Cố Viễn Thần như có dự cảm là mình sẽ gặp Chu Hà Sinh. Quả nhiên, vừa đến cầu thang bắc lên lầu năm, thì đã thấy anh ko chút nào tự nhiên đang đứng ở hành lang hẹp, hai tay đang quàng trước ngực, cứ giữ nguyên tư thế như một pho tượng.
“Có việc gì ko?” Cậu bước lên bậc thang cuối cùng, dùng ngữ điệu vô cùng bình thản như đã biết anh đứng đấy từ lâu lắm rồi.
“Àh, anh…” Vừa thấy người mình chờ đợi, thì đầu óc của Chu Hà Sinh đã bấn loạn cả lên. Quả thật, chẳng thể trông cậy gì vào cái đầu đang hỗn độn của mình cả.
Thật ra thì ngay bản thân anh cũng ko biết vì cái gì mà cứ đứng mãi đây để chờ cậu. Chỉ là lòng mình như bị đè nặng lắm, ko thể hít thở nỗi, như có thứ gì đó dẫn, có thứ gì đó dắt, ko thể ko đứng đây được. Vẫn nhiệt tâm như lần đầu tiên gặp mặt, Chu Hà Sinh thật ko thể hiểu được tại sao từ ngày đó đến giờ anh lúc nào cũng xem cậu là người vô cùng đặc biệt với mình, mọi vui buồn, ưu tư của anh đều cuốn theo biểu hiện của cậu cả.
Cố Viễn Thần đứng ngay cửa chờ anh mở miệng. Lòng cậu cũng biết Chu Hà Sinh có nhiều rút mắc. Dù gì cũng ko nên để cả hai cứ đứng sượng sùng như thế mãi. Thế là mở rộng cửa bước vào rồi nói tiếp: “Vào phòng trước đi.”
Chu Hà Sinh bước vào phòng 501, nơi này so với lần đầu tiên anh đến cũng chẳng thay đổi gì cả. Bài trí vẫn đơn giãn như cũ, vẫn là cái giường cứng ngắt dựa vào tường, vẫn cái gương màu đen. Ngoại trừ có thêm màn cửa màu lam, thì bốn bề đều trắng trơn, thật giống như căn phòng chưa từng có người ở qua.
“Đã lâu như thế rồi, sao em ko mua thêm gì nữa, cứ đơn sơ thế mãi sao được.”
Cố Viễn Thần lặng lẽ cỡi giày, cười buồn mà nói: “Em có một thân 1 mình, chẳng cần gì nhiều đâu.” Cậu bước qua mặt anh, đến bên cửa sổ cầm lấy 1 chiếc ly thủy tinh, bên trong đã khô cạn, liền cầm lấy cái bình đang còn chút ít nước ở kế bên mà rót vào, cũng chẳng được đầy.
Đẩy ly nước đến trước mặt Chu Hà Sinh, cậu nói lên lời xin lỗi. “Xin lỗi, em quên mua nước đổ vào.”
Chu Hà Sinh giơ tay đón lấy, nước trong ly sóng sánh, lòng anh cũng lãng đãng một cách khó hiểu.
“Cố Viễn Thần, sao em lại có thể ngược đãi bản thân mình như thế?”
Cố Viễn Thần nhìn xoáy vào anh thật lâu, sau đó lại chuyển xuống đôi dép lê hãy còn dính bẩn, hỏi ngược lại: “Anh lên đây chỉ để nói nhiêu đó thôi àh.”
“Không phải, là anh còn có lời khác muốn nói với em.” Chu Hà Sinh chẳng cần suy nghĩ gì cả, mà đáp lời lại ngay. Anh đem sự phiền muộn đang đè nặng trong lòng mình ra mà hỏi: “Em…. làm gì ở nhà của Hồ Bích Mai thế?”
“Làm khách.” Hai chữ kia thật rành mạch biết bao, nhưng nó chẳng thể nào làm tiêu tan đi nghi vấn trong lòng Chu Hà Sinh.
“Nhưng mà rõ ràng hai người ko quen biết nhau mà. Thậm chí, lúc trước em còn trốn tránh chị ta nữa mà. Sao hôm nay lại có thể thay đổi đến 180 độ thế.”
Cố Viễn Thần hơi chớp mắt nói: “Cái gì là có thể, cái gì là ko thể đây?”
“Chẳng có gì cả, vấn đề là em ko thích chị ta mà. Sao có thể thân cận chị ta như thế được? Viễn Thần, điều gì đã khiến thái độ của em thay đổi nhanh đến chóng mặt vậy? Tại sao thế? Là em có nổi khổ, hay khó xử? Tại sao ko thể thẳng thắn nói ra, mà lại đi lừa gạt tình cảm của người ta như vậy?”
Cố Viễn Thần vừa nghe đến mấy chữ lừa gạt tình cảm, thì mắt bỗng đứng lại, bực dọc mà trừng mắt nhìn anh 1 cái. Cậu lạnh lùng đáp lại: “Tôi ko yêu chị ta, chị ta tự bản thân cũng biết rất rõ. Nên ko thể nói là tôi lừa chị ta được.”
Chu Hà Sinh cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Anh ko ngờ Cố Viễn Thần có thể vô tình xem nhẹ hành động của cậu ta như vậy. Thế là liền uốn bảy tất lưỡi, vận dụng hết mọi ngôn ngữ mà mình có để phản bác lại: “Đã biết rõ là ko yêu còn thân mật với chị ta như vậy. Em nói là em ko lừa chị ta, thế những hành động vừa rồi là sao thế? Làm sao có thể chỉ vì theo đuổi cảm giác nhất thời, mà đem tình cảm ra đùa giỡn như vậy. Vì nhu cầu àh, hay thiếu thốn tình cảm?”
