Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 79

Ngư Lam cũng hỏi lại đầy khó hiểu: "Sao tôi biết được! Tôi cũng phát khiếp đấy chứ!"

Thường ngày hắn với Chu Miên có quăng tám cái sào cũng không đụng tới đối phương, trừ phi hắn trái kỷ luật thì còn có thể gặp mặt, không thì chẳng còn chút điểm chung nào nữa – Vậy sao bỗng dưng hắn lại hoán đổi cơ thể với Chu Miên?

Hơn nữa, nghe nói loại sự kiện thần quái như này phải thông qua "cơ hội" nào đó mới phát sinh được, không phải sao?

Chu Miên cũng không có manh mối nào cả, suy cho cùng thì tình cảnh trước mắt thực sự không thể dùng khoa học để giải thích được.

Chu Miên ngồi trên ghế, Ngư Lam đứng tựa lưng vào tường, lúc hắn muốn nhìn Chu Miên thì phải cúi đầu xuống.

Mà nhìn từ góc độ này, Ngư Lam phát hiện hóa ra lông mi hắn dài phết.

Lúc trước soi gương không có loại cảm giác này.

Ngư Lam tò mò đi qua, hơi nâng cằm "Ngư Lam" lên, nhịn không được ghé sát mặt vào ngắm.

Khoảng cách rất gần, gần đến mức chạm môi lúc nào cũng được.

Ngư Lam không hề ý thức được hành vi của hắn đang vượt rào, hắn chỉ mải thưởng thức khuôn mặt cuốn hút của mình, thậm chí còn nhéo mặt "chính mình".

Chỉ là khí chất Chu Miên văn nhã an tĩnh, thoạt nhìn không có khí thế kiêu ngạo như Ngư Lam.

Chu Miên nhíu mày vỗ tay hắn xuống, ngăn cản người này tiếp tục sờ s0ạng, Anh nhàn nhạt hỏi: "Sao cậu lại ở loại địa phương kia?"

Ngư Lam nghe vậy, nhướng mày – Cứ việc biểu cảm này không thích hợp tồn tại trên mặt Chu Miên lắm, có thể loáng thoáng thấy bóng dáng "Ngư Lam", hắn vẫn thờ ơ rũ mi xuống, ngữ khí lười nhác: "Học sinh bất lương mà, ra net thì có gì là lạ? Chơi game, xem manga, anime, nếu chủ tịch Chu không ngại thì lần sau có thể cùng xem phim với tôi."

Chu Miên nghiêng nghiêng đầu: "Không có hứng thú."

Ngư Lam nhún vai: "Vậy bọn mình phải làm sao giờ, nhìn tình hình thì khả năng tạm thời không có biện pháp đổi về đâu."

Chu Miên im lặng như cam chịu.

Lát sau mới nói: "Khuya rồi, mai nói tiếp."

Ngư Lam gãi gãi đầu, nhớ tới một việc rất quan trọng: "Ờm, tối nay bọn mình ngủ như nào đây."

Chu Miên nhìn hắn, đáp: "Về ký túc xá. Bằng không cậu muốn đi đâu?"

Ngư Lam không dám dùng mặt anh nói muốn ra ngoài ngủ ở khách sạn.

Hai người ra khỏi phòng cùng nhau.

Trên đường đến ký túc xá, Ngư Lam dặn dò anh: "Lúc về nhớ tắm! Chiều nay tôi có huấn luyện, cả người toàn mồ hôi thôi! Không tắm không lên giường!"

Chu Miên đồng ý: "Biết rồi."

Ngư Lam lại thẳng như ruột ngựa: "Có cần tôi giúp cậu tắm không?"

Thần kinh Ngư Lam hơi thô, hắn không có bất cứ ý tưởng gì với cơ thể Chu Miên, đều là Alpha, hắn cũng không thấy ngượng ngùng.

Xem thì xem, ai chẳng có.

Bước chân Chu Miên khựng chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước: "Hôm nay không cần."

Ngư Lam xoay đầu nhìn anh.

Sau đó thấy chút khó xử tựa thật tựa giả trên mặt Chu Miên - hay mặt hắn, Ngư Lam nhịn không được ngứa mồm trêu chọc: "Thế nếu mai vẫn không đổi về thì tôi tắm cho cậu nhá?"

