Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm

Chương 47



[Cõi mộng Hòe thụ]
Một dòng dịch nhờn rơi trên mặt.

Ý thức của Trọng Lục đang trôi dạt trong vực thẳm được một chút hơi lạnh này kéo trở về.

Lông mi gã run lên vài cái rồi miễn cưỡng mở ra.

"Lục Nhi, Lục Nhi?"
Có một bàn tay mang theo sự hối hả vỗ nhẹ lên má gã.

Tầm mắt Trọng Lục mãi mới cuối cùng cũng tập trung vào khuôn mặt lửng lơ trước mặt.

"Ông chủ..." Miệng gã vô cùng khô khốc, còn có một mùi rỉ sắt kì lạ loang nồng cả vòm họng như đã lâu chưa mở miệng.

Mặt của Chúc Hạc Lan thiếu đi huyết sắc, phát quan trên đầu y cũng đã sớm vương vãi.

Tóc y dài, xoã trên mặt Trọng Lục, có hơi ngứa một chút.

Trọng Lục thình lình bật dậy thật nhanh, suýt nữa đã cụng trúng đầu Chúc Hạc Lan.

"Ngươi chậm một chút! Sồn sồn phát sợ!" Chưởng quầy quở mắng nhưng sau đó lại nhẹ giọng hỏi, "Ngươi thấy thế nào, có chỗ nào không ổn không?"
Trọng Lục sựng người, nhìn tới nhìn lui chưởng quầy chằm chằm, chỉ thiếu điều muốn đưa tay kiểm tra, "Ông chủ...!Người không sao chứ?"
Tiếng kêu đầy đau đớn của chưởng quầy cơ hồ vẫn vang vẳng bên tai gã như cũ.

Gã thấy mình không thể nào chịu nổi âm thanh khiến tim gã vướng bận đó được nữa.

Chúc chưởng quầy lắc đầu, "Ta vẫn ổn...!Nhưng ngươi thì sao, không phải ta đã bảo ngươi chạy đi rồi à?"
"Vốn ta cũng muốn chạy đó..." Trọng Lục ngại nói rằng khi gã nhìn thấy đầu chưởng quầy bị những cái ống dị hợm đó cắm vào, bản thân lại đau lòng đến không chịu được, khiến đôi chân đáng lẽ phải nhanh chóng chạy đi cũng không thể nhúc nhích nổi mà chỉ muốn nhanh chóng chạy đến kéo chưởng quầy ra khỏi đó thôi.

Lúc trước gây chuyện rùm beng, mạo hiểm đến ngay cả dù cho thân phận có bị bại lộ cũng quyết không để chưởng quầy chịu tội trong tay Từ Hàn Kha thì bây giờ làm sao nỡ đây?

Trọng Lục nói chưa xong đã ấp úng rồi im lặng.

Chưởng quầy lặng lẽ ngóng nhìn gã, bầu không khí yên lặng giữa hai người chợt trở nên ngại ngùng.

Một lúc lâu sau, Trọng Lục mới thủ thỉ đáng thương tiếp, "Ông chủ, ta sai rồi..."
Chưởng quầy cười rộ lên, không hề có ý tức giận.

Y nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay nâng lấy gò má Trọng Lục để gã đối diện với hai mắt của mình.

Ánh mắt y nhìn rất chăm chú mà tinh tế, giống như có thể nhìn thấu việc ban nãy đầu óc Trọng Lục đã bị một ý niệm nào không thuộc về mình càn quét qua chỉ thông qua đồng tử của gã vậy.

Tim Trọng Lục bị ánh nhìn như thể thế gian ngoại trừ gã ra thì không còn ai khác của y mà đập rộn ràng.

"Thật sự không có chỗ nào thấy không ổn ư?" Chưởng quầy hỏi lại một lần nữa.

Trọng Lục chỉ cảm thấy hơi chùng xuống như vừa bị muộn côn(1) của ai đả qua.

Gã cố gắng tự cảm giác toàn thân rồi ngập ngừng nói, "Hình như...!Không có cảm giác gì đặc biệt.

Chỉ là đầu có hơi đau một tí.

À! Đúng rồi, ông chủ, ta có thấy Lô Châu Cư sĩ rồi, bọn họ không chỉ một người mà là tận bốn người, nhưng có một người lại khác với ba người còn lại..."
(1) Muộn côn là một loại binh khí cổ, sau cũng ý chỉ cho việc bị đột kích hoặc tự nhiên bị đả kích.

Nó kiểu cái gậy ấy.

