Hồi Ký Thời Không

Chương 89

...Đậu má?

Gì cơ??

Đậu xanh rau má!!!

Đường Hi trong lòng phắc một tiếng, rõ ràng nhận ra bản thân đã bất cẩn.

Hôm đó ở sòng bạc người mới phần đông đều là nhiệm vụ giả sơ cấp, gã béo "không thể coi là" cao cấp với đám tay chân của gã cũng chẳng có gì ghê gớm. Bạch Sam, Dương Mộ Kì thì là người phe mình không cần nói rồi. Đường Hi nhìn hết một lượt, xác định mấy lần không có kẻ nào nguy hiểm ở đó cả nên mới dám quậy tung lên một trận, nhân tiện gom về một số tiền kha khá. Một triệu thật ra không phải số điểm tích lũy quá lớn, nhưng với nhiệm vụ giả sơ cấp thì đó đúng là số tiền phải lên trời mới lấy được, và còn giàu hơn một bộ phận trung cấp.

Đường Hi chỉ nghĩ cùng lắm người ta sẽ tò mò bàn tán xíu thôi, thế quái nào cô lại bị đích danh vậy?!

Kể cả có thông tin về ngoại hình cũng không thể vô tình gặp cái nhận ra ngay như vậy chứ? Thân phận của các nhiệm vụ giả bao gồm cả số hiệu đều được giữ kĩ, nếu không nói thì cũng không ai biết mình tên gì, cấp bậc mấy hay số hiệu bao nhiêu cả.

Tuy là trên cái bảng xếp hạng thành tích toàn thành có tất cả số hiệu các nhiệm vụ giả, nhưng không biết tên, không biết mặt mũi hay giới tính, trừ một vài người công khai thân phận ra thì hầu hết đều ẩn danh cả. Cái bảng đó cũng chẳng có tác dụng gì.

Má nó rốt cuộc là ai chơi cô vậy??

"Thiếu chủ, ngươi đang nói cô ta là kẻ cướp một triệu điểm tích lũy từ Tứ Trư sao?"

Đệch, con, mẹ, nó!

Đám người kia nãy giờ chẳng nói năng gì nên Đường Hi không để ý, nhưng đừng bảo là bọn họ vừa nhắc tên gã béo hôm bữa nha?? Không phải là đến trả đũa chứ?

Đường Hi vẫn không ngờ được tình huống này lại ập trên đầu mình, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho phải.

Ở phía bên kia, Mạc Vân Y dường như chẳng lạ gì cái cách xưng hô này nữa, nhưng nhóm người đằng sau từ lúc cậu ta lên tiếng lại có vẻ cảnh giác với bọn họ, khác hẳn vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, rõ ràng có đối với thiếu niên có thái độ mười phần tôn kính, chỉ có Mạc Vân Y từ đầu đến cuối vẫn không nhìn đám người đó lấy một cái. Cậu liếc ngang qua Đường Hi, chỉ đơn giản là một ánh mắt lạnh lẽo.

Đường Hi: ...

Ai da, cậu em này, có thể đừng nhìn tôi như thế không, tôi sẽ chột dạ đó?!

Đường Hi không dấu vết đổi hướng nhìn, né tránh ánh mắt dò xét của Mạc Vân Y. Dù cậu ta không nhận ra đi nữa thì giữa bọn họ vẫn là người giết và người bị giết, cô không thích nhất là đối diện với tình huống kiểu này.

Gã đàn ông mặc âu phục rõ ràng đã để ý đến Đường Hi, từ nãy tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội nhìn thẳng mặt ông ta, kẻ này luôn kè kè bên cạnh Mạc Vân Y. Tuy ngũ quang không đến mức dữ tợn nhưng bù lại có nét góc cạnh, cương nghị cứng cáp mà người khác không tài nào xâm phạm. Đặc biệt là đôi mắt ông ta rất sắc bén, nói dễ hiểu chính là diện mạo của mấy ông trùm xã hội đen thường thấy trên phim ảnh, vóc người vạm vỡ, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng to như nắm tay.

