[Chó khác thường]
Chó?
"Loại chó gì cơ? Chó Đại Hoàng ư?" Trọng Lục không hiểu.
Vị thợ đúc đồng kia tặc lưỡi thở hắt ra, giống như gã vừa hỏi vấn đề gì đó ngu xuẩn lắm, "Cả chó là gì ngươi cũng không biết mà chưởng quầy của các ngươi dám để ngươi đi một mình à?"
"Chẳng phải do ta là người mới sao..." Trọng Lục lúng túng gãi đầu.
"Dù gì ngươi đừng ngừng giữa đường là được rồi, cũng đừng có nhìn lung tung." Thợ đúc đồng nói lại lời giống hệt những gì chưởng quầy đã nhắc nhở gã.
Trọng Lục vẫn mãi không hiểu nổi nhưng vì thời gian gấp rút nên cũng không tiện hỏi thêm nữa, định bụng trở về sẽ lập tức hỏi chưởng quầy xem chó trên đường nghĩa là gì cho rõ ràng.
Gã từ biệt người thợ nọ, ôm lên thau đồng đã được dùng bao bố bọc lại, trong chậu còn có một chiếc hộp đựng đôi đũa đồng thau.
Gã rời đi trấn nhỏ yên tĩnh, qua cầu, đứng bên lề đường đầu cầu, gã lại lấy tấm "bản đồ" mà chưởng quầy đưa mình ra lần nữa.
Vẫn theo cách cũ, gã lần lượt niệm chú ngữ mà chưởng quầy dã dạy cho mình, kiên nhẫn chờ những nét vẽ tán loạn trên tờ giấy kia biến thành một đường thẳng tắp.
Lần này nhanh hơn lần trước một chút, rất nhanh sau đó gã đã thấy con đường quỷ quyệt với đầy những đường ngoằn ngoèo có những góc độ khó tin xuất hiện trước mặt.
Thế giới trong con đường này vô cùng nhiễu loạn, mặt đất một trời một nẻo, cảnh vật bát ngát đều bị phá vụn.
Gã cứ phải cúi gằm mặt bước đi trên con đường thẳng tắp duy nhất kia mới không bị choáng váng bởi cơn chóng mặt dữ dội mà nôn mửa hay té ngã.
Nhưng gã cũng không mong sẽ trật chân rơi vào những lỗ đen đó xíu nào...!Ai mà biết bên trong nó có thứ gì chứ.
Trong không khí thỉnh thoảng sẽ có những luồng gió có mùi quái gở, khi thì sẽ có những tiếng vang kì quặc không phân biệt được từ xa hay gần truyền tới nhưng rồi sau đó gã cũng chẳng thấy động tĩnh gì thêm nữa.
Đang lúc gã cảm giác hẳn đã sắp về tới thành Thiên Lương, Trọng Lục bỗng nhiên bắt đầu ngửi được một thứ mùi rỉ sét ngây ngấy nồng nặc xộc vào, cùng với âm thanh như sắt va vào chạn sứ từng hồi chói tai từ nơi cách đó không xa vọng lại.
Tiếng đó rót thẳng vào màng nhĩ, đâm tới đại não của gã.
Tiếng gì thế?
Trọng Lục lại nhớ kĩ lời chưởng quầy và người thợ kia dặn dò, hai mắt gã vững vàng nhìn chằm chằm dưới đất, bước từng bước nhanh hơn.
Nhưng thứ mùi như dầu mỡ và rỉ sét kia mãi không chịu tan đi mà ngược lại còn càng ngày càng nồng hơn.
Đột nhiên, từ phía bên kia, cách đó rất gần, có một âm thanh có phần giống nhưng lại có gì đó khang khác lúc nãy, nó giống như tiếng kim loại va đập vào nhau, tạo thành từng tiếng vang leng keng nối tiếp nhau trong không gian.
Tiếng đi hơi giống của loại động vật nào đó...!Mà hình như là đang đi theo gã...!