Cố Viễn Thần cắn chặt môi mình lại má nói: “Có gì là ko thể?”
“Em.. . . !” Chu Hà Sinh bỗng trở nên giận dữ vô cùng. Cứ như bây giờ người bị lừa gạt ko phải là Hồ Bích Mai, mà chính là anh. Là anh ngây ngô nên phải trả giá cho nhiệt tình, trả giá cho sự quan tâm của mình. Hơn tất cả, anh còn một mực tin tưởng những gì tờ báo kia nói về Cố Viễn Thần Viễn Thần là oan uổng, còn bất bình dùm cậu, cảm thấy xót xa, lại vì đôi mắt quật cường trong ảnh của cậu mà cảm thấy đau lòng ko thôi. Tất cả đều là tự anh vơ vào mình, tất cả đều là lỗi của anh, xem ra Cố Viễn Thần vốn chẳng mấy quan tâm gì đến chuyện này. Cậu ta đã đem tình cảm của anh ra mà đùa bỡn. Chuyện đăng trong báo lúc trước, có phải cũng chỉ là một trò đùa của cậu hay ko?
Lòng như lửa đốt, càng lúc càng bùng cháy. Tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, Chu Hà Sinh giờ đã thấu triệt hoàn toàn tư vị rồi. Mặt anh lúc trắng lúc xanh, giận dữ đến độ nói chẳng thành lời. Mà Cố Viễn Thần cứ đứng mãi trước mặt mình, toàn bộ đầu óc của anh giờ đều là bóng dáng của cậu cả.
Đôi mắt hút hồn, làn mi dài tuấn tú, tóc mềm mại, môi hơi khô như một cánh hoa sắp tàn. Trên người Cố Viễn Thần đang mặc một chiếc áo mỏng, hai nút nơi tay áo hãy còn chưa cài lại, để lộ ra ngoài đôi cánh tay dài gầy yếu. Da cậu trắng quá, nhưng lại lại có chút tái nhợt.
Vừa nhìn đến cậu thôi, là lòng Chu Hà Sinh đã cảm thấy đau lắm rồi. Huống chi trong đầu anh luôn nhớ đến thân ảnh đầy cô độc của Cố Viễn Thần, trên cánh tay vẫn còn vết thương tím xanh. Người đang nằm đó, làn mi dày khép chặt, bình thản mà ngủ khiến lòng anh đầy xúc động đến nỗi ko nỡ chạm vào….
Lòng như mơ hồ cho rằng mình đã bị lừa, Chu Hà Sinh vô cùng hỗn loạn, răng anh nghiến chặt vào nhau. Cố Viễn Thần, em rốt cuộc là người như thế nào? Là hạng người gì đây?!
Không, anh tin là mình nhìn nhầm người. Cho dù là nhầm thật đi chăng nữa, anh vẫn ko thể để cho cậu làm như vậy. Chu Hà Sinh luống cuống giữ chặt lấy cổ tay của Cố Viễn Thần, cả người ko tự kềm chế được mà giận dữ hét lên.
“Anh ko cho phép em làm như vậy!”
Cố Viễn Thần bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ, muốn giật tay mình ra, nhưng sức lực của anh lại quá lớn. Cậu vẫn còn chưa biết làm sao thì đã bị ôm chặt từ phía sau lưng. Tiếp theo đó là mặt bị một chiếc bóng sáp lại. Môi cậu bị bao phủ bởi một làn môi khác, giống như quỷ đang hút máu mà hung hăn đòi hỏi. (Tả cảnh hôn ấn tượng thiệt nha)
Hơi thở dồn dập vang lên khắp căn phòng nhỏ. Chu Hà Sinh dường như ngừng cả việc hít thở, nhưng anh lại tình nguyện như thế. Ko muốn buông ra, ko muốn rời ra dù chỉ để hô hấp. Anh muốn xem cậu như trân bảo mà dồn xuống tận tim gan. Máu trong người anh giờ đang cuồn cuộn chảy, kéo theo đó là dục vọng mãnh liệt đang ẩn sâu tận xương tủy.
Cậu ta thì ra, ko chỉ đơn giản là bằng hữu của anh nữa rồi.
Lúc dứt ra, thì hai người gần như liên tục hít lấy hít để. Đến Chu Hà Sinh cũng không ngờ là mình đã dùng sức nhiều như thế. Da môi của Cố Viễn Thần thật mỏng quá, sau khi kết thúc nụ hôn thì anh vẫn còn ngây ra mà nhìn Cố Viễn Thần. Môi cậu như bị nứt ra vậy, máu tươi cũng theo đó mà loan ra thành mảng lớn. Màu đỏ diễm lệ thật mê người, đỏ như máu đang chảy về tim anh hiện giờ vậy.
Cố Viễn Thần cũng đờ đẫn 1 lúc, sau đó mắt bắt đầu khẽ động. Mặt cậu xám xịt lại, cảm giác vừa ảm đạm vừa mất mác như đang thẩm thấu tận ra ngoài vậy.
Mãi đến khắc này Chu Hà Sinh mới biết rõ được là mình vừa làm chuyện điên rồ gì. Anh hôn một cậu thanh niên. Hơn nữa chiếc hôn kia ko những chứa đầy cảm xúc, chứa đầy dục vọng, mà còn….
Tim anh run lên, giờ đây đã xác nhận thật rõ ràng cái gì là yêu rồi. Yêu dị thường mãnh liệt. Yêu tràn đầy tận sâu trong tâm hồn. Ko thể dứt bỏ, ko thể phân ly.