Nhìn thế nào cũng không phải dạng người dễ trêu chọc.

"Cô là tên người mới đó sao?"

...Tôi có thể nói không phải không?

Đường Hi do dự trong giây lát, vừa định trả lời thì đã cảm nhận được người đằng sau đặt tay lên vai cô, mà cô cũng cực kì phối hợp giữ im lặng. Bạch Sam kéo cô lùi lại đến gần bọn họ, rất nho nhã giúp Đường Hi đỡ lời, nhưng nếu nhìn ở cự li gần sẽ phát hiện ra sắc mặt anh ta khá nghiêm trọng.

"Có chuyện gì không, thưa ngài? Cô ấy là thành viên nhóm chúng tôi."

Gã đàn ông nhíu mày nhìn về phía bọn họ, gần ngay lập tức đám người đằng sau ông ta tỏa ra khí tức thù địch trực diện với bọn họ, giống như thú điên sẵn sàng chiến bất cứ lúc nào vậy.

Đám Đường Hi không đề phòng liền giật bắn cả người. Nhạc Viên có thể nói là người nhỏ tuổi nhất, cô nàng vô thức lùi một bước, trước đó còn có động tác muốn kéo Đường Hi và Bạch Sam lại, may mà Dương Mộ Kì phản ứng mau lẹ giữ lấy cô nàng. Nói thì dài dòng nhưng tất cả diễn ra chưa đến một giây, bao gồm cả sự lo sợ vô hình của Nhạc Viên.

Kể ra thì Nhạc Viên cảm ứng được nguy hiểm nên mới theo phản xạ muốn kéo bọn họ ra khỏi đó, Đường Hi không thể không cảm thán cô nàng thật sự rất thiện lương, nhưng tình huống hiện tại nếu bọn họ tỏ ra sợ hãi thì sẽ là cả một vấn đề lớn đấy.

Người đàn ông dĩ nhiên biết mọi động thái của đám người đó, ông nâng tay, những kẻ kia không nói không rằng đã trở về như cũ, không còn trừng mắt uy hiếp bọn họ nữa, trông không khác gì uy quyền của một vị vua.

Ông cười xòa.

"Chẳng là có một đứa em của tôi thua một triệu tích lũy ở sòng người mới." Người đàn ông nhếch môi, rất nhẹ, nhưng cô nhìn thấy, "Tôi rất tò mò về nhiệm vụ giả sơ cấp đó đấy."

Ba chữ xuất hiện trong đầu Đường Hi lúc đó, 'Gây chuyện rồi...'

Bỗng một kết nối ảo được truyền thẳng đến Đường Hi, cô không kịp nghĩ ngợi gì mà đưa tay chạm vào tai, âm thanh của người kia chẳng mất nửa giây đã vang lên.

[Đường Hi, xem cô đã làm gì kìa?!]

[Tôi biết ngay kiểu gì cũng có người tìm tới mà! Cô tốt nhất đừng nói linh tinh gì đấy, đối phương có thân phận.]

Dù bản thân là người chấp nhận cuộc gọi đột ngột này, Đường Hi vẫn có chút bất ngờ, rồi cô thở dài thườn thượt.

"Dương tiền bối, cầu giúp đỡ."

[Ngại quá. Hai chữ tiền bối này của cô tôi không nhận.]

Kể cả không thể nhìn thấy, Đường Hi vẫn tin chắc Dương Mộ Kì đang trợn mắt khinh bỉ cô. So với lần đầu gặp thì cậu ta đúng là thay đổi nhiều thật, nhưng riêng cái tính thích cười nhạo này quả nhiên vẫn không khác đi đâu được.

***

Đúng lúc này Bạch Sam quay phắt sang Đường Hi, nhìn cái vẻ nhăn nhó đó thì chắc anh ta cũng không ưa gì đám người này. Bạch Sam huých vai cô, không dấu vết hướng mắt về người đàn ông đối diện bọn họ, ý muốn cô mau thừa nhận với ông ta đi. Đường Hi hiểu cả đám cũng không còn cách nào khác, nhưng dường như ông ta chẳng có vẻ gì là đang phẫn nộ?