Trọng Lục trong lòng chợt lạnh buốt, bước đi càng nhanh, rồi sau đó còn thậm chí bắt đầu chạy như bay.
Thứ mùi kia giống như đang bao bọc gã, bất luận cho gã có chạy trốn nhanh cỡ nào cũng vẫn có thể cuốn lấy gã.
Thứ mùi tựa như kim loạ, phát ra âm thanh như từ bên trong con thú ấy như xa như gần, thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng ngày càng khác với âm thanh gã đã nghe thấy ban nãy.
Khóe mắt gã thoáng lóe lên một...!bóng người màu đen chợt xuất hiện rồi biến mất sau vệt sáng nhưng ngay khi gã lập tức nhìn sang thì còn còn thấy bất kì thứ gì ở đấy nữa.
Tim gã đập nhanh từng hồi, cơ hồ muốn vọt ra khỏi cuống họng, lông tơ từ cổ kéo đến sau lưng dựng đứng lên hết cả, da gà da vịt sởn gai ốc hết toàn thân.
Không khí xung quanh bắt đầu thay đổi một cách vi diệu, giống như toan dịch(1) tồn tại mơ ảo trong không khí đang rót vào khiến phổi gã bỏng rát.
Một luồng khí lạnh như băng nhưng cũng đồng thời nóng tới thiêu đốt đang bốc lên ngay cạnh gã, hơi thở của "chúng nó" phì phò, lăn tăn trên làn da của gã, tuy rằng gã không thể nhìn thấy nhưng gã biết rõ chúng đang ở xung quanh mình.
(1) Toan dịch (酸液) là acid.
Rốt cuộc là...!thứ gì đấy?!
Cái này có phải chính là "chó" mà sư phụ thợ đúc đồng kia đã nói không?
Không giống với sự vĩ đại, lãnh đạm của Thành Hoàng đối với con người mà gã đã thấy trước đây, cái thứ đang lại gần gã này lại mang theo một loại ác ý thâm trầm, cổ xưa và nguyên thủy khiến người ta run rẩy.
Bọn chúng cứ tuần tự thăm dò xung quanh Trọng Lục, chốc chốc lại xuất hiện, chốc lại biến mất, chực chờ gã dừng lại.
Trọng Lục nỗ lực dùng hết sức hai chân để vọt nhanh về phía trước nhưng đột nhiên có một hiện tượng kì lạ xuất hiện trước mặt gã.
Con đường vốn đang thẳng tắp bỗng bị tách ra như bị đè ép gãy, xuất hiện thành một góc nhọn(**).
Cảnh tượng kì dị kia thật sự khiến người ta khó có thể giải thích.
Mà ngay lúc Trọng Lục chuẩn bị đi tới góc kia, gã thình lình dấy lên cảm giác về một điềm xấu cực kì mãnh liệt.
Thấp thoáng như thể trong một góc nào đó mà gã không nhìn thấy, quái thú nọ đang mở miệng thật rộng nhằm về phía gã.
Gã bắt đầu rảo bước chậm lại nhưng tuyệt đối không ngừng chân.
Gã phải tiến về phía trước, gã không được phép dừng lại...!Quyết không thể ngừng...!
Nhưng...!ngay từ trong cùng của góc nhọn kia bắt đầu tỏa ra một làn khói sương đặc sệt, một làn khói tràn ngập mùi của hắc ín và mùi rỉ sét.
Ngay sau đó, dưới tầm mắt đầy khiếp sợ của Trọng Lục, một thứ đồ vật gì lóe lên thành một vệt sáng, một thứ không thể phân biệt nổi là màu lam, màu tím hay là màu đen, thân thể nửa rắn nửa lỏng đang từ từ tràn ra từ góc khuất kia.
(Mùi hắc in na ná mùi nhựa đường)
Da đầu Trọng Lục tê dại đi, bước chân không kiềm được mà chậm dần.
