Hồi Sinh 2003

Chương 61

Dịch: Hinary

Biên: Hi

Trước khi rời đi, Đằng Hổ có tặng cho Lục Dương một chiếc đĩa CD, nội dung bên trong chính là cảnh anh ta, bạn gái và một vài anh em đang luận bàn.

Những người này chủ yếu đều dùng Bát Cực Quyền, ngẫu nhiên còn xuất hiện vài chiêu thức khác, khiến cho Lục Dương có cơ hội đầu tiên chiêm ngưỡng trận đấu Bát Cực Quyền.

Ở đoạn video cuối cùng, là ít hình ảnh Đằng Hổ tự mình tập luyện Bát Cực Quyền, có tất cả mọi chiêu thức tu luyện.

Có lẽ, Đằng Hổ thấy Lục Dương luôn muốn học Bát Cực Quyền. nên trước khi đi tặng hắn chiếc đĩa này!

Không thể không nói, nội dung bên trong chiếc đĩa CD này rất hấp dẫn Lục Dương, sau khi viết xong bản thảo, mấy ngày liền Lục Dương đều không nhịn được mà mở CD xem đi xem lại nhiều lần.

Xế chiều thứ bảy này, cô gái xã trưởng Hàn Quốc kiêu chiến xã đoàn Tản Đà, xã đoàn Thái Quyền và xã trưởng xã đoàn Karate lên lôi đài chiến đấu, Lục Dương cũng đi xem.

Nữ bạo long kia đúng là giỏi, không chỉ sử dụng nhuần nhuyễn thối pháp, mà ngay cả những đòn Taekwondo đơn giản cũng được tập luyện, rất mạnh mẽ, cứ vậy mà chiến thắng lấy một chọi ba, đánh bại ba xã trưởng xã đoàn khác ở trên lôi đài.

Tranh đấu như vậy, đối với Lục Dương mà nói, chỉ có thể làm người đứng nhìn, đối với chuyện này, hắn không có chút thất vọng nào, Lục Dương vốn là một trạch nam chỉ biết viết tiểu thuyết, dù có luyện được một thân giỏi võ, cũng vì hắn khổ luyện từng ngày, nhưng võ công cao như vậy không thể luyện thành trong ngày một ngày hai được.

Những xã trưởng kia, từ nhỏ đã bắt đầu tập luyện? Lục Dương chỉ vừa luyện được vài ngày?

____

Gần phía Nam trước cửa trường đại học đang được sửa lại, những cửa hàng xung quanh đang được sửa chữa lại để lấy mặt tiền, tình cờ Lục Dương có đi qua đó, nhìn thấy cảnh sửa chữa, bỗng nhiên hiện ra một đoạn trong trí nhớ.

Lục Dương nhớ rõ, đợi đến lúc cửa phía Nam được sửa xong, các thầy cô và học sinh rất ít người đi cổng Bắc nữa, bởi vì cách cổng Nam không xa chính là đường phố phồn hoa, ngồi xe ở đó thuận tiện hơn rát nhiều.

Nhưng điều này không phải là điểm quan trọng nhất, điểm quan trọng là, Lục Dương nhớ rõ vài tháng sau khi cửa Nam được sửa, đối diên sẽ xuất hiện một loạt cửa hàng, trong đó có một cửa hàng internet, thiết bị mới hoàn toàn, không khí thoải mái dễ chịu, nhất là những chiếc ghế rộng rãi, cướp mất hơn nửa sinh ý của các tiệm internet xung quanh, những tiệm xung quanh chỉ cần bảy, tám đồng tiền một tiếng, nhưng tiệm internet này một khối một giờ thì buổi tối vẫn chật ních khách, mà ngay cả những giờ ban ngày sinh ý kém, vẫn có liên tục tỷ lệ bảy đến tám ghế có người ngồi.

Tất nhiên, đó là một chậu châu báu.

Như vậy, mình có thể mua được cái gian phòng tiệm internet đó hay không?

Tình cờ ngày đó đi qua, Lục Dương nhớ lại rõ lại, trong lòng không thể ngăn lại được suy nghĩ kia.

Bây giờ là năm 2004, mở tiệm internet không phiền phức như sau này, phê chuẩn giấy chứng nhận kinh doanh cũng không khó. Đúng lúc, Lục Dương còn có ít nhất hai mươi vạn bên trong thẻ.

Ca khúc "Cánh vô hình" thoắt cái đã thêm năm vạn cho hắn.

Nếu như mình mở một tiệm internet thì có thể mở ở nơi này được không? Nếu như mở ở đây, tiệm internet của mình có sinh ý không?

Mấy năm nay, mở tiệm internet đúng là kiếm tiền quá dễ!

Bỗng nhiên phát hiện cơ hội này, mấy ngày sau Lục Dương không thể bình tĩnh nổi.

Làm sao đây?