Chu Miên: "..."

"Chủ tịch Chu thẹn thùng?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Miên quét qua hắn.

Ngư Lam biết đùa giỡn có giới hạn, ngậm miệng không nói gì nữa.

Ký túc xá hai người không cùng hướng, lên cầu thang xong là phải đường ai nấy đi. Chu Miên bỗng nhiên quay đầu, "Nhớ viết kiểm điểm."

Ngư Lam: "..."

Kiểm điểm cái gì! Không phải đã nói là không viết à!


Chu Miên nói: "Nếu thứ hai vẫn không về như cũ thì tôi sẽ giúp cậu lên đọc."

Ngư Lam: "..."

Loại tinh thần đả thương địch thủ 1000 tự tổn hại bản thân 800 cao cả này là gì đây hả!

Nhưng mà, để Chu Miên lên đọc kiểm điểm, kỳ thực trong lòng Ngư Lam còn rất mong chờ.

Hiện tại bọn họ thay đổi cơ thể, đương nhiên cũng phải đổi ký túc xá.

Cũng may ngủ không yêu cầu kỹ thuật cao siêu nào cả, trùm chăn ngủ một đêm là được, không sợ lộ.

Ngư Lam mày mò vào ký túc xá Chu Miên, tuy hắn đã cố nhẹ nhàng hết cỡ nhưng cửa ký túc xá vẫn kêu "kẽo kẹt" khi mở.

Có người nhô ra từ dưới chăn, nhỏ giọng chào: "Chủ tịch Chu, cậu về rồi."

Ngư Lam không quen bọn họ, cũng không biết giao lưu với mấy người học giỏi như nào, đành "Ừ" một tiếng.

Chu Miên nói không cần tắm rửa, Ngư Lam liền lười lăn lộn, hắn cởi giày rồi hai ba bước bò lên giường luôn.

Chui vào ổ chăn Chu Miên, Ngư Lam ngửi thấy một mùi hương không rõ là gì, thơm nhưng rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả, tựa hoa đào mới nở vậy.

Ngư Lam không khỏi cười nhạo trong lòng – Chu Miên nhìn như học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc, ai ngờ có thói quen xịt nước hoa trong chăn.

Nhưng không sao, hắn thích là được.

Chu Miên đồng dạng đi đến ký túc xá Ngư Lam, đẩy cửa vào.

Tạ Tầm Diên nửa mơ nửa tỉnh, nói chuyện mơ mơ màng màng: "Về rồi à? Không bị chủ tịch Chu tóm?"

"Hôm nay chủ tịch Chu vốn định đến đây kiểm tra, nhưng không biết sao sau lại không tới nữa."

Người đang nói hẳn là Tạ Tầm Diên thường xuyên gửi mật báo cho Ngư Lam.

Chu Miên chỉ "Ừm", không nói gì thêm.

Ngư Lam dặn anh trước khi ngủ nhất định phải đi tắm, Chu Miên nghĩ nghĩ, quyết định vào phòng tắm.

Toàn bộ dãy hành lang đã tắt đèn, Chu Miên sờ s0ạng đi vào. Trong phòng tắm có duỗi năm ngón tay trước mặt cũng không thấy, c ởi quần áo càng là vậy.

Chu Miên đổ ít dầu gội đầu ra lòng bà tay, xoa xoa tạo bọt.

Năm phút sau, tiếng nước dừng lại.

Chu Miên cầm quần áo đặt trên bồn rửa tay rồi mặc vào, lần lượt cài hết hàng cúc áo.

Hẳn là Tạ Tầm Diên đã ngủ, Chu Miên không dùng máy sấy mà chỉ dùng khăn lông cỡ lớn lau lau, xong xuôi ngồi ở phía dưới chờ tóc tự khô.

Mới vừa tắm rửa qua, hơi thở trên người trôi theo dòng nước, mùi pheromone Alpha không nồng đậm như trước nữa.

Trong bóng đêm, Chu Miên nhẹ nhàng nâng tay lên.

Ngón tay vuốt v e môi hắn từng chút, từng chút một.

Alpha kiêu ngạo sắc bén, môi lại ướt át mềm mại không tưởng.