Trọng Lục hấp tấp, nói càng lúc càng nhanh nhưng lời còn chưa dứt, chưởng quầy đã đột nhiên dùng ngón tay y nhẹ nhàng ấn lên bờ môi gã, "Suỵt...! Đừng vội, ta biết rồi."
"Người biết?"
"Ta cũng thấy.

Cảnh tượng Hoè thụ cho chúng ta xem hẳn phải nhất quán."
Trọng Lục ồ một tiếng rồi vội vàng bắt lấy cánh tay của chưởng quầy, "Vậy chúng ta nhanh nhanh đi tìm người kia đi!"
Chưởng quầy cười khổ, "Ta cũng muốn vậy lắm.

Nhưng ngươi xem chúng ta đang ở đâu này."
Nghe xong, cuối cùng Trọng Lục cũng dời mắt khỏi người chưởng quầy mà nhìn lại xung quanh gã.

Không thấy cây hoè đâu.

Khắp bốn phía xung quanh bọn họ không còn là khoảng không tối tăm nữa mà là một khu rừng.

Một khu rừng ác mộng.

Tất cả "cây cối" ở đây đều là thịt và gỗ hợp thể, dù là cành hay là thân cũng đều vặn vẹo thành các hình thù quái dị.

Trên thân cây là toàn là các tảng thịt mưng mủ bự chảng, chảy dịch nhoe nhoét khiến người ta phát ói; dưới gốc cây chằng chịt mụn nước mọc thành từng cụm lớn, giống như bọc trứng ếch khổng lồ rỉ đầy mủ xanh bóng lưỡng, các đốm đen lơ lửng bên trong đó khiến chúng càng trông giống vô số nhãn cầu bị dính vào nhau hơn.

Mà trên mặt đất không còn là rễ cây giăng khắp nơi nữa, mà là rất nhiều thứ cứ mấp máy không ngừng, không biết liệu đó là sâu là hay loài thực vật xa lạ nào.

Các lớp vân dính đầy dịch mỡ nhầy khiến đầu người ngứa ran.

Không tài nào nhìn bao quát trên không trung được...!Thứ đó có màu xám đen, nhìn chúng trông đặc quánh, thỉnh thoảng còn hơi co thắt từng đợt...!Đó là thịt ư?
"Mây" tạo từ những tảng thịt khổng lồ lớn như núi che khuất cả màn trời trước mặt.

Những đám mây dày mỡ phản ra ánh quang đỏ len lỏi trên những đường nét nơi kết hợp của cơ và mỡ, khiến chúng càng toả thêm luồng sáng đỏ tà mị.

Chúng uốn lượn, xếp chồng lên nhau, treo chi chít thành các dải tựa như sợi nấm treo ngược đầu đung đưa trên bầu trời.

Chỉ cần nhìn chằm chằm lên trời đã lập tức bị muôn vàn cảm xúc và ý thức hỗn độn ùa vào tâm trí, rối tung lên một cách hỗn loạn.

Vô số hình ảnh rời rạc khó hiểu dính rải rác vào não gã như hồ dán.


Trọng Lục lập tức cúi đầu và nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Không chỉ là thị giác, mà mùi thịt thối rữa còn tràn ngập khắp khoang mũi, mỗi một hơi thở đều như không chứa đủ không khí để hít vào phổi.

Còn có sự nóng ẩm ướt át, hầm hập tựa một tấm màng vô hình bọc chặt trên từng tấc da.

Trọng Lục vốn chỉ vừa bình tĩnh lại đã lập tức bắt đầu vì hồi hộp mà trở nên hoảng hốt.

"Ông chủ...!Chúng ta xuống địa ngục rồi sao?"
Chưởng quầy bị bộ dạng hoảng sợ của gã chọc cười, "Ngươi làm chuyện xấu gì mà phải xuống địa ngục thế?"
Trọng Lục chớp mắt vài cái rồi nhún vai, "Hôm nọ ta dùng giày đập chết ba con gián, đó không phải là tạo sát nghiệp sao?"
"Nếu thế hoá ra lại hay, người khắp thiên hạ đều phải xuống địa ngục rồi mọi người cùng nhau làm ruộng nuôi gà dưới địa ngục, vậy thì sống không khác gì lúc còn sống luôn."
Trọng Lục vội la lên, "Ông chủ người đừng mỉa ta mà! Đây đã là lúc nào rồi mà còn..."
Chúc Hạc Lan vẫn giữ nụ cười thích thú, y giải thích, "Hoè thụ còn quá nhỏ nên không khống chế được sức mạnh của mình.

