.

Tiểu Hàm căng tròn mắt kinh dị, dời ánh mắt khỏi bàn tay, ý nghĩ đầu tiên là...

Cô sợ quá cho nên chết luôn rồi?

Nhưng dù nghĩ tưởng là mình chết, phản ứng kế tiếp vẫn là nhìn về phía bàn tay đang nắm một chồng lá và cái con sâu kỳ dị kia.

Nó vẫn còn ở trên tay, chỉ là lúc này Tiểu Hàm có thể hoạt động được rồi, tay giơ ra, buôn thả mấy tấm lá, thân thể theo bản năng và ý niệm mà nhảy mạnh một cái, lùi về sau tận ba bước, cách xa xa con sâu.

Chờ đứng cách xa rồi, Tiểu Hàm vẫn còn chưa trấn định được tâm thần, cô ngồi thụp xuống, bàn tay đã từng chạm trúng con sâu bị cô đem giơ ra xa cách xa với người mình, tựa như cô muốn bỏ luôn bàn tay đó vậy.

Ngồi thụp xuống, vừa thở đốc, vừa khóc thút thích, lại vừa cố gắng đem sợ hãi ép xuống.

Cũng không biết thời gian qua lâu mau, đợi khi Tiểu Hàm lần nữa bình tỉnh lại. Cô liền ngơ ngác nhìn xung quanh mà hoảng sợ. Trong đầu liên tục xuất hiện ý niệm.

Mình chết rồi, đây là thiên đàn, hoặc là địa ngục?... (truyện được tác giả đăng ở trangtruyenmang.com và dienanlequydon.com. Cấm sao chép đăng tải sang web khác.)

Không gian ở trước mắt Tiểu Hàm là thế này, giống như cô đang đứng ở một lối hành lang của một tòa khách sạn vậy, chỗ này không phải tối mịt nhưng cũng không sáng sủa, nó có chút âm u. Hành lang dài hun hút, không đo đếm được dài bao nhiêu bởi nhìn hút tầm mắt vẫn không nhìn thấy điểm cuối, hành lang dài như vậy, nhưng diện tích bề ngang lại chỉ tầm hai ba mét. Một bên ở trước mặt cô là một bức tường, nơi đó có hai cánh cửa, mà phía sau lưng là một màn sương khói trắng tựa cảnh tiên ở trong phim.

Tiểu Hàm nhìn trái, rồi nhìn phải, rồi nhìn trở lại con sâu bị núp trong đống lá ở trên mặt đất cách cô mấy bước chân. Nội tâm mơ hồ ngơ ngác.

Nơi này là đâu vậy?

Chợt, một vật quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, nó bay bay lơ lửng ở tầm nhìn trước mắt Tiểu Hàm. Tiểu Hàm trừng mắt đảo con ngươi nhìn theo vật kia.

Một viên ngọc ngũ sắc, sáng lung linh.

Khi nhìn thấy rõ vật kia, Tiểu Hàm liền nhớ ngay tới mặt dây chuyền bằng ngọc của mình ở đời trước. Đúng vậy, từ lúc tới đây cô vẫn đã suy nghĩ tìm ra nguyên nhân mình tới nơi này, sau nhiều lần suy nghĩ, cô liền dựa vào hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy lấy đó làm nguyên nhân. Cô cho rằng nguyên nhân mình tới nơi này là nhờ vào mặc dây chuyền bằng ngọc ngũ sắc.

Chính là mặt dây chuyền ngũ sắc thần kỳ đó lúc này lại xuất hiện trước mặt cô!.

Theo bản năng, Tiểu Hàm vương tay lên, muốn nắm nó, tựa hồ mặc dây chuyền hiểu được cô, cho nên ngoan ngoãn dừng một chỗ cho Tiểu Hàm cầm.

"Mặc dây chuyền ngũ sắc?" Tiểu Hàm thì thào nói một tiếng.

Ngay tức khắc, Tiểu Hàm cảm nhận được mặt dây chuyền trên bàn tay cô run lên, kế đó một luồng ánh sáng cùng với khói trắng từ mặt dây chuyền bay ra, khói trắng dần dần tụ lại một chỗ, rất nhanh liền hiện lên hình dáng của một người.

Tựa hồ là một bà cụ lớn tuổi. Bà mặc trang phục màu trắng giống người cổ xưa. Ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Hàm, rồi bà mỉm cười.

"Người có duyên, rốt cuộc cũng tìm được người có duyên với ta." Người bằng khói trắng kia đột nhiên phát ra âm thanh.

Tiểu Hàm trân trân nhìn hình ảnh ở trước mắt, môi mấp máy muốn nói gì đó, trong đầu lại nghĩ, này là thần tiên? Rồi lại tưởng... này có phải là không gian trong truyền thuyết của những truyện ngôn tình ở hiện đại?
Bình Luận (0)
Comment