Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Chương 32



Lại thêm một lần thoả thuận và Lưu Tuyết Khuê không thể chắc chắn rằng nữ nhân ấy có giữ đúng lời nói hay không hay chỉ là ngạo nghễ tuyên ngôn, nói những gì mình thích mà chưa kịp hiểu đến nội dung vấn đề hoặc chỉ là cho nàng leo cây...!Lưu Tuyết Khuê không chắc chắn và không thể biết được suy nghĩ của nữ nhân ấy!
Riêng về Vương Đỉnh Hoa trở về nhà ngay sau đó để bắt đầu động não và suy nghĩ về hậu quả nếu như đồng ý cuộc thoả thuận này, cô không muốn bản thân mình mất mát một thứ gì đó nên đã đăm chiêu suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Nếu bản thân cô cắn răng chịu đựng giao lưu với cô ta thì đúng thời hạn sẽ lập tức tống cổ cái tên họ Lưu ấy rời khỏi nơi Lĩnh Cương, nhưng một năm có phải là quá dài hay không? Cùng cô ta đi cùng một đoạn đừng suốt một năm có lẽ khá gian nan và khổ ải, hai người quả thật là không đội trời chung mà không biết vì nguyên do gì cô phải chịu bị đày đọa như vậy.

Vương Đỉnh Hoa vắt tay lên trán suy nghĩ đến không ngủ, đôi mắt cứ nhìn vào trong màn đêm mờ ảo mà một mình liên tưởng đến viễn cảnh nữ nhân họ Lưu kia cuốn gói bỏ đi.

Nghĩ đến đây cô khụt khịt cười thích thú, được rồi! Nếu như ngươi muốn thì bổn tiểu thư ta phải chiều theo ý ngươi!

...
Thời gian tích tắc trôi qua, bên ven hồ là bóng dáng gầy gò của một nữ nhân đang ngồi trên bãi cỏ đã từ lúc mặt trời mọc cho đến tận mặt trời lặn vẫn chưa có ý định về nhà, a hoàn phải liên tục chăm sóc cho vị tiểu thư của mình thật chu đáo và trong lòng thầm mắng chửi ả tiểu thư độc ác kia vì để nàng phải chờ đợi trong một thời gian dài như thế.

Nhưng rõ ràng đây là ý đồ của Vương Đỉnh Hoa cả mà! Trong khi người kia chờ đợi mình có mặt tại điểm hẹn và mong chờ lời hồi âm thì tiểu thư Vương lại thản nhiên dùng trà và ngắm cảnh, chờ đợi đến lúc mặt trời sắp lặn thì mới chịu rời khỏi ghế.
Thấy được bóng lưng của ai đó từ xa, Vương Đỉnh Hoa ngầm cũng biết được nhân vật đó là ai.

Cô nhếch cười thầm hài lòng vì sau cùng người này vẫn ở đây chờ đợi mình chứ không phải hết kiên nhẫn mà đã trở về nhà, tiểu thư Vương kiêu hãnh cùng với tên gia nhân ở phía sau đi đến, a hoàn thấy người cần đến cũng đã đến mà cũng thầm mừng cho tiểu thư của mình, bên ngoài thì lễ phép chào hỏi nhưng bên trong lại chửi rủa không ngừng.

Vương Đỉnh Hoa mặc kệ thái độ của a hoàn đối với mình, cô hất tay ra lệnh hai người kia rời khỏi đây để thoải mái trò chuyện cùng nữ nhân kia.
A hoàn, cô ta đã đến chưa?
Lưu Tuyết Khuê lại một lần nữa hỏi a hoàn, từ sáng sớm cho đến bây giờ không biết nàng đã hỏi câu này là lần thứ bao nhiêu.

Biết được thái độ ngông cuồng của tiểu thư Vương thích trêu ghẹo kẻ khác nên nàng cho đây là thử thách mà Vương Đỉnh Hoa tạo ra để muốn xem thái độ kiên nhẫn của nàng có phải một lòng làm bạn với mình hay không.
Ngươi đoán xem.