Tiếng ngáy khe khẽ truyền từ Tạ Tầm Diên trên cái giường gần đó.

Chu Miên chậm rãi đứng dậy, dẫm thang dây để lên giường.

Khả năng vì không phải "xác" mình, không quen lắm nên Ngư Lam ngủ không ngon, lúc dậy cứ ngáp ngắn ngáp dài. Mãi cho đến khi bạn cùng phòng dùng ánh mắt quỷ dị lại dại ra nhìn hắn, Ngư Lam mới cưỡng ép nghẹn một ngáp vào họng, bắt đầu vào vai Chủ tịch Hội học sinh cao lãnh.

Hôm qua đã hẹn Chu Miên gặp nhau ở cửa tòa. Ngư Lam thu dọn xong xuôi, lúc ra cửa đã thấy Chu Miên sớm chờ ở đó.

Không biết Ngư Lam lại làm gì khiến anh không hợp tâm ý mà Chu Miên vừa thấy hắn đã nhăn mi.

– Ngư Lam tức khắc cảm thấy bộ dáng chính mình nhăn mày dọa người phết.

Nhưng chắc chắn không dọa được hắn, Ngư Lam lắc lư bước đến, giọng điệu nửa thật nửa giỡn: "Bạn học Ngư Lam à, buổi sáng tốt lành nhé."

Chu Miên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi duỗi tay kéo hắn lại gần.


Ngư Lam nhất thời không đề phòng, suýt nữa là đụng phải anh: "Cậu làm cái..."

Chu Miên vươn tay cài cổ áo đồng phục trên cơ thể anh.

Ngư Lam không được tự nhiên lắm, hắn xoay xoay cổ: "Hơi chặt, không thoải mái."

Động tác Chu Miên tạm dừng, lại cởi khuy trên cùng ra.

Phong cách mặc quần áo của hai người như bị đảo ngược, Chu Miên mặc đồng phục màu xanh, quần dài thẳng tắp mà phẳng phiu, không chút cẩu thả.

Ngư Lam nhìn kiểu gì cũng không thấy dễ chịu, nói: "Cậu không cần mặc đồng phục ở trường đâu, tôi đây là có đặc quyền của học sinh hư đấy nhá."

Chu Miên liếc hắn.

"Đúng rồi, sáng nay tôi có huấn luyện chạy nước rút, nhảy bậc, khả năng còn có chạy với tạ, hẳn là cậu có thể làm được hết đúng không?"

Ngư Lam bĩu môi: "Liệu mà đối xử với cơ thể tôi cho tốt."

Tuy linh hồn nhỏ bé của họ đã thay đổi nhưng tố chất thân thể vẫn ở đó, Ngư Lam không lo cho buổi huấn luyện thể thao của hắn lắm.

Chu Miên: "Biết rồi. Buổi sáng cậu có thể đến văn phòng tôi."

Ngư Lam đáp "Ờ".

Miễn đừng bắt hắn đến lớp Olympic nghiêm túc nghe giảng làm bài là được.

Vì sợ trên đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên hai người cùng về phía khu dạy đọc. Đi được nửa đường, Ngư Lam đột nhiên nhớ tới gì đó, cười đùa: "Cậu nhìn thế này mà lại xịt nước hoa, bất ngờ nha chủ tịch Chu."

Chu Miên hơi khó hiểu, anh thấp giọng hỏi: "Nước hoa gì cơ?"

"Loại nước hoa siêu thơm ấy." Ngư Lam đáp: "Ổ chăn cậu toàn mùi kia thôi, dễ ngửi phết đấy chứ."

Nghe câu trả lời vậy, biểu tình Chu Miên khẽ biến đổi.

"Đấy không phải nước hoa."

Ngư Lam nhếch mép: "Không phải nước hoa thì là gì? Mùi thơm cơ thể cậu à?"

Mấy đại mỹ nhân trong phim truyền hình đều tự mang mùi thơm cơ thể.

Tuy Ngư Lam không thưởng thức dung mạo Chu Miên nhưng hắn cũng thừa nhận quả thực Chu Miên là một – Alpha cực kỳ đẹp.