Nhưng tốc độ của gã vừa chậm đi thì lập tức gã có thể cảm nhận được vật thể sền sệt cổ quái đó đang nhào từ góc cắt nhọn kia tuôn ra bốn phương tám hướng.
Gã không được ngừng nhưng mà con đường phía trước đã bị chặn đứng.
Phải làm sao bây giờ?
Ra khỏi...!Gã phải ra khỏi con đường này!
Chưởng quầy không dạy cho gã làm thế nào mới có thể giải quyết được tình huống trước mắt, một suy nghĩ của gã nhanh chóng lướt qua, mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt, gã nhìn kĩ vào những lỗ trống tối tăm, sâu hoắm như không chứa bất cứ thứ gì kia.
Nếu nhảy vào thì sẽ như thế nào?
Có khả năng sẽ không có kết quả tốt gì đâu.
Nhưng...!Chẳng hiểu sao gã lại có trực giác rằng nếu bị mấy con "chó" này bắt được, chỉ sợ mọi chuyện còn tồi tệ và khủng khiếp hơn...!
Trong lúc gã lưỡng lự còn dưới chân không thể nào ngừng di chuyển, bỗng có một bàn tay đặt lên vai gã làm gã dừng bước.
Trọng Lục sợ đến mức nhảy dựng lên, hét to một tiếng á nhưng nhanh chóng bị bịt mồm lại.
"Đừng có hét! Ngươi muốn hù ta chết à?" Một âm thanh không thuộc về chưởng quầy xuất hiện bên tai, nhưng nghe thật quen.
Trọng Lục thoát khỏi bàn tay đầy vết chai kia, thấy được mặt của Tùng Minh Tử.
Chỉ thấy chiếc đèn lồng giấy từ trong tay vị phương sĩ mặc thanh y kia bị ném lên không trung, chiếc đèn lồng đó nhanh chóng biến lớn và bao bọc lấy hai người bọn họ vào trong nó, bốn phía bây giờ chỉ còn lại một màu trắng tinh đang không ngừng xoay tròn.
"Những con chó đó chỉ có thể tiếp cận những nơi có góc nhọn.
Bên trong chiếc đèn lồng này không có góc nhọn nào hết, chúng nó vào không được đâu." Tùng Minh Tử thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trọng Lục còn đang kinh hồn bạt vía chưa kịp tỉnh, "Ngươi không sao chứ?"
"Làm...!làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Chưởng quầy của các ngươi thấy không yên tâm khi để ngươi đi một mình nhưng mà hắn đêm nay thật sự không thể ra ngoài, không có cách nào khác để lấy đồ kia.
Tên thợ đúc đồng đó lại không chịu tin tưởng người mà hắn chưa từng thấy qua cho nên hắn đành phải sai ngươi đi, thuận tiện rèn luyện lòng can đảm cho ngươi thêm một chút." Tùng Minh Tử cười đắc ý đến nỗi lộ ra cả hàm răng trắng sáng với gã, "Chưởng quầy của bọn ngươi bảo ta lặng lẽ đi theo sau ngươi, xem ra hắn đúng là nhìn xa trông rộng."
Trọng Lục vuốt mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán, khó chịu nói, "Cũng may là nhờ có ngươi...!Cảm ơn ngươi..."
"Chấp nhận." Ngay sau khi Tùng Minh Nói, một tràng âm thanh chói tai, đinh tai nhức óc, vừa phẫn nộ vừa quái dị cắt ngang, tựa như có hàng vạn con quỷ, cả nam cả nữ đang đồng loạt tru rú lên từ hố địa ngục.
Trọng Lục hoảng tới mức rụt cổ, ôm chặt lấy thau đồng vào lòng.
Tùng Minh Tử trấn an nói, "Đừng sợ, chúng nó cũng chỉ có thể tức giận điên loạn các thứ thôi, vào không được.
À, đúng rồi, chúng nó còn chưa đụng tới ngươi chứ?"
Trọng Lục lắc đầu.
"Thế là tốt rồi.
