Miệng lưỡi đàn ông, chỉ giỏi lừa người.
Mà còn là lời chó Alpha nói thì đến dấu chấm câu cũng không đáng tin.
Vốn dĩ thề thốt là “chỉ ngửi xíu thôi” nhưng Ngư Lam vẫn không nhịn được cắn Chu Miên một chút.
Đầu răng nanh nhòn nhọn c ắm vào da thịt, hơi thở pheromone nồng đậm cùng hương vị ngọt ngào của máu lập tức lập tức lan tỏa trong khoang miệng, nháy mắt khiến người mê muội như gặp phải anh túc.
Ngư Lam mơ hồ “Ừm” một tiếng trong cổ họng, cả người khẽ run run.
Hắn nhắm mắt, cắm đầu tiếp tục cắn.
Thậm chí còn cực kỳ to gan lớn mật rót một ít pheromone của chính mình vào.
Bản năng của Alpha rất khó khống chế – bọn họ muốn giam cầm con mồi yêu thích trong lãnh địa của mình, đánh dấu lên chúng ký hiệu của riêng họ, khiến chúng thấm nhuần hương vị của riêng mình.
Và Ngư Lam cũng đã làm vậy.
Ngư Lam “chọc” trên người đối tượng mình thích dấu ký của chính hắn, rốt cuộc đã cảm thấy mỹ mãn, chậm rãi thả lỏng miệng ra.
Hắn không rõ hắn có làm rách tuyến thể của Chu Miên không, nhưng có máu rỉ ra trên làn da anh.
Một cơn gió mang theo chút se lạnh của ban đêm thổi qua, Ngư Lam chợt nhận ra hắn vừa làm gì, yết hầu lăn lăn.
Hắn cắn cổ Chu Miên.
Còn thiếu chút nữa là…. đánh dấu anh.
Ngư Lam vốn dĩ không tính toán làm chuyện… quá mức như vậy, nhưng lúc ngửi pheromone của Chu Miên lại đột nhiên mất khống chế.
Có thể là trong khoảng thời gian này Chu Miên tốt với hắn quá, như thể bất kể hắn làm gì cũng sẽ không bị trách móc, khiến Ngư Lam được một tấc lại muốn tiến một thước, được đằng chân lên đằng đầu rồi không nhịn được vượt rào một chút.
Xong đời.
Ngư Lam tuyệt vọng nghĩ.
Chắc cả đời này chủ tịch Chu sẽ không cho hắn “hít hít” nữa mất.
Ngư Lam mím môi, hắn như đứa trẻ con phá phách làm vỡ bình hoa trong nhà, thật cẩn thận liếc Chu Miên một cái.
Hai hàng mi dài thanh tú của chủ tịch Chu khẽ nhăn lại, ánh mắt giấu phía dưới, biểu tình trên mặt nhìn không ra là tức hay là không tức.
Ngư Lam phát huy truyền thống tốt đẹp từ trước, gây sự là lập tức nhận lỗi trước: “Tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Chu Miên liếc hắn một cái.
Tạm dừng chốc lát, anh thấp giọng nói: “Hứa là không cắn tôi?”
Ngư Lam không được tự nhiên gãi gãi mặt, bắt đầu đổ vỏ.
“Không nhịn được, ai bảo cậu quá…”
Quá sẽ dụ người phạm tội.
Đương nhiên Ngư Lam không dám nói những lời này trước mặt Chu Miên, hắn không chịu nhìn thẳng sự thật là ý chí hắn không kiên định, mỗi lần nhìn thấy Chu Miên là như bị ác ma dụ dỗ.
Chu Miên cười nhẹ.
Ngữ khí anh mơ hồ mang theo chút dung túng như thể hắn có làm bất cứ việc gì cũng sẽ không truy cứu; “Lần sau không được thế.”
Trước mắt Ngư Lam sáng ngời, trọng điểm lệch sang chỗ khác – còn có lần sau?
Sau đó đồng ý nhanh hơn bất kỳ ai khác: “Được!”
Lần sau nhất định không phạm lỗi!
Cái đuôi to sau lưng Ngư Lam lắc lắc, hắn giả bộ chính nhân quân tử: “Thế giờ bọn mình về ký túc xá hả?”
Chu Miên nhìn hắn: “Cậu còn muốn làm chuyện khác?”
Ngư Lam: “...”
Hơi muốn, nhưng không dám.
Hơn nữa nếu hắn nói ra, đảm bảo tối nay sẽ bị treo lên cờ đỏ chỗ cổng trường.
Ngư Lam xoa xoa mũi, nghiêm trang nói: “Không làm chuyện khác.”