Không lẽ đơn thuần là tò mò thật?

Dương Mộ Kì cũng bán tín bán nghi hệt vậy, nhưng cậu ta tự rõ đó là phương án tốt nhất.

[Ông ta bậc cao cấp, bây giờ cố giấu diếm cũng không thực tế chút nào. Cứ nghe Bạch Sam đi, nhớ cẩn thận lời nói, tôi thấy tinh thần lực của ông ta không đùa được đâu.]

Nếu tinh thần lực đủ cao, bạn thậm chí có thể đọc suy nghĩ của người khác hay kiểm soát người đó chỉ bằng lời nói và sức hút của bạn.

Đó là lí do mà bọn họ phải liên lạc cá nhân qua Mạng Ảo, với độ bảo mật cực cao.

Đường Hi nuốt khan, vô thức nâng cao cảnh giác, "Đúng vậy, người hôm qua là tôi."

Trái ngược hoàn toàn cảnh tượng căng thẳng mà cô tưởng tượng, gã đàn ông không câu nệ mà cười lớn. Tiếng cười của ông ta rất sảng khoái, không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ngột ngạt vừa nãy với bọn họ, ánh mắt quan sát Đường Hi đem theo vài tia thưởng thức khiến cô lạnh cả người.

"Ôi trời, vậy là tôi không nhìn nhầm người!"

Phòng trà chìm vào yên lặng. Một bên đám Đường Hi dè chừng, cẩn thận với những vị khách lạ mặt kia, một bên đám đông phục tùng người đàn ông và Mạc Vân Y không dưới một lần thể hiện sự bất mãn với bọn họ.

Nhưng tất cả đều bị ông ta thay đổi rồi.

"Tôi luôn đánh giá cao tiềm năng của người có tài. Cô đã thắng số điểm đó, vậy chắc quý cô đây năng lực không tồi."

Mấy người Bạch Sam không nhịn được khó hiểu, Đường Hi mơ màng đoán ra gì đó, vẫn có chút không dám tin.

"Ngài muốn nói gì?"

"Tôi muốn mời cô đến nơi của chúng tôi một chuyến." Gã đàn ông vuốt phẳng lại trang phục, cực kì lịch lãm mỉm cười với cả bọn, "Cô có thể đi cùng những vị đây. Tôi cam đoan mọi người sẽ có những trải nghiệm không tồi đâu."

Đường Hi: ...

Đường Hi: ???

Đ-Đây mẹ nó là có ý gì??!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá đột ngột, Đường Hi cũng ngơ luôn rồi. Những lúc thế này đầu óc cô lại nhảy số cực nhanh, nói trôi chảy còn hơn cả kịch bản.

"Cái này...thật ngại quá. Gần đây chúng tôi khá bận bịu với vài nhiệm vụ tổ đội, với cả tôi cũng chỉ là nhiệm vụ giả sơ cấp nhỏ nhoi thôi. Cảm ơn sự hiếu khách của ngài nhưng có lẽ tôi phải từ chối rồi."

Thái độ của Đường Hi thực sự rất mềm mỏng, lựa lời dễ nghe mà từ chối, mấy người còn lại cũng vô cùng phối hợp chen lời. Nhạc Viên là người đầu tiên mở miệng giúp Đường Hi, kẻ tung người hứng.

"Đúng vậy, tôi với cô ấy đều là người mới, sợ là không tiện lắm."

Hai người còn lại gật gù, vô tình hữu ý đều nói giúp cô vài câu.

Ngoài mặt Đường Hi không có biểu hiện gì, trong lòng đã nôn nóng muốn vỗ tay cho mấy vị đồng nghiệp này của cô rồi.

Kiểu này chắc ông ta không tiếp tục lôi kéo đâu nhỉ...?

Nhưng không, câu trả lời nhanh gọn của người đàn ông mới thật sự đáng để tâm.