Lục Dương không lo lắng có mở hay không, mà hắn đang nghĩ nên mở như thế nào? Một cửa tiệm như thế nào mới có thể cạnh tranh được với những tiệm xung quanh, cho dù bên cạnh có mở một cửa hàng internet, cũng không làm ảnh hưởng được đến sinh ý cửa tiệm nhỏ của hắn.

Hai ngày sau, Lục Dương đi tìm chủ những cửa hàng đang sửa chữa lại ở bên kia đường, hỏi thăm những cửa hàng mặt tiền này có giá như thế nào.

Năm 2004, giá đất không cao, Lục Dương thấy mình mua được với giá rất tốt, cho dù đây là cửa hàng ở mặt tiền.

Kết quả, hỏi thăm một cửa hàng đã mất 18 vạn 800.

Nói đơn giản, một cửa hàng mặt tiền đã gấp ba lần một cửa hàng bình thường.

Bởi vì những cửa hàng mặt tiền ở đây còn chưa sửa chữa xong, nên người kia có nói, lúc này mua rất có lợi, nếu như mua được toàn bộ, thanh toán tiền một lần duy nhất, có thể bớt được một tí.

Lục Dương có chút xao động, tự hỏi mình có thể chiếm được bao nhiêu lợi.

Người ra giá đòi 17 vạn.

Trong lòng Lục Dương đắn đo, có chút xúc động muốn mua một lần hai đến ba tầng cửa hàng mặt tiền, như vậy có thể mở một cửa hàng internet, nếu như mặt tiền cửa hàng nhỏ, nếu một gian thì mở tiệm rất chật, khó có thể cạnh tranh được.

Còn có, tiền xây dựng phòng ốc, làm sao có thể mở một tiệm interner?

Trong lòng Lục Dương có hai ý kiến, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những vấn đề đó, đầu tiên cứ mua một gian, có thể làm phòng trọ, một năm có thể tiết kiệm được vài vạn tiền thuê phòng, đợi thêm ít năm nữa, thì muốn mua hai gian phòng kia, ít nhất phải thêm mười hai vạn một gian.

Vì vậy, dù cho tính toán thế nào, đầu tiên phải mua lại phòng, cũng là một biện pháp ổn định.

Đợi đến năm 2010, muốn mua một cửa hàng mặt tiền như vậy, không có hơn 50 ~ 60 vạn, thì đừng nói đến chuyện mua.

Chỉ là, bây giờ trong tay Lục Dương chỉ có 20 vạn, kể cả phần tiền cho ba mẹ trong lễ mừng năm mới, cũng chỉ có 30 vạn.

Muốn mua hai gian, vẫn có chút thiếu.

Nhưng mỗi tháng Lục Dương còn có hơn 2 vạn tiền nhuận bút, cho dù có mua hết, không bao lâu hắn cũng sẽ kiếm được trở lại.

Nghĩ như vậy, Lục Dương lại hỏi nếu mua một lần hai gian phòng, có thể được bao nhiêu ưu đãi?

Ông bụng phệ kia nghe được câu hỏi của Lục Dương, hai mắt phát sáng.

Nói thật thì năm 2004 vẫn chưa mất nhiều tiền như vậy, sau khi khởi công, thì tài chính có chút thiếu hụt, nếu như có thể bán được hai gian một lần, thu được ba mươi mấy vạn, như vậy thì áp lực tài chính sẽ giảm đi không ít.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ, người ra giá giơ hai ngón tay lên.

- 32 vạn! Nếu cậu trả một lần thì 30 vạn, còn hai gian nào là tùy cậu chọn!

Đối với giá này, đúng là giá cải trắng sau khi Lục Dương sống lại.

Ở năm 2013, giá một gian phòng ở một huyện nhỏ, đã là 20, 30 vạn, không phải ở vị trí tốt, chứ đừng nói là cửa hàng mặt tiền.

Trong lòng kích động, thiếu chút nữa Lục Dương đã thốt ra hai chữ đồng ý.

Cũng may đã kìm nén được, Lục Dương bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, lúc buông chén trà thì hắn cũng duỗi ra ba ngón tay, nói.

- Ba mươi vạn! Theo quy định, chiều nay tôi sẽ trả cho ông năm vạn tiền đặt cọc, sau đó sẽ thanh toán toàn bộ số tiền trong nửa tháng! Như thế được không?

- 30 vạn?

Người kia có chút do dự.

Năm 2004, phòng tốt ở không thể bán như vậy, hơn nữa còn là cửa hàng mặt tiền, dễ dang buôn bán kinh doanh kiếm lời, có rất nhiều người có ý muốn mua những cửa hàng này.

Lục Dương chú ý đến sắc mặt khẩn trương của ông ta.

Sau một lúc lâu, người kia vỗ lên cái đùi béo tròn của mình, nói.

- Được! Nhìn tuổi của người anh em không lớn, lại rất khí phách mua một lần hai gian, 30 vạn thì 30 vạn! Mặc dù vậy nhưng anh cũng nói trước, nếu như trong nửa tháng mà cậu không thanh toán hết, anh sẽ không trả lại năm vạn tiền đặt cọc.

Bình Luận (0)
Comment