Ngư Lam cũng không biết vì sao hắn sẽ làm vậy –
Tại thời điểm nhân ngư dâng nụ hôn lên lần nữa, hắn vẫn bất động, tùy ý lòng bàn tay ướt át của người cá ôm lấy mặt hắn.
Không quá giống với nụ hôn giữa những cặp đôi, nhân ngư chỉ chạm chạm môi vào hắn, này càng như một loại tiếp cận cùng nếm thử ngây ngô hơn.
Khiến Ngư Lam liên tưởng tới một loài cá hôn môi ngốc ngốc mà thực đáng yêu.
Môi nhân ngư mềm mại hơn bất cứ thứ gì Ngư Lam từng được đụng vào, xúc cảm tựa như nước.
Ngư Lam nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim đang trở nên mất khống chế.
...Kể cả hắn trời sinh phản nghịch, Ngư Lam cũng chưa từng nghĩ tới việc hắn sẽ thơm thơm với một người cá, thực sự là vượt quá sức tưởng tượng.
Nhân ngư biết động tác này có ý nghĩa gì không?
Hay đây chỉ đơn thuần là phương thức bộc lộ thiện cảm?
Nếu lý giải hành động này từ góc độ của loài người – nhân ngư thích hắn đúng không?
Ngư Lam cảm giác hơi thiếu không khí, rõ ràng hắn có thể nín thở dưới biển hơn một phút, chẳng hiểu sao mới bị nhân ngư hôn trong chốc lát mà đã sắp chịu không nổi.
Hắn đặt tay lên vai nhân ngư, khẽ đẩy anh ra một chút.
Ngư Lam: "Cậu..."
Nhớ tới việc người cá không thể nghe hiểu hắn nói, Ngư Lam khựng lại, ngậm miệng.
Nếu có thể giao lưu với anh như đồng loại với nhau thì tốt biết bao.
Ít nhất hắn có thể biết rốt cuộc nhân ngư trước mắt này đang nghĩ gì trong lòng.
Nhân ngư rũ mi, chiếc đuôi to xinh đẹp bất an đập đập nước, lan vô số gợn sóng ra xung quanh.
Kỳ cầu ngẫu của Chu Miên sắp tới rồi.
Nhưng anh không biết nói chuyện này cho bạn lữ mình bằng cách nào.
Chu Miên đã từng vượt qua kỳ cẫu ngẫu một mình trong rất nhiều năm trước kia. Đã từng có rất nhiều người cá giống cái dưới đại dương biểu đạt tình cảm với anh, chỉ là Chu Miên không thích những đồng loại đó.
Nhưng hiện tại Chu Miên đã có một bạn lữ muốn nắm tay anh, cùng anh sánh bước vượt qua cả cuộc đời này.
Có điều thời gian bọn họ ở bên nhau quá ngắn ngủi, Chu Miên không biết anh có nên mời bạn lữ cùng vượt qua kỳ cầu ngẫu không.
Có quá đường đột không....
Nhân ngư nghĩ trong lòng.
Chập tối, Chu Miên không ngủ trong hồ nữa mà bơi về biển sâu một mình.
Nhiệt độ khu vực người cá cư trú khá thấp, vùng nước lạnh lẽo này có thể bình ổn một chút cảm giác khô nóng do kỳ cầu ngẫu mang đến.
Mãi cho đến sáng sớm mới về.
Ngư Lam đã chuẩn bị sẵn thịt cá tươi ngon màu mỡ cho nhân ngư, tầm mắt hắn va vào một chiếc đuôi màu lam bơi thoăn thoắt bơi về phía hồ bên này.
Lúc sắp đến mép hồ, nhân ngư đột nhiên trồi lên, lồ ng ngực trắng ngọc tr@n trụi lộ trong không khí, bọt nước lách tách rơi từ ngọn tóc xuống, hạt châu trong suốt chảy dọc theo làn da.
Nếu không phải đôi mắt của người cá sạch sẽ sáng trong, hình ảnh kia gần như có thể coi là tuyệt tác s@c tình hạn chế độ tuổi dưới ngòi bút của họa sĩ.
Ngư Lam nhìn thoáng qua, cảm thấy hôm nay người cá... hơi khang khác.
Dung mạo dưới làn tóc thoạt trông điệt lệ khác thường, vây tai vốn trắng tuyết nay chuyển sắc hồng nhạt như hoa đào, ngũ quan lại càng rực rỡ hút hồn hơn.
Thêm vào đó, trên người nhân ngư tựa hồ còn thêm chút hương vị trước kia hắn chưa từng ngửi thấy.
Ngư Lam hít hít, không rõ có phải mũi mình có vấn đề hay không.
Người cá ngồi vào bên bờ, dùng tay cầm một miếng thịt cá trắng mượt được cắt chỉn chu rồi bỏ nó vào miệng.
Ngư Lam nhìn anh ăn, vô thức nhích lại gần, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào cổ Chu Miên, lẩm bẩm: "Hôm nay cậu thơm quá, trên người cậu có mùi gì mà dễ ngửi thế."