Một khi đã bị chúng nó đụng qua thì phiền lắm.
Cho dù ngươi có trốn chạy đến nơi nào, chỉ cần có góc nhọn đều có khả năng bị chúng bắt đi ngay lập tức."
Trọng Lục nhìn ra bên ngoài xuyên qua một tầng chắn mỏng của đèn lồng giấy, thấy được những bóng đen không ngừng kích động, chúng như sương khói lại tựa sóng thần đang quay cuồng không dứt.
"Đó là thứ gì?" Trọng Lục hỏi, "Liệu đây có phải là chó mà vị thợ kia bảo chúng thường xuyên xuất hiện trên đường dạo gần đây không?"
"Đúng thế, đó chính xác là chó." Tùng Minh Tử nói một cách đơn giản, nói hiển nhiên như thể chỉ đang nói về Đại Hoàng nhà hàng xóm vậy, "Chúng nó là một loại Uế thú ăn thịt sống, tính nó dữ lắm, một khi đã là con mồi bị chúng nó đánh dấu, dù cho may mắn thoát khỏi thì cuối cùng vẫn sẽ bị bắt lại tại bất kì những nơi có đường góc nhọn nào đó.
Cũng may là tụi nó chỉ có thể hành động ở những địa phương có góc cạnh, cho nên nếu ta biết khu nào có cẩu thường xuyên lui tới thì trên người ta luôn mang pháp bảo đèn lồng giấy như thế này đây."
"Bọn chúng...!thật sự chả giống chó chỗ nào cả!"
"Đại khái là bởi vì bọn nó sẽ rượt người giống chó vậy.
Nhưng mà, đa số thứ chúng ăn là đủ loại mấy động vật dính Uế mà thôi, cũng có thể nói là trừ phi bị kích động, nếu không chúng sẽ không vô cớ liều chết tấn công một người đang đi bình thường trên đường mà còn chặn cả đường như vậy đâu.
Hôm nay thật sự mấy con chó này có biểu hiện có hơi kì lạ, trước đây ta chưa thấy bao giờ." Tùng Minh Tử có hơi hoang mang nhìn khắp nơi rồi lại nhìn về Trọng Lục, "Trong lúc ngươi đi có bao giờ ngừng lại giữa đường chưa?"
"Ta nào dám đâu!" Trọng Lục oán trách chưởng quầy trong lòng, tại sao y lại sai người khác đi theo gã mà cũng chả thèm nói với gã một tiếng...!Gã suýt nữa đã sợ tới mức tè ra quần rồi...!
Dần dần đã không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa, cả mùi hắc ín và rỉ sét nồng nặc cũng bắt đầu vơi đi.
"Xem ra bọn chúng đi rồi." Tùng Minh Tử lẩm bẩm, tay vừa nhấc, đèn lồng kia liền xuất hiện một kẽ hở.
Con đường phía trước vẫn tạo thành một góc nhọn vặn vẹo nhưng đã không có sót lại bất kì bóng dáng nào của sinh vật nhớp nháp cổ quái kia nữa.
Trùng Minh Tử cùng Trọng Lục đi một quãng đường còn lại, đèn lồng giấy vẫn luôn lơ lửng trên đầu bọn họ phòng hờ khi những con chó kia đột nhiên quay lại.
Trọng Lục nghĩ, lần sau mà còn đi tắt nữa, gã phải bảo chưởng quầy cho gã một thứ pháp bảo gì đó cùng loại với đèn lồng này mới được....!
"Ê này tiểu nhị, ngươi học đi đường tắt cũng nhanh thật, có thiên phú như vậy sao lại không đi làm phương sĩ đi?" Tùng Minh Tử cảm thấy không khí giữa hai người họ trên đường đi có hơi quá nhạt nhẽo nên bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện phiếm.
Trọng Lục lầu bầu: "Ta không muốn làm phương sĩ...."