Lúc nó truyền ý thức sang chúng ta đã không cẩn thận mà vô tình kéo chúng ta vào trong giấc mơ của nó mất."
"...!Đây là giấc mơ của nó?" Trọng Lục nhìn quanh quất tứ phía, ngơ ngác, "Đứa bé Hoè thụ này cũng đáng thương thật, ngày nào trong mơ cũng đầy là..."
Chưởng quầy phì cười, tiếp tục nói, "Giấc mơ của nó không giống với giấc mơ thông thường của nhân loại.

Nó có thể trở đi trở lại nhiều lần cùng một giấc mơ, ẩn tinh thần của chính mình lắng vào trong mộng, không ngừng hoàn thiện giấc mơ, thậm chí còn biến ra những mảng lục địa khác trong mộng nữa."
"....!Người nói nó có thể sáng tạo ra thế giới sao?"
"Ý này cũng không sai lắm.

Đây là cõi mộng được hình thành dựa theo kí ức về lần đầu tiên nó ra đời sau đó đã bị nó biến dạng." Chưởng quầy nhìn vẻ mặt khó tin của Trọng Lục, qua quít thản nhiên, "Nhưng mà có điều, thế giới trong này vẫn có điểm giới hạn là vô cùng nhỏ.

Có lẽ do nơi này chỉ tồn tại ý thức tạo thành vẫn chưa được thành thạo của nó nên có rất nhiều những điểm mù nhiễu loạn ở những nơi nó không tưởng tượng nổi, hơn nữa trật tự ở nơi này cũng hết sức không ổn định, lúc nào cũng xoay chuyển, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tóm lại là ở đây vẫn rất khác biệt với thế giới của chúng ta."
Trọng Lục không thể nào hiểu nổi tại sao gã và chưởng quầy lại có thể vào giấc mơ của một cây hoè.

Cuộc sống sinh hoạt của gã đúng là càng ngày càng...điên rồ.

"Vậy...!Ông chủ, người có thể nghĩ ra cách đánh thức Hoè thụ để nó nhả chúng ta ra ngoài không?"
"Có cũng có đó, nhưng chúng ta phải tìm được hoá thân của nó trong giấc mơ này.

Giết hoá thân của nó xong, nó mới có thể tỉnh lại.

Chỉ có một vấn đề nhỏ." Chưởng quầy nói rồi đưa tay chỉ về phía xung quanh, "Ngươi xem, nơi này có hàng ngàn hàng vạn cái cây, bất kì cây nào cũng có thể là nó cả."
Trọng Lục nói không nên lời, cả người bần thần.

Vậy thì phải tìm tới ngày tháng năm ngào đây?!
"Cũng may thời gian trong cõi mộng này cũng khá khác thường.

Dù chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này mười ngày nửa tháng đi chăng nữa thì ở trên thực tế cũng có thể chỉ tốn qua chưa đầy một nén nhang.

Không phải lo lắng chúng ta không lo kịp đại thảm hoạ mười ngày nữa.

Mà cứ cho là có xui xẻo không thấy hoá thân của nó đi, thì tối ngày hôm sau Tùng Minh Tử cũng tới đây đánh thức Hoè thụ để đưa chúng ta ra ngoài thôi."
Chúc Hạc Lan nói xong thì đứng dậy, vươn tay về phía Trọng Lục, "Đi thôi, ở đây có thể không an toàn đâu."
Trọng Lục nắm lấy tay chưởng quầy đứng dậy, gã không còn muốn thắc mắc về thứ "không an toàn" trong miệng chưởng quầy là nói về cái gì nữa.

Hai người đi lang thang trên mặt đất đầy thứ bò sát và bướu mủ trong rừng, vừa đi, chớp nhoáng đã qua hai canh giờ.

Hai chân Trọng Lục như đổ chì, quần áo thì sũng mồ hôi, dính chặt vào cơ thể.

Chưởng quầy vẫn kiên trì cẩn thận quan sát từng thân cây.

"Ông chủ...!Mấy cây ở đây nhìn qua cũng không có gì khác nhau lắm nhỉ?" Trọng Lục thở dốc mà lau mồ hôi, "Thường ngày người nên dạy nó cho tưởng tượng nhiều hơn một chút, rảnh rỗi thì cho nó đọc hí văn hay kịch nam các kiểu ấy..."
Chưởng quầy quay đầu lại, trừng gã một cái rồi lười biếng đáp, "Được, mấy việc này về sau giao hết cho ngươi."
Trọng Lục vừa định xin tha, bỗng gã nghe được một tiếng...!vù vù lạ thường.