Khóe môi Chu Miên cong cong: “Thế về thôi.”
Từ sau khi mắc bệnh “Tôi phải ngửi pheromone của Chu Miên”, Ngư Lam thường xuyên mất ngủ vì đủ loại nguyên nhân.
Ban đầu là vì muốn ngửi pheromone của anh, cầu mà không được.
Mà hiện tại là “Đầy quá tắc tràn:, không chỉ nghe mà còn cắn, rồi không nhịn được muốn càng nhiều hơn.
Nếu Chu Miên có thể ngăn cản hắn thì tốt biết bao.
Nhưng anh không những không định ngăn hắn lại mà thậm chí còn ngầm đồng ý Ngư Lam “vượt rào” hết lần này đến lần khác.
Khiến Ngư Lam không tự chủ được muốn đến gần anh một chút, rồi lại gần thêm chút nữa.
Ngư Lam trở người trên giường, lại lần nữa cảm thán đời mình sắp tèo rồi.
Bởi vì tuần trước Ngư Lam phải tham dự đại hội thể thao đúng lúc trường được nghỉ, cuối tuần không được về nhà nên trưa thứ tư này, mẹ Ngư Lam cố ý làm một ít món hắn thích ăn rồi để trong hộp giữ nhiệt đến trường đưa cho hắn.
Vừa mở hộp ra đã có một mùi hương hải sản cực kỳ thơm ngon vội vã tràn ra ngoài.
Tầng trên cùng là hải sâm hấp và bào ngư chua ngọt, lớp thứ hai là thịt sò điệp và trứng hàu, lớp dưới là tôm tẩm dầu.
– Địa điểm đánh chén là tại văn phòng Chủ tịch Hội học sinh.
Ngư Lam mở từng tầng hải sản một ra đặt trên bàn, hí hửng khoe với Chu Miên: “Đồ mẹ tôi nấu siêu cấp ngon luôn đấy!”
Chu Miên ngồi trên ghế, bất động nhìn hắn.
Ngư Lam đưa một cái túi cho anh: “Cho cậu bao tay dùng một lần này.”
Chu Miên nhận bao tay, để chúng lên bàn.
Lại lẳng lặng hỏi: “Đồ từ đâu ra đấy?”
Ngư Lam trả lời lưu loát không chút suy nghĩ: “Mẹ tôi vừa đưa cho tôi.”
Chu Miên không nói gì, Ngư Lam và anh nhìn nhau hai giây, hắn bỗng nhận ra điều gì đó.
Trường bọn họ không cho phép phụ huynh đưa đồ qua cổng trường cho học sinh bên trong. Miễn không phải ngày nghỉ thì cổng trường sẽ khóa, học sinh ở trong như ngồi trong tù.
Nghiêm khắc mà nói thì hộp đồ ăn này được đưa vào thông qua thủ đoạn nhập cư trái phép “không chính đáng”.
Nụ cười trên mặt Ngư Lam dần dần tắt ngúm: “...”
Chơi chung với Chu Miên lâu rồi, hắn suýt quên người này đang làm gì.
– Hắn thế mà đưa “tang vật” đến ngay dưới mí mắt của ủy viên kỷ luật!
Cổ họng của Ngư Lam "Uỳnh" một tiếng, tôm hùm đất trong miệng nháy mắt mất ngon.
Hắn cẩn thận nhìn Chu Miên, thì thào chột dạ: "Chủ tịch, chắc chắn là cậu sẽ không nỡ xử phạt một bạn học chia sẻ bữa cơm tình yêu thơm ngon mỹ vị với cậu đâu đúng không?"
Nói xong, Ngư Lam rụt rè gắp cho Chu Miên một miếng bào ngư chua ngọt, nước sốt đậm đà, màu vàng óng ánh, sắp xếp đẹp mắt.
Cá con mưu đồ hối lộ.
Chu Miên cũng không định xử phạt hắn, chỉ là xem bộ dáng Ngư Lam như con thú con nào đó ăn vụng lúc hốt lúc hoảng quả thực… rất thú vị.
Anh cong môi: “Cảm ơn.”
Ngư Lam liếc cổ anh: “Không cần cảm ơn, cứ coi như là…. bồi thường cho cậu đi.”
Dù nói như nào đi nữa thì hắn cũng đã cắn cổ Chu Miên rồi.
Hắn phải… chịu trách nhiệm với anh.
Kết quả là không hiểu sao lúc Chu Miên nghe hắn nói thé, ý cười trên khóe môi tan biến.
Trong mắt rơi xuống một ít cảm xúc tối tăm.
Một lát sau, anh thấp giọng nói: “Cậu có thể làm vậy mà.”