"Vì sao thế? Làm phương sĩ thì có lương bổng cao lắm đó, đặc biệt ngươi còn trắng trẻo sạch sẽ như này, chỉ cần nỗ lực học một chút pháp thuật một chút rồi thường xuyên viết cơ ngữ(2) trên công báo(3) hoặc tiểu báo(4) gì mà làm người ta nghe không hiểu được ấy, có khi ngươi còn hút được cả đoàn cư sĩ, phải xếp hàng dài trên cả đường Biện Hà luôn."
(2) Cơ ngữ/Ky ngữ (机语): Là hệ thống ngôn ngữ trong Phật giáo, được đề cập trong "Cổ Tôn Túc Ngữ Lục" do Trách Tàng Chủ (賾藏主, tức Tăng Đĩnh Thủ Trách [僧挺守賾]) biên tập.
Từ thời nhà Đường cho đến thời nhà Tống, ngoài việc truyền lại cho hậu thế đa số các Ngữ Lục Thiền, thư tịch đóng vai trò quan trọng nhất chính là bộ Cổ Tôn Túc Ngữ Yếu (古尊宿語要) được san hành vào năm 1140 tại Cổ Sơn (鼓山) thuộc vùng Phúc Châu (福州, Tỉnh Phúc Kiến).
(3) Công báo/Để báo/Triêu báo (邸报): Thường dùng để chép lại sắc lệnh của hoàng đế thời cổ đại, cung cấp tin tức về chính trị, các thông tin tình báo và lễ tưởng niệm...Nội dung triêu báo được quan tâm giám sát rất ngặt, thường do các vị kiểm chính quan hoặc kiểm tường quan đảm trách, đôi khi đích thân quốc chủ cũng dự phần tu chính.
Triêu báo phê duyệt xong được đem dán ở cổng cấm thành hoặc đình quảng bá cho dân chúng đọc hoặc sao lại.
Thời điểm lần đầu tiên xuất hiện hình thức công cáo này vẫn còn đang gây tranh cãi tron giới sử học.
(4) Tiểu báo (小报): Ngược lại với tiểu báo thì nó là loại báo không qua kiểm duyệt.
Nó chứa những thông tin mà triều đình cấm, bao gồm những lời đồn đãi nhanh và mới nhất....!
Trọng Lục bật cười, "Nếu đơn giản thế thì sao ngươi không học theo Thất Diệu Chân nhân sư huynh của mình rồi tự thổi phồng độ nổi tiếng của bản thân lên đi?"
Tùng Minh Tử nhún vai, "Ta quen với cuộc sống tiêu dao rồi.
Nếu phải làm một tên phương sĩ từng thời từng khắc đều phải chú ý tới tất cả những lời nói hành động, đến cả ăn cơm cũng phải lo lắng như sư huynh thì ta không chịu nổi đâu."
Trọng Lục nghe hắn nói đùa ồn ào, trong lòng gã lại quay cuồng một ý niệm không thể nào ngưng day dứt.
Nghĩ tới nghĩ lui, gã vẫn quyết định phải hỏi, "Ông chủ của bọn ta...!Vì sao tối nay lại không thể ra ngoài được?"
Tùng Minh Tử cảm thấy buồn cười, nhìn gã, "Ui trời, nhớ nhung chưởng quầy của các ngươi tới vậy hả?"
Trọng Lục cố tỏ vẻ trấn tĩnh, "Ta chỉ hỏi thế thôi."
"Vậy ta đây cũng sẽ thuận miệng mà trả lời ngươi.
Hôm nay là đêm tưới nước cho cây hòe trong sân kia, chưởng quầy của các ngươi phải ở lại quán để quan sát nó."
Tưới nước cho cây hòe kia? Chỉ có vậy thôi mà cần phải huy động tới vậy à? Còn phải quan sát cả một đêm?!
Trọng Lục u uất trong lòng.
Ra khỏi đường tắt, về lại thành Thiên Lương, Tùng Minh Tử nói với gã hắn còn phải đi đưa thư giúp Chúc chưởng quầy nên phải rời đi trước.