"Ồ, mọi người đừng lo về chuyện cấp bậc, đều là khách của tôi cả mà." Người đàn ông cười xòa, mà cả bọn lại không thả lỏng được giây nào.

Má, ông ta đang nói gì vậy? Tối thiểu là bậc trung cấp mới được đi lại giữa các thành, đây là quy định lâu đời rồi chứ có phải mới mẻ gì đâu.

Nhiệm vụ giả sơ cấp vượt thành là phạm luật đấy?? Chết như chơi nha.

Dường như biểu hiện khó tin của Đường Hi quá mức rõ ràng, người đàn ông bị làm cho bật cười, chỉ đó đám tay chân ở phía sau sa sầm mặt mày, rất rõ ràng không thích bọn họ. Ông ta nói với vẻ kiêu ngạo:

"Nơi chúng ta đến là Hạ thành."

***

"..."

"..."

Bầu không khí yên ắng lại đột ngột bao trùm lần nữa. Căn phòng vốn cũng chẳng quá rộng, nay lại thêm những vị khách không mời, mơ hồ có hơi ngột ngạt. Đường Hi không hiểu tại sao cô lại im lặng, càng không hiểu sao mấy người kia cũng hành động hệt vậy.

Tựa hồ có cái gì đó hơi lạ mà cô lại chẳng biết lạ ở chỗ nào. Cảm giác giống như đã quên mất một chuyện quan trọng.

Đúng lúc cô sững người, thì giọng của Dương Mộ Kì truyền thẳng vào tai.

[Đường Hi, đồng ý đi.]

"Cái--??" Cô giật thót, một phần là vì giọng điệu người kia chợt nghiêm túc lạ lùng, một phần vì yêu cầu khó hiểu cô nhận được.

[Lời của Bạch Sam đấy, ông ta là người mà chúng ta không có quyền hạn được khước từ.]

"........?"

Đối phương là Bạch Sam, Đường Hi tất nhiên sẽ không nghi ngờ. Có điều, Bạch Sam đang nhấn mạnh rằng thân phận của người kia là thứ mà chúng ta "không có quyền hạn" quyết định trước nó.

Loại người quái gì thế này...

Sau đó không có chuyện gì xảy ra cả, hoàn toàn chẳng có sau đó.

Người đàn ông không nhắc gì đến vụ một triệu tích lũy nữa, luôn miệng dặn dò bọn họ phải ghé thăm, giọng điệu vô cùng sảng khoái, nhìn vào còn tưởng bọn họ quen biết lâu ngày.

Mãi sau khi rời khỏi quán trà, Đường Hi vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Nhạc Viên một mặt mộng bức, "Rốt cuộc vừa có chuyện gì vậy?"

Cô nàng không phải người duy nhất hoài nghi nhân sinh bây giờ đâu, chỉ mỗi việc gặp lại Mạc Vân Y cũng đủ để hồn vía lên mây rồi, đằng này còn dính vào ông già kì quái.

Cô huých nhẹ người bên cạnh, "Nè, người đàn ông vừa nãy đi cùng Mạc Vân Y là ai vậy?"

Dương Mộ Kì nhàm chán xoa xoa gáy, chỉ về phía Bạch Sam, "Cái này phải hỏi anh ta ấy, tôi còn chưa đặt chân vào Hạ thành bao giờ."

"Tôi tưởng anh sẽ đi hết các thành nếu có thể chứ."

"Ừ, nhưng các nhiệm vụ giả đều không thể tiến vào Hạ thành."

Hả???

Không đợi cô hỏi thì ở phía ngược lại Bạch Sam đã lên tiếng, "Hạ thành, là nơi duy nhất ở Thời Không Tách Biệt người đại diện được ban cho toàn quyền cai quản từ thành chủ của mình."

".........?"

Từ đã, dừng một giây, không ai để ý là nghe nó bất hợp lí lắm luôn à??

Bạch Sam chẳng có vẻ gì là ngoài ý muốn trước phản ứng của cô cả, hơi nhướng mày, "Mới đầu tôi cũng tưởng đây là trò đùa gì đó thôi. Khó tin nhỉ, nhưng nó là sự thật."