Câu hỏi kia của Ngư Lam như đùa giỡn, thực ph óng đãng, Chu Miên không để ý tới hắn nữa.

Tiết ba, Chu Miên thay Ngư Lam đến sân thể dục huấn luyện.

Ngư Lam ghé vào bàn làm việc của Chu Miên viết kiểm điểm trong văn phòng.

Bút bi bị Ngư Lam chu mỏ đỡ dưới mũi.

Giờ bọn họ đã là quan hệ trao đổi thân thể mà chủ tịch Chu cũng không chịu nhẹ tay với hắn, còn bắt hắn viết kiểm điểm 3000 chữ, thiếu một nét cũng không được.

Nam nhân thật là quá vô tình.

Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Ngư Lam vẫn thành thành thật thật bắt đầu múa bút: "Tôi là Ngư Lam lớp 15, tôi đã sâu sắc nhận thức rằng..."

Số lần Ngư Lam viết kiểm điểm không đến 100 cũng gần 80, những bài văn mẫu vạn năng kia hắn thuộc làu làu, viết 2000 chữ chỉ như ngựa đi đường cũ, một tiếng là xong.

Viết đến một nửa, bút bi trong tay bỗng hết mực.

Ngư Lam "Chậc" một tiếng, vốn định hỏi Chu Miên để bút chỗ nào, kết quả là phát hiện hắn còn chưa có phương thức liên lạc nào với anh.

Ngư Lam hơi dịch ghế ra sau, kéo ngăn tủ ra.

Bên trong là đủ loại tài liệu hội học sinh.

Ngư Lam thò tay vào, sờ s0ạng xung quanh chút, không sờ thấy bút nước.


Hắn mở tiếp một ngăn nữa.

Bên trong là một chồng giấy bị gấp đôi.

Ngư Lam vốn không có tí hứng thú nào với ngăn kéo của Chu Miên, nhưng cái tên trên tờ giấy kia lại hấp dẫn sự chú ý của hắn –

Họ và tên: Ngư Lam

Lớp:....

Mã học sinh:....

Hẳn là bài thi đợt kiểm tra trước, nguyên bộ.

Nhưng mà, tại sao trong văn phòng Chu Miên lại có bài thi của hắn?

Ngư Lam nghi hoặc lấy bài thi của hắn ra, trải phẳng lên mặt bàn rộng rãi.

Này hẳn là bài kiểm tra vào năm nhất, Ngư Lam cũng không nhớ rõ là khi nào.

Phía trên không có dấu vết gì cả, như là cố ý bỏ vào ngăn kéo.

Ngư Lam hoang mang nghĩ: Chu Miên lấy bài thi của hắn làm gì?

Xem hắn làm thế nào để đứng nhất từ dưới lên à?

Ngư Lam thắc mắc nhưng cũng không để ý nhiều, hắn lấy một cây bút bi mới rồi tiếp tục sáng tác.

Nửa tiếng sau hắn mới viết kiểm điểm xong, Ngư Lam nhìn đồng hồ, hẳn là lúc này Chu Miên đã về rồi. Hắn cất bản kiểm điểm đi rồi đến khu dạy học tìm Chu Miên.

Dọc đường có rất nhiều học sinh chào hỏi với hắn: "Chào chủ tịch Chu."

Ngày thường Chu Miên luôn lễ phép gật đầu đáp lại, nhưng Ngư Lam không kiên nhẫn như vậy. Ban đầu hắn còn đáp, về sau chẳng buồn phản ứng nữa.

Hắn tới trước cửa lớp 15.

Hứa Gia Duyên phát hiện nam thần cậu đứng ngoài cửa sổ, dùng khuỷu tay đẩy đẩy "Ngư Lam": "Cá bự, chủ tịch Chu tới tìm cậu kìa."

Chu Miên nghe thấy thế thì ngẩng đầu, thấy Ngư Lam đứng trước cửa lớp.

Ngư Lam không có khí chất ôn nhã trầm tĩnh như Chu Miên, hắn thậm chí còn không mở hết mắt lên, thoạt nhìn vô cùng biếng nhác.

Hoàn toàn không phải phong cách hằng ngày của chủ tịch Chu.

Chu Miên đóng quyển truyện tranh lại, ra khỏi phòng học.

