Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 59

Chu Miên chưa bao giờ keo kiệt cái gì với, cũng không tiếc thực hiện nguyện vọng của hắn.

Từ thật lâu trước kia, Ngư Lam muốn gì trên người Ngư Lam đều có thể dễ dàng chiếm được.

Chu Miên nhìn hắn: “Muốn tôi?”

Ngư Lam hỏi ngược lại đến đúng lý hợp tình: “Không được à?”

Chu Miên dừng một chút, hàng mi dài hơi cụp xuống, anh thấp giọng trả lời: “Tôi tưởng tôi đã là của cậu rồi.”

Ngư Lam trầm mặc, lát sau mặt đỏ bừng.

Hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Chu Miên cười khẽ: “Nguyện vọng này tạm thời để trống cũng được.”

Ngư Lam nhỏ giọng: “...Ừm.”

Chu Miên đưa cho hắn một cây bút, sách giáo khoa và giáo trình mở tới chương đơn giản nhất.

Ngư Lam xoa xoa mặt, vực dậy tinh thần, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

Phương thức giảng dạy của Chu Miên rõ ràng lại nhanh gọn, hơn nữa còn rất dễ hiểu. Tri thức tóm tắt được truyền vào não Ngư Lam rồi bắt đầu bành trướng không phanh.

Trong một buổi tối này, Ngư Lam không ngừng nghe giảng, làm bài, phát triển nâng cao ý tưởng về phương pháp giải đến mức một tia để thất thần cũng không phân ra nổi. Có chỗ nào nghe không hiểu Chu Miên đều kiên nhẫn giảng lần thứ hai cho hắn.

Một tiếng rưỡi trôi qua, não Ngư Lam ong ong, thậm chí có cảm giác thiếu Oxi.

Hắn thực sự có chút chịu không nổi, thấp giọng kêu: “Thầy Chu ơi.”

Bút trên tay Chu Miên khựng lại, anh cam chịu cách xưng hô này, giương mắt nhìn hắn: “Sao vậy?”

Ngư Lam hữu khí vô lực: “Bọn mình nghỉ ngơi tí đi.”

Huấn luyện cả ngày cũng không mệt như này.

– Không ngờ học tập vẫn là hoạt động thể chất!

Chu Miên nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã lâu đến vậy rồi, anh gật đầu: “Mười lăm phút.”

Ngư Lam nằm bò ra bàn.

Chu Miên ôn hòa hỏi hắn: “Mệt không?”

Ngư Lam gật gật đầu: “Hơi hơi, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, cơ bản đều có thể nghe hiểu."


Chu Miên nói: “Hiện tại thời gian rất gấp, mà những kiến thức cậu cần học lại quá nhiều nên tốc độ của chúng ta sẽ nhanh gấp đôi trên trường. Khi vừa bắt đầu có khả năng cậu sẽ không quen lắm, nếu không theo kịp nhớ nói cho tôi.”

Ngư Lam “Ừm” một tiếng.

Hắn cúi đầu chộp lấy ngón tay Chu Miên, nghịch nghịch từng ngón từng ngón một.

Lúc nãy nhìn Chu Miên giở sách hắn đã muốn làm vậy rồi.

Tay Chu Miên rất đẹp, nước da trắng ngọc, khớp xương thon dài như đôi tay thuộc về nghệ sĩ kéo đàn Cello, hoàn mỹ mà ưu nhã. Ngư Lam đang muốn đếm xem trên lòng bàn tay anh có mấy chỉ tay thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm –

Ngư Lam tưởng hắn cố quá thành quá cố, nhưng hắn chớp chớp mắt, bóng dáng Chu Miên vẫn loáng thoáng ở đó.

Ngư Lam kinh ngạc: “Mất điện à?”

Hắn xoay người nhìn ra bên ngoài, khu dạy học bên cạnh cũng đen sì.

Chu Miên nhăn nhăn mày: “Có thể do áp tổng của trường trục trặc.”

“Chắc sẽ sửa sớm thôi.”

Ngư Lam nhịn không được lầu bầu: “Sao ngày đầu tiên tôi vất vả học tập chăm chỉ thì đã cúp điện vậy trời.”

Đèn đường sân trường cũng không sáng nữa, ngoài văn phòng chỉ còn một màu đen thùi lùi.

Lúc này thì đúng chính xác đêm đen gió lớn cô nam quả nam ở chung một phòng rồi – mấy ý ấy ấy của Ngư Lam lại bắt đầu cất cánh bay xa rồi vờn quanh cái hố đen tối nào đó.

Ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua tấm kính cửa sổ, mắt kính Chu Miên phản xạ lại chút tia sáng, chiếu ra đôi mắt xinh đẹp ẩn đằng sau.

Yết hầu Ngư Lam giật giật.

Hắn đứng dậy, một chân quỳ lên ghế Chu Miên, đầu gối chống giữa hai chân anh. Hắn cúi người ghé sát xuống nhìn đôi mắt hoa đào kia của Chu Miên, thanh âm thực nhẹ, “Lúc cậu đeo cái kính này trông đẹp mắt thật.”

Thường ngày Chu Miên không đeo kính, chỉ khi học hoặc làm việc mới dùng đến, hơn nữa độ cận cũng không cao.

Ngư Lam gần như không thấy anh dùng, ngẫu nhiên thấy anh đeo một hai lần liền cảm thấy bạn trai hắn thoạt nhìn càng văn nhã lại càng cấm dục.

… Câu đến tim hắn nhộn nhạo.

Ngư Lam cúi đầu nhìn anh: “Thầy Chu, em có thể hôn thầy không?”

Chu Miên nghe vậy nâng mi lên. Đôi mắt anh thâm thúy, sáng ngời tựa hòn Hắc diệu thạch quý giá kể cả trong đêm tối.

Chu Miên không nói gì, chỉ đặt tay lên lưng Ngư Lam.

Ngư Lam gỡ kính anh xuống, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi Chu Miên.


Đây là lần đầu tiên Ngư Lam hôn một cách mềm nhẹ như vậy, không phải gặm cắn mà càng như một nhóc thú nào đó thân mật với chủ nhân yêu dấu của nó.

Một tay Chu Miên đặt trên người hắn, tùy ý Ngư Lam liếm liếm hôn hôn lên môi anh.

Tựa hồ chỉ qua không đến chốc lát, bóng đèn trong văn phòng bỗng sáng bừng, ánh sáng phủ xuống có chút chói mắt.

Ngư Lam nheo nheo mắt, bất mãn “Chậc” một tiếng.

Hắn hơi nghiêng người xuống, chặn ánh sáng chiếu vào mắt Chu Miên.

Ngư Lam đứng lên, đắc ý hỏi: “Tôi có tiến bộ không?”

Chu Miên bình tĩnh gõ gõ bàn: “Học thôi.”

Ngư Lam không thể tin nổi: “Đã 15 phút rồi á!”

Chu Miên để hắn nhìn đồng hồ.

Ngư Lam: “..."

Đệt.

Thời gian không nên trôi quá nhanh như vậy.

Hắn ngoan ngoan ngoãn ngoãn trở về chỗ chũ, liếm liếm môi dưới chưa đã thèm rồi tiếp tục khóa bổ túc Sinh học.

“Dựa theo định luật di truyền của Mendel, nếu gen bố mẹ là con của Aa và Aa thì xác suất tính trạng trội là…”

Học kỳ này sắp sửa kết thúc, qua một tuần nữa là đến thi tháng, nửa tháng sau nữa là thi cuối kỳ I của năm hai.

Gần đây tinh thần học hành của Ngư Lam thậm chí còn có vấn đề, đến lúc nằm mơ hắn còn thấy hắn biến thành một đóa hoa hướng dương, diệp lục bắt đầu tiến hành quang hợp, biểu thức tạo thành tinh bột là…

Trước thi tháng một tuần, về cơ bản Ngư Lam đều ngâm trong văn phòng Chủ tịch Hội học sinh. Hắn dùng hiệu suất kinh người đọc xong hai quyển sách, những mục kiến thức Sinh học và Hóa học đơn giản, dễ ăn điểm nhất đều được Chu Miên giảng qua, toán cũng đã học được một nửa.

Lần đầu tiên Ngư Lam đối xử với việc thi cử một cách nghiêm túc như này. Ngữ văn làm đến tận bài cuối, mặt giấy cũng tràn đầy 800 chữ.

Lần thi thử cuối cùng, Ngư Lam thấy rất nhiều bài quen mắt – motif giống nhau, chỉ là thay đổi cách trình bày, thay số đi mà thôi.

Thi vào toàn bộ những kiến thức Chu Miên dạy cho hắn.

Ngư Lam cảm thấy hắn làm bài hẳn cũng tàm tạm, ít nhất hắn đã trả lời hết cả những đề mục trước đó lười viết hoặc không biết lắm.