“Không cần phải bồi thường cái gì cả.”
Ngư Lam nghe không hiểu những lời này lắm: “Thế cậu ăn nhiều nhiều vào.”
Đôi khi Chu Miên không phân biệt được Ngư Lam “bù đắp” vì không muốn chiếm tiện nghi của anh, hay hắn vẫn chỉ là đơn thuần muốn đối xử tốt với anh nên tìm lý do để tiếp cận anh.
Đối với Ngư Lam, từ trước tới nay có rất nhiều thứ anh không dám khẳng định chắc chắn.
Chu Miên mang cảm xúc mờ mịt nhìn Ngư lam, nhận bào ngư chua ngọt từ hắn rồi cúi đầu ngậm nó vào miệng.
Ngư Lam thấy rốt cuộc chủ tịch Chu cũng chịu ăn đồ mình đút lót, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Hắn kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh anh, đeo bao tay vào.
Toàn bộ hải sản đều được chế biến ở nhiệt độ vừa phải, thơm ngon đậm đà, non mềm dai dai, chính là hương vị Ngư Lam thích ăn nhất.
Chu Miên ăn rất ít, đại đa số đều vào bụng Ngư Lam.
Cuối cùng chỉ còn lại nửa hộp tôm hấp dầu.
Bởi vì đầu tôm có chút râu và vỏ nhọn nên lúc Ngư Lam bóc vỏ không cẩn thận làm thủng bao tay. Ngón tay hắn bị ướt dầu, hắn đơn giản tháo bao tay ra rồi trực tiếp dùng tay không bóc tiếp luôn.
Chưa đến ba phút đã càn quét sạch sẽ.
Ngư Lam hạnh phúc nheo nheo mắt, tuyên bố: “Tôi ăn xong rồi!”
Tôm hấp dầu nãy ăn hơi cay, đôi môi Ngư Lam đỏ bừng nhiễm lên một lớp ánh sáng rất đẹp.
Ánh mắt Chu Miên không dấu vết xẹt qua môi hắn.
Anh hỏi: “Đi rửa tay không?”
Ngư Lam gật đầu, hắn thu dọn bát đũa rồi đi cùng Chu Miên đến toilet.
Ngư Lam vặn vòi nước, ngón tay chà xát vào nhau.
“Phiền quá, rửa không sạch.” Hắn nhăn mày.
Chu Miên nghe hắn nói, cúi đầu nhìn hắn.
Còn một xíu dầu tôm thấm vào kẽ tay, nếu chỉ rửa một cách qua loa như vậy thì căn bản là không sạch được.
Chu Miên đến gần Ngư Lam, nhẹ nhàng cầm tay hắn nắm trong lòng bàn tay. Anh rũ mắt, cẩn thận giúp hắn rửa sạch tay dưới vòi nước.
“...” Cả người Ngư Lam tức khắc đứng thẳng, bất động tại chỗ.
Là một chú gà tiểu học chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, loại gần gũi cỡ trình độ này cũng đã thật… vượt rào.
Đại não Ngư Lam tạm thời tắt máy, linh kiện cả người bỗng nóng lên một cách mất kiểm soát, đình chỉ vận chuyển “Bùm” một cái, chỉ có xúc cảm truyền từ đầu ngón tay đến dây thần kinh là được phóng đại vô hạn.
Chu Miên rửa sạch từng ngón từng ngón cho hắn, đầy ngón tay vuốt v e giữa các kẽ. Vân tay hai người đan xen, dưới dòng nước ướt át lại càng tăng thêm chút sắc ái muội.
Ngư Lam cảm giác toàn bộ cánh tay kia của hắn tê rần.
Hắn muốn nói không cần phải thế đâu, hắn có thể tự rửa, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Được rồi đấy.” Chu Miên buông tay Ngư Lam xuống.
Mười ngón tay đã trở nên sạch sẽ.
Đôi tay Ngư Lam rũ xuống bên người, những ngón tay từng bị đụng vào khẽ cuộn lại.
Trên bề mặt tựa hồ còn lưu lại xúc cảm tê dại như điện.
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng: “Cảm ơn nhé.”
Chu Miên như là không phát hiện phản ứng của hắn, anh nói sang chuyện khác: “Cuối tuần có bài thi giữa kỳ, chắc sắp tới tôi sẽ không ở văn phòng nữa đâu. Nếu có chuyện gì thì nhắn tin hoặc đến lớp tìm tôi là được.”
Ngư Lam mất khả năng tiếp thu ngôn ngữ tạm thời, hắn trả lời ngoài miệng theo bản năng: “Ừ ừ, ok.”