Lúc nghe thấy chủ đề cuộc trò chuyện hướng đến người đại diện và Hạ thành thì Đường Hi đã ngầm hiểu rồi, nhưng nghĩ rằng mình đã gặp người như vậy. nói thật vẫn có chút chấn kinh.

...Gã đàn ông đó là người đại diện cho Hạ thành chủ, thậm chí bây giờ ông ta còn đứng đầu cả một thành.

"Trong năm vị thành chủ đáng kính...có hai người đã chết."

"Chữ chết đầu tiên là Hạ, chữ thứ hai là Yến."

"Phó Minh Hi đã từng ở Hạ thành."

Trong lòng Đường Hi phắc một tiếng. Thế quái nào tất cả những thứ này đều buộc cô phải nhớ chuyện không nên nhớ đến? Hay thế quái nào mà mọi manh mối đều liên kết với nhau quá suôn sẻ? Như có ai đó cố tình sắp đặt chờ cô tự tìm đến.

Không phải cô không muốn đi vào, mà hiện tại còn quá sớm để Đường Hi mạo hiểm cho câu trả lời.

"1802, sao ngươi chưa từng đề cập việc này trước đây?"

[Cô không hỏi mà.]

Má nó ngươi nghiêm chỉnh vào cho ta!!

1802 bị cô lườm nguýt thì bĩu môi, nhưng nó cũng không đùa giỡn nữa, giọng của nó nhỏ hẳn hơn bình thường, như thì thầm qua tai vậy.

[Vì tôi không cảm thấy đây là thứ cô nên biết quá sớm.]

"Ừ?"

[...Đường Hi, bất cứ ai hay nơi nào cũng sẽ có mặt tối, điều này chắc cô biết rõ rồi.

Thời Không Tách Biệt là một thế giới quá đỗi diệu kỳ. Cho linh hồn cơ hội trải nghiệm cuộc đời người khác, hoàn thành những tâm nguyện của người đã khuất, để họ được nghịch thiên đổi mệnh, sống cuộc đời thứ hai. Nó thật sự là một hệ thống rất tốt đẹp, nhưng tôi không tin rằng nó thập phần hoàn mĩ như người ta vậy khoe khoang.]

"Chờ đã. Chuyện này liên quan gì đến ta?"

[Này, cô giả ngơ hay ngơ thật thế?! Cô không nhận ra rằng bản thân hút phiền phức đến mức nào à?? Có lần nào cô không dính vào mấy thứ rắc rối chưa?]

Hình như nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình giống đang trách móc cô thì nó cũng mềm giọng lại, còn có chút thở dài bất lực.

[Những người đào quá sâu, cô biết đấy, sẽ không thể thoát ra được. Tôi không giấu diếm, cũng không phản đối bất kì quyết định nào của cô miễn là nó ở trong giới hạn. Tôi chỉ chắt lọc thông tin cái nào phù hợp với giai đoạn nào của kí chủ thôi. Không phải gần đây cô rất bận à?]

"..." Bỗng dưng trạng thái của 1802 nghiêm trọng lạ thường.

À, thật ra không có gì là 'bỗng dưng' cả. Con đường mà Đường Hi sắp đi vào quá mờ mịt, cô biết thế, mà 1802 cũng biết, vì biết nên mới không thể an tâm.

"Này, ngươi cảm thấy lo lắng vì ta vướng vào mấy tên quái quái từ vị diện trước à?"

[Cả những thông tin mà bọn họ tiết lộ về nơi này nữa. Loại người đó không thể thân cận được.]

Để mà nói thì mấy thứ đó đúng là tuyệt mật thật. Nếu bị truyền ra ngoài, không biết sẽ kinh thiên động địa đến chừng nào.

Đường Hi còn đang định thảo luận với 1802 mấy câu thì Nhạc Viên đã mở lời muốn nói gì đó, cô cũng nghiêng đầu

Bình Luận (0)
Comment