Đương nhiên, đúng hay không lại là một chuyện khác.

Sau khi nộp bài, Ngư lam sờ sờ mặt bàn – Khả năng là đợt thi sau hắn sẽ không ở phòng này nữa.

Kết quả thi tháng được công bố sau ba ngày. Lớp Ngư Lam còn chưa được phát phiếu điểm thì Chu Miên đã biết thành tích hắn từ chỗ giáo viên.

Chu Miên lấy điện thoại chụp một bức gửi hắn.

Ngư Lam thấy tin nhắn anh gửi, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên ghế!

370!

Cao hơn lần trước gần 100 điểm.

Tuy vẫn đếm ngược trong lớp nhưng thứ tự đã tiến bộ rất nhiều, từ đứng nhất đến đứng thứ chín từ dưới lên, hơn nữa cũng vượt hơn trăm người trong toàn khối.

Ngư Lam tức khức cảm thấy có hy vọng đỗ đại học A.

Siêu Cá: “!!”

Siêu Cá: “Mấy cái cậu bảo tôi học tuần trước đều có trong đề hết!!”

Siêu Cá: “Cậu lợi hại thế!”

Bạn trai: “Hôm nay cho phép nghỉ nửa ngày.”

Siêu Cá: “OK!!”

Mấy ngày hôm trước Ngư Lam học bù không kể ngày đêm, cả người đều sắp thanh thiên đến nơi rồi. Hiện tại mãi mới được phép thả ra ngoài chơi trong chốc lát, sáng hắn huấn luyện hai tiết, chiều liền hấp tấp chạy đến sân chơi bóng rổ luôn.

Vốn dĩ muốn gọi Chu Miên tới xem hắn chơi bóng nhưng Chu Miên lại đang giúp hắn soạn bài giảng vật lý, nói không có thời gian,

Ngư Lam chỉ có thể cầm bóng đến sân một mình.

Còn chưa đến nơi hắn đã nghe thấy vài người đằng trước đàm luận gì đó, còn nhắc tới tên hắn —-

“Ha, thế mà lần này Ngư Lam không đứng nhất từ dưới lên, thứ tự lại còn tăng không ít, đây là định làm gì à?”

Trong đội thể thao trường họ có người khá thân với Ngư Lam, ví dụ như Nguyên Kỳ. Nhưng cũng có một ít kẻ quan hệ với hắn không thân thiện lắm vì ghen ghét hoặc chướng mắt cái tính không coi ai ra gì của Ngư Lam, bọn chúng thường tụ năm tụ bảy nói xấu sau lưng hắn.

Bước chân Ngư Lam tạm dừng, hắn im lặng đứng cách bọn họ không xa.

Có một giọng đầy khinh thường đáp: “Này có là cái đéo gì đâu, chỉ là thi được hơn 300 điểm thôi mà? Cứ như ai cũng không biết làm ấy… Tao ngoáy ngoáy vài nét cũng được 400.”

“Tao thấy sao Ngư Lam thông minh đến cỡ đấy được? Thằng đấy thi Lý mà cũng được 170 điểm? Có khi là Chu Miên tuồn đề cho nó, không phải hai đứa nó sớm đã chim chuột với nhau à? Chu Miên mà muốn biết trước đề thì dễ ợt.”

“Chuẩn, cuốn tổng hợp kiến thức Toán lần trước của bọn mình còn không phải do Chu Miên hỗ trợ làm à? Chắc chắn là cậu ta biết sẽ thi vào cái gì, Ngư Lam đây là được thơm lây, ha ha ha.”

Ít cảm xúc lạnh băng hiện lên trong mắt Ngư Lam. Bóng rổ trong tay hắn văng ra, ném chuẩn vào cái ót của người vừa nói.

Alpha che đầu lại, chửi: “....***!”


Ngư Lam nâng mi nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Cái mồm.”

Người nọ bị đánh rõ ràng rất bực bội, thấy Ngư Lam đến thì lại có vẻ chột dạ, gã nhe răng trợn mắt: “Mẹ nó, mày bị bệnh à?”

Ngư Lam chậm rãi bước qua, ánh mắt đảo qua lần lượt từng người một: “Nãy bọn mày nói gì, ngon thì lặp lại cho tao nghe xem nào?”

“Sao nào, còn không cho phép người ta nói à?” Người nọ nói đến đúng lý hợp tình, “Lần trước mày còn đứng bét, sao tự dưng có thể tăng hơn trăm bậc được? Còn không phải Chu Miên cho mày biết trước đề à?”