Hơi thở nóng bỏng của nhân loại phả lên làn da anh, Chu Miên nhịn không được cách Ngư Lam xa chút.
Người cá đến kỳ cầu ngẫu không chịu nổi loại k1ch thích như vậy.
Ngư Lam cảm nhận được sự xa cách của anh, hắn nhăn mày.
Trước kia nhân ngư luôn thích dính hán, còn làm động tác giống nhân loại hôn nhau.
Hắn thấp giọng dò hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Chu Miên bất động trong nước.
Anh không xác định bạn lữ loài người của anh có thể tiếp thu việc phát sinh quan hệ như này với anh không.
Huồng hồ... bọn họ còn không chung một giống loài.
Đuôi cá rũ trong nước khẽ lay động.
Ngư Lam vuốt tóc anh như mọi khi, "Không thoải mái chỗ nào à?"
Phản ứng của người cá hơi gượng gạo, anh không dám tới gần hắn.
Làn da dưới lòng bàn tay không lạnh lẽo như trước, thậm chí còn có chút ấm áp.
Ngư Lam nhìn vây cá hơi biến sắc của nhân ngư, bỗng nhớ tới gì đó, hắn nhìn thẳng vào anh: "...Người cá các cậu có kỳ động d*c đúng không?"
Cổ họng nhân ngư phát ra thanh âm trầm thấp.
Ngư Lam cúi đầu suy nghĩ gì đó, tiếp tục vươn tay sờ vảy phần eo.
Người cá đến kỳ động d*c – vảy nhạy cảm hơn mọi khi rất nhiều.
Ngón tay Ngư Lam vừa đụng tới vảy thì chiếc đuôi cá kia run bắn lên như bị giật mình.
Ngư Lam khựng lại.
Hắn mới chỉ nghe nói người cá sẽ có kỳ động d*c như đại đa số sinh vật trong tự nhiên thôi chứ hắn cũng không biết phải xử lý cục diện trước mắt như nào.
Nghĩ nghĩ, Ngư Lam nói: "Tớ giúp cậu."
Phần lớn vảy phía trên đuôi xếp san sát cạnh nhau, chúng đóng vai trò như lớp bảo hộ da thịt bên dưới, chỉ có một mảnh là khác biệt.
Như là bị đẩy lên một chút.
Nhìn từ ngoài vào, chiếc vảy này rất dễ mở ra.
Ngư Lam cúi đầu nhìn thoáng qua... giống bạch ngọc thật.
Rất đẹp.
Cả đuôi Chu Miên căng thẳng.
Chưa từng có cá hay người từng đụng vào anh như này.
Thân nhiệt nhân loại quá cao so với người cá, từng cái chạm đều nóng cháy tựa lửa thiêu.
...
Kỳ cầu ngẫu kết thúc sau ba ngày.
Ngư Lam vẫn luôn kề bên Chu Miên.
Lúc ngủ, chiếc đuôi của nhân ngư sẽ vô thức cuốn lên người hắn.
Ngư Lam cảm thấy phương thức hắn ở chung với nhân ngư này hơi kỳ quái, này hoàn toàn giống như đang trong quan hệ yêu đương vậy.
Hắn rũ mắt nhìn mỹ nhân ngư đang thiếp đi trong hồ.
– Nhân ngư biết người yêu nghĩa là gì không?
Vây tai Chu Miên lại biến thành màu trắng.
Đôi khi Ngư Lam sẽ vu vơ nghĩ, nếu chỗ vảy đó có thể tùy ý mở ra thì chắc chắn sẽ có nước tràn vào, nên... lúc nào anh cũng ngâm mình trong nước sao?
Hắn khẽ "Chậc", người nằm xuống bên bờ, hai mắt nhắm lại.
Không biết qua bao lâu, một tiếng trầm đục réo rắt truyền từ trên mặt biển nơi xa bỗng nhiên truyền đến tai Ngư Lam, nghe như tiếng còi vang từ con thuyền cỡ lớn.
Hình như đã rất lâu rất lâu rồi hắn chưa được thấy thanh âm này xuất hiện nên ban đầu vẫn chưa phản ứng lại, vài giây sau mới đột ngột mở to mắt, nhoáng cái đã đứng bật dậy.
Nhân ngư tựa hồ cũng bị thanh âm này kinh động, thân thể anh trồi lên mặt nước, ánh mắt an an tĩnh tĩnh rơi trên người Ngư Lam.
Ngữ khí Ngư Lam dồn dập: "Giờ cậu cứ chờ tớ ở đây đã, tớ sẽ về sớm thôi."
Nói xong, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phần lục địa phía bắc của hòn đảo – tiếng thuyền truyền từ hướng này.
Một con thuyền chậm rãi lướt trên mặt biển, hình dáng dần dần trở nên rõ ràng.
Ngư Lam nghe thấy giọng nói tràn ngập sự bất ngờ của những kẻ sinh tồn khác vang lên:
"Có tàu! Tàu tới! Có người đến đón chúng ta?!"
"Cuối cùng có thể rời khỏi cái chỗ quái quỷ này rồi!"