Trọng Lục đành một mình ôm thau đồng cùng hộp đựng đũa đồng thau kia trở về lại quán trọ.
Ngoại trừ Phúc Tử đang ngủ gà ngủ gật trực đêm trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đã đi ngủ cả rồi.
Trọng Lục rón rén đi ngang qua bàn Phúc Tử đang ngồi ngủ tới chảy ngước miếng, đi vào trung đình trống không chỉ có ánh trắng như nước chiếu rọi sáng ngời.
Trong đình ngoài gã ra còn có một người nữa.
Chưởng quầy đang vận một kiện thường(5) màu trắng, bên eo được thắt một chiếc nơ màu đỏ, đang ngồi dựa dưới cây hòe, hai mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ y đang vô cùng mệt mỏi.
(5) Thường (裳): Là loại hán phục chỉ loại có thắt nơ ngang eo, trước kia thường dùng để chỉ áo vua.
Trọng Lục ngẩn ra, lập tức sà tới ngồi xổm bên người chưởng quầy, "Ông chủ! Người sao thế!"
Chưởng quầy mở hé mắt, nhìn thấy gã, y thoáng ngồi thẳng dậy, "Ngươi đã về rồi đấy ư? Đi đường có thuận lợi không?"
Trọng Lục vốn dự định trở về nhất định phải khóc lóc kể lể gian nan trên đường cả thôi cả hồi cho chưởng quầy nghe nhưng ngay khi gã nhìn thấy đôi môi đã không còn hồng hào cùng hai mắt lờ đờ mỏi mệt của chưởng quầy, gã bỗng không thể nói nên lời, "Thuận lợi vô cùng, còn có Tùng Minh Tử trông ta nữa mà."
"Vậy là tốt rồi.
Ta có thể yên tâm để Tùng Minh Tử xử lí." Chưởng quầy cười với gã, cẩn thận ngắm nhìn mặt gã, "Lần đầu tiên tự mình đi tắt, cảm giác thế nào hửm?"
"Thú vị lắm..." Trọng Lục trả lời qua loa.
Chưởng quầy gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Tưới nước cho cây hòe này cần phải hao phí tinh lực đến vậy sao? Chưởng quầy thường ngày gọn gàng chỉnh tề đến thế, vậy mà giờ lại ngồi thụp ở đây.
Gã bỗng chú ý đến trên cổ tay của chưởng quầy có một đường chỉ đỏ.
Nó không phải sợi chỉ bị buộc lên mà là khảm ở bên dưới làn da...!
Hình như là dấu vết của việc chữa lành vết thương?
"Ông chủ, tay người bị thương lúc nào?" Trọng Lục cau mày, vẻ mặt lo lắng.
Chưởng quầy lại chỉ kéo tay áo xuống để che đi dấu vết màu đỏ kia, "Không sao, gần lành rồi.
Lục Nhi, trời đã gần sáng, mau về ngủ một lát đi.
Ta cũng sắp về đây."
"Ông chủ, hay là để ta đỡ người đi về đi?"
Chưởng quầy cười giễu một tiếng rồi tự mình chống tay đứng lên và phủi bụi đất trên người.
Trọng Lục nhìn y như thật sự đã hồi sức, lúc này mới thoáng an tâm hơn một chút.
"Chưởng quầy của ngươi chỉ là hơi mệt chút thôi, chưa tới mức cần người tới đỡ.
Giờ thì ngươi đưa đồ cho ta rồi chạy về ngủ nhanh đi.
Ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng phải làm."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Là Nghiêm Lục Chức ở nhà họ Thẩm bên nam thành." Chưởng quầy nói, "Hỉ Châu truyền tới tin tức rằng ngày mai cả nhà nhà họ Thẩm phải đi chùa Tương Lộc để dâng hương, chỉ có Nghiêm Lục Chức đang dưỡng bệnh trên giường không thể đi.
Chúng ta có thể tận dụng cơ hội này để đến gặp nàng.".