Hai người tới chỗ vắng vẻ, Ngư Lam nói với anh đầy đắc ý: "Kiểm điểm đã xong!"

Chu Miên "Ừm", nói tiếp: "Mấy quyển truyện tranh ở bàn cậu..."

Ngư Lam nhìn anh chằm chằm: "...Cậu mà tịch thu chỗ đấy là giờ tôi dùng thân thể cậu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt luôn đấy, cậu biết số O trường mình rình cậu như hổ rình mồi không ít mà."

Đôi mắt Chu Miên hơi trầm xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Ngư Lam."

Ngư Lam li3m môi dưới, gồng không nổi, hắn vừa muốn muốn giảng đạo lý vừa có ý càn quấy: "Tôi đọc truyện tranh chứ có ảnh hưởng tới việc học của người khác đâu. Nếu cậu tịch thu suối nguồn vui sướng của tôi, tôi cũng chỉ có thể tám chuyện với bạn cùng bàn thôi."

Âm cuối hơi cao lên: "Chủ tịch Chu?"

Chu Miên không nhắc về vấn đề truyện tranh nữa, anh nhàn nhạt hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Ngư Lam đánh giá anh từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi han cơ thể mình: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Cường độ huấn luyện của bọn hắn rất cao, đây là lần đầu tiên Chu Miên trải nghiệm, Ngư Lam sợ sẽ bị căng cơ hay gì gì đó.

Căng cơ không khỏi hẳn trong một tuần được, thậm chí còn phiền phức hơi trẹo xương.

Chu Miên vốn định nói "Không sao."

Anh đã khởi động trước khi bắt đầu huấn luyện rồi, không đến mức bị căng cơ.

Dừng chút, Chu Miên lại nhẹ giọng nói: "Ừm, cẳng chân hơi đau."

"Cẳng chân à?" Ngư Lam ngồi xổm xuống, ngón tay nắm từ mắt cá chân lên, bóp bóp thịt phần cẳng chân, "Đau ở đây? Thế thì không sao, cơ bắp sẽ hơi tê mỏi sau khi vận động mạnh, đến chiều là ổn, vấn đề không lớn."

Ngư Lam ngồi trước mắt anh, chỉ lộ ra một xoáy tóc đen nhánh.

Chu Miên rất rõ ràng đây là cơ thể anh.

Nhưng, người đang thân cận với anh là Ngư Lam.

Yết hầu Chu Miên lăn lăn.

Anh lùi về sau một bước: "Tôi biết rồi."


Chu Miên vừa lui như vậy, lòng bàn tay Ngư Lam lập tức trống rỗng.

Ngư Lam ngẩng đầu.

...Chắc chủ tịch Chu không ngượng ngùng thật đâu ha?

Không thể phát hiện bất cứ biểu cảm gì trên mặt Chu Miên cả, nhìn qua chỉ có một loại bình tĩnh sau khi trấn định xong.

Hồi năm nhất, khi Ngư Lam gặp Chu Miên thì thường xuyên ngứa miệng trêu chọc hai ba câu vì bộ dáng lạnh lạnh lùng lùng thoạt nhìn thực dễ đùa giỡn – Tuy rằng cuối cùng Ngư Lam cũng toàn phải ngậm quả đắng.

Lúc này Ngư Lam có quyền khống chế thân thể anh, lá gan cũng phì ra. Hắn ngả ngớn nói: "Sao chủ tịch Chu cứ như tiểu thư nhà lành thế, bị chính tay mình sờ mà vẫn thẹn thùng hả."

Chu Miên nghe thế quay đầu lại, dùng đôi mắt màu hổ phách kia nhìn hắn: "Cậu còn muốn sờ?"

Ngư Lam: "..."

?

Mấy chữ này thành công ngăn chặn cái miệng chạy như xe lửa kia của Ngư Lam.

Ngư Lam muốn uống sữa chua, hắn tranh thủ giờ giải lao chạy ra mua hai gói sữa chua nướng than.

Xong xuôi thì vừa vặn thấy Hứa Gia Duyên đang đi từ cửa hàng ra – thấy người quen, Ngư Lam cứ thế mà quên mất hiện tại mình là một đóa hoa cao lãnh thanh thanh khiết khiết. Lúc bước qua, hắn vỗ vai Hứa Gia Duyên một cái: "Ê!"