"Trời ơi, trời ơi! Tôi không quáng gà đúng không? Là tàu thủy!"
"Chúng ta được cứu rồi!!"
Đồng tử Ngư Lam kịch liệt co lại, hắn đứng im tại chỗ hai giây rồi chạy về phía hồ.
Đôi tay nhân ngư đặt trên bờ hồ, tư thế như đang chờ đợi. Thấy bạn lữ trở về, anh hơi ngẩng mặt lên để nhìn hắn.
Ngư Lam li3m đôi môi hơi khô khốc, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn đi với tớ không?"
Nếu không phải hoàn cảnh và khí hậu nơi này thực sự không thích hợp để nhân ngư cư trú, thậm chí Ngư Lam còn cảm thấy cứ ở nơi này với người cá mãi mãi cũng không thành vấn đề.
Chỉ là nhiệt độ chênh lệch ngày đêm ở rừng mưa quá mức kinh khủng, ban ngày nóng dã man tàn bạo, tới tối lại lạnh lẽo đến phát cóng, đôi lúc còn có chướng khí độc hại mù mịt, chỉ ở trong đó vài hôm thôi cũng phải giảm thọ.
Nếu có thể cùng rời khỏi nơi này với nhân ngư thì...
Ngư Lam sợ người cá không hiểu ý hắn, lần đầu tiên hắn luống cuống như này, hắn không ngừng lặp đi lặp lại với nhân ngư: "Cậu muốn đi với tớ không? Hai đứa mình, cùng nhau, rời khỏi nơi này."
Nhân ngư nghiêng nghiêng đầu, hình như anh có thể nghe hiểu Ngư Lam. Sau đó, anh rõ ràng gật đầu xuống.
Rời đi.
Đúng vậy.
Chu Miên hiểu từ này.
"Cùng nhau"
Vậy là được.
Ngư Lam nói: "Tớ không thể mang cậu lên tàu được, hoàn cảnh nơi này bây giờ quá nguy hiểm với cậu."
"Nhất định không được để bọn họ phát hiện ra cậu, biết chưa?"
Những người không có ý tốt với nhân ngư nhiều vô số kể, Ngư Lam không muốn để người cá xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Không biết trên tàu có bao nhiêu người, thân là người ăn nhờ ở đậu, Ngư Lam không nắm chắc 100% hắn có thể bảo vệ nhân ngư của hắn.
Chu Miên không hiểu những lời này, nhưng anh biết anh nên làm gì.
Nhân ngư nhẹ nhàng hôn má bạn lữ rồi xoay người lặn xuống hồ.
Tàu thủy lướt băng băng trên mặt biển.
Ngư Lam cầm một cái sandwich lâu ngày, cánh tay thon dài đặt trên vòng bảo hộ cạnh thân tàu, đôi mắt mải tìm kiếm một thân ảnh màu lam.
Hẳn là người cá sẽ đi theo con tàu này.
...Chỉ là chưa thấy anh đang ở đâu thôi.
Ngư Lam rũ mi, nhìn chằm chằm biển không chớp mắt, một gợn sóng cũng không bỏ qua.
Tiếng giày cao gót truyền từ phía sau tới, một mỹ nữ ngoại quốc trang điểm đậm đi tới, ánh mắt đánh giá Ngư Lam lộ liễu: "Soái ca, mấy ngày trên đảo chắc mệt lắm, sao không đi nghỉ ngơi chút?"
Ngư Lam vô cảm quay đầu.
Móng tay sơn đỏ chót ngoéo lấy cổ áo Ngư Lam, dáng vẻ phong tình vạn chủng, "Không ngủ được thì, muốn làm tí việc thú vị với tỷ tỷ không?"
Ngư Lam nhăn mày, lạnh lùng lườm cô, "Tránh xa tôi ra."
Nói xong, hắn rời boong tàu mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Phần đuôi tàu thủy là kho hàng, phía sau có một cái cửa nhỏ.
Ngư Lam đẩy cánh cửa kia, dừng chân tại điểm cuối con tàu.
Tốc độ tàu thủy rất nhanh, không biết nhân ngư có theo kịp không.
Nếu người cá không tìm được hắn, Ngư Lam căn bản không thể biết được anh đang ở đâu giữa chốn đại dương mênh mông bát ngát này.
Trái tim Ngư Lam co chặt lại, hắn nắm chặt lan can bằng kim loại, chậm rãi ngồi xổm xuống. Hắn thấp giọng hỏi, tư thế như đang đối thoại với biển sâu: "...Cậu đâu rồi?"
Ngay sau đó, một chiếc đuôi nhân như xinh đẹp màu lam bỗng nhiên xuất hiện ngay dưới bánh tàu phụ, gần như là đột ngột nhảy ra khỏi mặt nước ngay trước mắt Ngư Lam, bọt sóng bắn lên làm ướt ống quần jean Ngư Lam.
Chu Miên vươn tay nắm lấy vòng bảo hộ, nâng khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị mà tái nhợt kia đối diện với bạn lữ anh.