Kỳ thực phần lớn thời gian Ngư Lam cũng không để ý người khác đánh giá hắn như nào suy cho cùng thì người ghét hắn rất nhiều, mà hắn cũng không muốn phí thời gian trên loại người như này lắm.

Nhưng hiện tại hắn cảm nhận được một cơn phẫn nộ trước giờ chưa từng có, tựa như một ngọn lửa lạnh băng không ngừng thiêu đốt trong lòng hắn.

Hơn một tuần này hắn nỗ lực không biết ngày đêm, Chu Miên kề bên cũng phải trả giá công sức, vào trong miệng mấy người này lại thành mấy chữ “Biết trước đề” vô cùng đơn giản.

Ngư Lam cười một tiếng, hạ thấp đầu xuống, đột nhiên duỗi tay túm người kia đến trước mặt.

Ngư Lam xách hắn lên như gà con, biểu tình lạnh lùng sắc bén: “Có câu như nào nhỉ, ai chủ trương thì người đó nộp chứng cứ lên? Được, mày nói là Chu Miên lộ đề cho tao, tao cho mày 3 ngày, nếu mày không tìm được bằng chứng thì ngồi đấy chờ tao đến, tao cho mày biết mặt.”

Sắc mặt người đó thay đổi, nhưng gã vẫn gân cổ lên: “Bọn tao có được vào văn phòng chủ tịch Chu đâu! Ai biết được bọn mày vào đấy làm gì!”

Ngư Lam nhẹ nhàng nói: “Vậy tức là không có chứng cứ.”

Người nọ im lặng.

Ngư Lam bỗng nhiên xuống tay, một tiếng “Bốp” vang lên trong không khí.

Người nọ che nửa mặt lại không thể tin nổi, nơi đó truyền lại cảm giác đau đớn nóng rát, “Mày… Mày đánh tao?!”

Tròng mắt nhạt màu của Ngư Lam nhìn chằm chằm gã: “Cảm thấy mày rất thiếu đánh. Về sau mõm chó có sủa thì cũng đừng để tao nghe thấy, còn nghe một lần là tao đấm mày một cái.”

Hay nói đánh người chứ đừng vả mặt, không Alpha nào bị nện một cái vào mặt thật đau mà còn có thể giữ bình tĩnh cả. Người kia chửi gì đó trong mồm rồi đánh một quyền về phía mặt Ngư Lam.

Ngư Lam chặn được tay gã, còn chưa kịp áp xuống thì nghe thấy một thanh âm giận dữ từ đằng sau: “Mấy tên Alpha các anh đang làm gì đấy!”

Ngư Lam cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc, quay đầu lại.

Thế nhưng là Hiệu trưởng trường bọn họ!

Lễ chào cờ tuần nào cũng có Hiệu trưởng phát biểu, Ngư Lam thường nghe thấy giọng ông nhưng lại chưa gặp mặt lần nào.

Giọng Hiệu trưởng vang dội như chuông lớn: “Một đám ranh con đánh nhau ngay dưới mí mắt tôi, cái đội trường các anh càng ngày càng không để nội quy trường vào mắt! Tất cả về viết kiểm điểm cho tôi nghe rõ chưa? Mỗi người viết 5000 chữ!”

Ngư Lam cúi đầu không lên tiếng, chỉ đứng đó chịu mắng.

Ban đầu Hiệu trưởng bắn phá tất cả không phân địch ta một trận, sau đó đột nhiên hướng gió chuyển —-

“Còn cả anh, cái tên Ngư Lam này nữa. Tôi nhịn anh lâu lắm rồi, ngoài phá kỷ luật ra thì trong trường này anh còn làm được gì nữa, chút thể thống học sinh cũng không có!”, Hiệu trưởng đè nặng hỏa khí xuống, chỉ thẳng vào mũi Ngư Lam từ xa: “Nếu không phải năm nhất Chu Miên ra mặt bảo vệ rồi nói với tôi là về sau sẽ quản lý anh thì anh đã bị đuổi học từ lâu rồi!”

Bên tai như có một đoàn pháo hoa nổ đùng một tiếng, Ngư Lam ngẩn ra, không hiểu ý những lời này.

Hắn đột nhiên giương mắt nhìn về phía Hiệu trưởng, đôi đồng tử hổ phách kia dồn dập co chặt lại: “...Thầy nói gì cơ?”

Bình Luận (0)
Comment