Gã nhìn về hướng phát ra âm thanh, lại thấy giữa những nhánh cây chi chít vặn vẹo tứ bề và những bướu nhọt rung rung có một bóng đen vừa mảnh lại vừa rất cao, bẽn lẽn ló ra từ sau một "thân cây", bộ dáng thẹn thùng trông như một thiếu nữ.


Nhưng mà...!Nó lại cao nhưng bên Bắc lâu của quán Hoè An vậy.

Không chỉ cao mà...!Tuy rằng ngoại hình của nó tương tự thân hình của người ở một mức độ nhất định nhưng tỉ lệ lại hoàn toàn lộn xộn.

Như một người còn đang sống sờ sờ mà lại bị kéo căng một cách tàn bạo bốn, năm lần, từng mảng da lở loét rách bươm tựa như đất đai cằn cỗi mất nước, lộ ra từng mảng cơ đỏ chót.

Đầu của nó cũng bị đè ép biến dạng, thịt bầy nhầy nhuyễn nát, chân vùi hết ngũ quan, chỉ có vài chiếc răng sắc nhọn cắm vào da thịt một cách rất ngẫu nhiên, còn có một nửa nhãn cầu bị lòi ra khỏi tròng mắt.

"Ờm...!Ông chủ?" Trọng Lục lui lại gần bên người chưởng quầy, lấy khuỷu tay chọc vào lưng ông chủ, "Đó là gì vậy ạ..."
Ngay lúc Chúc Hạc Lan xoay người thì ở các thân cây khác xung quanh họ cũng lộ ra những bóng đen khổng lồ cong vòng dài ngoằng y hệt, đều cùng một tư thế nhút nhát ló đầu ra từ phía sau thân cây, thậm chí nhìn có hơi buồn cười.

Nhưng cũng vô cùng dị hợm.

Chúng nó vẫn "kiên trì" "nhìn" chằm chằm Trọng Lục và Chúc Hạc Lan mà không hề nhúc nhích, gần như hoá thành bóng cây.

Chưởng quầy vừa thấy, sắc mặt y lập tức hơi thay đổi mà mắng thầm thành tiếng, "Làm sao thứ này lại ở đây!"
Trọng Lục vừa nghe, trái tim gã lập tức lạnh đi.

Chưởng quầy thấp giọng nói, "Đây là Yểm, lấy mộng làm thức ăn.

Nếu trong mộng bị chúng nó bắt lấy ăn được thì ngươi cũng thực sự chết luôn..."
Cho nên đôi khi sẽ có người chết ngay trong giấc mơ của chính mình, không thể tỉnh lại được nữa.

Chúc Hạc Lan đã tĩnh lược nửa câu giải thích phía sau.

Trong nháy mắt Trọng Lục nghe được tin tức "vui" này, gã quả thực chỉ muốn đập đầu xuống đất.

"...!Vậy...!Chúng ta phải chạy đúng không?"
Chưởng quầy im lặng trong chốc lát, y nhìn xung quanh, đồng thời cũng ngồi xổm xuống sờ vào mặt đất.

Chúc Hạc Lan nhẩm trong lòng một chút rồi nói, "Lát nữa khi ta đếm một, hai, ba, chúng ta lập tức chạy nhé.

Ngươi nhớ theo sát ta, cũng đừng ngoảnh đầu nhìn lại."
"Được..." Trọng Lục nhìn tới con Yểm xuất hiện trước mặt, da dẻ nứt nẻ trên người nó bỗng bắt đầu dao động như gợn sóng.

Cùng lúc đó, tiếng vù vù chói tai như thể cộng hưởng thẳng vào trong não mà lúc nãy gã đã nghe thấy lại bắt đầu vang lên từ trên người nó.

"Một..."
Trên người một con Yểm khác cũng bắt đầu run lên ầm ầm, âm thanh vù vù càng lúc càng lớn, thậm chí còn khiến sâu bên trong tai bắt đầu đau nhói.

"Hai..."
Chúng nó đồng thời nghiêng nghiêng ngả ngả tiến về phía trước thêm vài bước từ sau thân cây, tới gần hai người bọn họ hơn.

Mấy thứ nấm mốc đen ngòm rớt ra từ thịt trên người chúng nó rơi xuống ầm ầm như thác lũ.

Những thứ nhuyễn trùng chỉ cần bị những thứ đen thui này chạm phải đều xì khói ngay lập tức, thân thể cũng trào ra dịch nhầy xanh lè, cơ thể vốn sưng tấy cũng lập tức bị khô quắt, héo queo lại.

"Ba!"
Tiếng còn chưa dứt, chưởng quầy đã bắt lấy tay Trọng Lục, kéo gã chạy như điên về phía rừng dày có ít Yểm nhất..


Bình Luận (0)
Comment