Dừng một chút, hắn nói: "Tôi về lớp trước, hộp đồ ăn tạm để ở chỗ cậu, tối tôi đến lấy sau."
Chu Miên gật đầu.
Ngư Lam không biết hắn đã về phòng học kiểu gì.
Lúc Hứa Gia Duyên ngồi vào chỗ bên cạnh Ngư Lam liền thấy vị giáo bá cùng bàn của cậu nhìn đần người ra nhìn chằm chằm vào ngón tay hắn.
Hứa Gia Duyên tò mò liếc một cái, cậu cảm giác đầu ngón tay hắn hơi đỏ: "Ngón tay cậu bị làm sao đấy?"
Ngư Lam lập tức thu tay lại: "Không có gì."
Hứa Gia Duyên nói: "Sao tớ cứ thấy nó đỏ đỏ nhỉ? Cậu bị dị ứng à?"
Giọng Ngư Lam cao lên: "Không có."
Hứa Gia Duyên cũng chẳng quan tâm, cậu mở sách tiết tới sắp học ra, khổ sở nói: "Dạo này có hạng mục giải trí gì kéo dài quá 5 phút thì đừng tới rủ tớ nữa, hai ngày nữa là thi giữa kỳ rồi. Bố tớ bảo nếu lần này tớ văng khỏi top 20 của lớp thì sẽ nhận được "quà thưởng dạt dào tình cha như Thái Bình Dương."
Biểu tình Ngư Lam mê mang: "....Khi nào phải thi giữa kỳ?"
Hứa Gia Duyên nói: "Thứ bảy tuần này, thi hai ngày."
Nội tâm Ngư Lam lặng như nước: "Ồ."
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Khác nhau chỉ có đứng nhất hay đứng nhì đếm ngược từ dưới lên thôi.
Hình như cũng không liên quan tới Chu Miên.
Dù sao thì lúc nào Chu Miên cũng đứng nhất.
Ba ngày sau thi giữa kỳ, Ngư Lam lại được phân đến phòng thi quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, bạn thi quen thuộc.
Đến chỗ ngồi ở bàn cuối cùng cũng quen thuộc.
Bài thi đầu tiên là môn Ngữ văn, tiếng chuông vừa vang lên là bài thi được phát soàn soạt xuống dưới.
Trong toàn bộ giờ kiểm tra, thứ Ngư Lam viết nhanh nhẹn lưu loát nhất là tên và lớp của hắn.
Ngư Lam cầm bút bi, làm phần trắc nghiệm đầu tiên như thường lệ.
Phần sau là xác định và cảm thụ thơ văn, đến phần đọc hiểu hắn cũng không muốn làm.
Sau đó hắn lật trang cuối xem phần viết văn.
Ánh mắt khẽ khựng lại.
Đề bài viết văn lần này là "Cảnh sắc đẹp nhất trong mắt em."
Ánh mắt Ngư Lam tiếp tục quét xuống.
"Chắc hẳn các em đã từng gặp sắc xuân muôn hồng nghìn tía, thấy mùa hạ ngập tràn nắng vàng, chiêm ngưỡng trời thu lá phong đỏ như lửa, cảm nhận tuyết phủ trắng xóa tiết đông. Chúng ta sống giữa một thế giới mỹ lệ, rơi vào tầm mắt không chỗ nào không phải phong cảnh rực rỡ, và sẽ luôn có một nơi khiến trái tim các em phải rung động."
Xin lấy câu "Cảnh sắc đẹp nhất trong mắt em" làm đề bài và sáng tác một bài văn ít nhất 800 chữ, độ dài không giới hạn.
Ngư Lam không biết nghĩ tới cái gì mà yết hầu khẽ lăn lăn.
Sau đó hắn mở nắp bút ra lần nữa.
Hắn viết từng chữ từng chữ một lên mặt giấy.
….
"Còn 5 phút nữa là thu bài."
Giám thị nhắc nhở theo quy định: "Những bạn nào chưa làm xong thì nhanh chóng hoàn thành đi."
Kỳ thực cũng không cần đặc biệt nhắc nhở làm gì, phòng thi này thường phòng có học sinh dừng bút sớm nhất nên cũng không phải lo lắng xem có làm xong kịp không.
Trên cơ bản là để trắng giấy hết.
Chỉ có mỗi Ngư Lam là vẫn đang cặm cụi viết.
Năm phút sau, chuông báo thu bài reo.
Ngư Lam rũ mắt, từng nét bút viết lên những chữ cuối cùng —-
"Cậu ấy là cảnh sắc đẹp đẽ nhất, mỹ lệ nhất mà tôi từng thấy."