Nghe giọng nói vừa quen vừa lạ mà không phải chất giọng của kẻ đã hầu hạ mình nhiều năm, Lưu Tuyết Khuê biết được người mình đang chờ đợi đã có mặt ở đây.


Nàng quay sang, nhìn lên gương mặt Vương Đỉnh Hoa thanh sắc bình đạm xen một chút ngạo nghễ của tính cách thì khoé môi nàng chợt cong lên, đây là Vương Đỉnh Hoa bằng xương bằng thịt chứ không phải là do nàng chờ đợi quá lâu mà sinh ra ảo tưởng.

Người ở đây rồi thì có nghĩa là điều nàng đưa ra đã được chấp thuận, nghĩ đến đây Lưu Tuyết Khuê vui mừng mà đứng phắt dậy với gương mặt tươi cười, hào hứng.
Quả thật ngươi đồng ý chịu làm bạn với ta?
Ngươi đừng tưởng bở, ta chỉ là muốn ngươi rời khỏi đây càng sớm càng tốt mà thôi.


Vương Đỉnh Hoa đi sang trái vài bước để tạo khoảng cách lớn và ngồi xuống, nàng cũng không để tâm về vấn đề này mà mỉm cười cho qua loa.

Chuyện tiểu thư Vương sỉ nhục hay hạ bệ một ai đó bằng lời nói thì quả là chuyện thường ngày rồi, Lưu Tuyết Khuê ngồi xuống trở lại mà khoé môi không ngừng tạo ra một nửa vòng cung, nét mặt nàng tươi rối như ban ngày bù đắp lại phần ánh nắng của mặt trời đang sắp lặn.
Tại sao ta ghét ngươi mà ngươi lại muốn tiếp cận ta làm gì?
Vương Đỉnh Hoa nói ra vấn đề bản thân mình thắc mắc từ lâu, thiên hạ này ai cũng biết, ngay cả nữ nhân này cũng biết được rằng cô ghét nàng mà hết lần này đến lần khác muốn trò chuyện và kết thân với cô.

Câu hỏi ấy Lưu Tuyết Khuê không tài nào biết được câu trả lời, chính nàng cũng tự hỏi với bản thân mình nhưng sau cùng mục đích của nàng vẫn là muốn được tiếp cận cái tên vừa kiêu ngạo vừa tài giỏi, vừa xinh đẹp nhưng lại vừa xấu tính ấy mà thôi.
Đây là một câu hỏi khó, trong quá trình học hỏi lẫn nhau ta sẽ trả lời cho ngươi hay.



Vương Đỉnh Hoa nhếch mép cười khinh nàng, ai mà cần học hỏi ngươi làm gì.

Không phải ngày hôm đó ngươi thắng cuộc có nghĩa là ngươi giỏi hơn ta đâu nhé.

Đến bây giờ cô vẫn chưa phục khi mình bị đánh bại bởi kẻ mà mình ghét như vậy.

Có mơ cô cũng không nghĩ đến nhưng đây rõ ràng là sự thật mà!? Một sự thật thật ấu trĩ.
Ngày mai ta muốn cùng ngươi tản bộ, được không?
Đang với suy nghĩ mắng nhiếc ai kia thì bị hỏi han, cô giật mình xoay qua nhìn nàng.

Một nữ nhân với đôi mắt to tròn và long lanh như thể nhìn thấu được mình trong đó, hàng lông mi dài và cong vút mà cứ ngỡ người này khi ra ngoài trời vào sáng sớm sẽ được đọng lại vài giọt sương mai, đưa mắt nhìn xuống đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười với mình thì trong lòng rộn ràng khó hiểu.

Vương Đỉnh Hoa quay ngoắt về phía trước không trả lời trả vốn làm cho nữ nhân kia không biết mình đã làm gì để cho cô phải khó chịu ra mặt như thế..


Bình Luận (0)
Comment