Hứa Gia Duyên xoay đầu, trước hết là trợn to mắt không thể tin nổi, lắp bắp: "Chủ, chủ tịch Chu...!"

Ngư Lam: "..."

Đệt, quên.

Hắn do dự trong lòng một lát, bây giờ nên quay người đi làm bộ như chưa có gì phát sinh hay trực tiếp ngả bài với Hứa Gia Duyên luôn nhỉ.

Rốt cuộc thì chẳng có gì phải giấu cả.

Quan hệ giữa hắn với Hứa Gia Duyên rất thân thiết, cậu có biết cũng sẽ không nói với người ngoài.

Ngư Lam quyết định nói sự thật: "Thực ra tớ là Ngư Lam, tới trao đổi thân thể với Chu Miên, cậu hiểu ý tớ không? Tức là tớ ở trong cơ thể cậu ta, còn cậu ta ở trong thân xác tớ ấy."

Hứa Gia Duyên nghe xong dại ra vài giây, sau đó thanh âm cậu tràn đầy ưu sầu: "Chủ tịch Chu, tên khốn Ngư Lam kia lại chọc tức cậu đúng không? Cậu đừng chấp nhặt với Ngư Lam, tính nó cậu còn lạ gì? Cả ngày chỉ biết gây họa, lúc về tớ giúp cậu mắng nó, chủ tịch Chu nhất định phải bảo trọng thân thể nha."

"..." Ngư Lam phun ra một hơi từ lỗ mũi.

Được.

Đúng là huynh đệ hắn.

Ngư Lam vô cảm đầu đi không ngoảnh lại.

Hứa Gia Duyên về lớp, hùng hùng hổ hổ tóm "Ngư Lam": "Cậu lại làm gì chủ tịch Chu nhà bọn này hả!"

Chu Miên khó hiểu ngửa mặt lên.

Hứa Gia Duyên nói: "Nãy gặp chủ tịch Chu ở cửa hàng tiện lợi, cậu ấy thế mà nói với tớ cậu ấy là cậu, tớ khờ luôn! Cậu lại phá phách gì chọc cậu ấy không vui đúng không, làm tớ cứ cảm giác đầu óc chủ tịch Chu không được bình thường!"

Nếu Ngư Lam nói cho cậu, vậy Chu Miên cũng không giấu giếm nữa. Anh thẳng thắn thành khẩn: "Ừ, Ngư Lam nói thật đấy."

Hứa Gia Duyên: "....?"

Cậu dán tay lên trán Ngư Lam một lúc.

Cảm giác hình như chính mình ban ngày thấy ma rồi.

Não Hứa Gia Duyên chưa tiêu hóa kịp, Chu Miên cũng không giải thích thêm.

Đây là tiết cuối, sau đó là giờ nghỉ trưa.

Ngư Lam nói muốn ăn cơm với anh.

– Lý do là không biết cơ thể anh có phải kiêng khem gì không, sợ ăn đến hỏng người Chu Miên.

Về căn bản, giáo viên dạy tiết cuối sẽ không giảng quá giờ, chuông kêu cái là cho tan học luôn, học sinh phi ra ngoài ầm ầm, Chu Miên là một trong mấy người ra cuối cùng. Anh vốn định đi về phía cầu thang nhưng vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng gọi hắn: "Bạn, bạn Ngư Lam..."

Thần kinh Chu Miên không thô như Ngư Lam, anh nghe thấy cái tên "Ngư Lam" liền quay đầu lại luôn, nhìn nữ sinh Omega kia: "Chào cậu, có chuyện gì sao?"

Nữ sinh hơi được thương mà sợ, cô vội vàng lấy một bức thư nhỏ màu hồng đào từ cặp sách ra, giọng bé như muỗi: "Tặng cậu."

Như thể sợ Ngư Lam từ chối, cô nhét vội phong thư vào ngực anh rời xoay người chạy đi luôn.

Chu Miên đứng tại chỗ nhìn bức thư trong tay.

Nhìn không ra cảm xúc gì nơi đáy mắt.

Bình Luận (0)
Comment