Chap 48: Dạ khúc...
Tibu cứ tưởng Đà Lạt về đêm mới là đẹp nhất.
Nhưng Sài Gòn cũng có cái hay của nó, không biết từ lúc nào Tibu thích cái nhộn nhịp và rộn rang của Sài Gòn. Tiếng mọi người cưới nói vui vẻ, tiếng những cặp tình nhân khúc khích đùa giỡn trong các công viên, hay sự tự nhiên một cách hồn nhiên cũa những đôi trai gái đang hôn nahu giữa chốn đông người….
Những dòng xe qua lại liên tục, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng nói đùa la hét của một đám đông nào đó… Tưởng chừng như không có một không gian nào tĩnh lặng, nhưng hãy cứ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng cơn gió đang vuốt ve khuông mặt mình, thổi vào tai mình những lời thì thầm… Cuộc sống này luôn tươi đẹp, hãy nhìn và cảm nhận nó theo nhiều cách… HAiz… Con gái Sài Gòn tưới quá Tibu à, Tibu cười mỉm. Đôi khi chiêm ngưỡng cái đẹp cũng làm cho mình tự cảm thấy cuộc sống vui hơn một chút theo đúng nghĩa của nó.
Đang suy nghĩ lung tung trong đầu, thì người con gái đó lại xuất hiện, và ngồi xuống cạnh Tibu.
_ Trùng hợp quá nhỉ, đây là cái ghế ưa thích cũa anh hã Tibu?- Nụ cười thật tươi, hàm răng đều và trắng. Một làn gió nhẹ mang theo mùi hương từ người con gái đến với giác quan của Tibu… Gợi cảm, độc đáo và mỏng manh. Một mùi hương vô cùng đặt biệt kích thích khứu giác cũa Tibu, thoang thoảng một chút hổ phách cùng hương lan, nồng ấm cũa mùi gỗ, tinh khiết của da thuộc….
_ Mùi hương này chỉ em mới có thôi, anh đã nhận ra em từ lúc em bắt đầu đi theo anh từ ghế đá rồi. Đó có phải sự trùng hợp không em nhỉ?- Tibu cười mỉm.
_ Chẳng phải ngẫu nhiên mình lại gặp nhau tại nơi này đâu Tibu à, có lẽ ông trời đã sắp xếp điều đó. – Đôi mắt nâu to tròn, tô điểm bằng ha hang mi cao vút đang nhìn tibu đầy long lanh và láu lỉnh….
_ Tibu nè, đi đến một nơi này với em đi. Nó rất đặt biệt, em chắc chắn anh chưa từng đến đó bao giờ. – Cô bé chum chím đôi môi rồi nhìn Tibu.
_ Thôi bữa khác được không, hôm nay anh mệt lắm. – Tibu lạnh lung đáp trả
.
_ Đi đi mà, em năn nỉ anh đó, em không ăn thịt anh đâu, anh đừng lo. Hãy làm cho ngày hôm nay có ý nghĩa và trở nên vui vẻ với anh một chút đi. Em không thích nhìn anh cứ ủ rũ như thế này hoài đâu. – Người con gái phụng phịu.
_ Thôi dược rồi. Một lần thôi nhe. Em đi tới đây bằng xe máy hay sao?
_ Dạ tài xế của nhà chở em tới ạ, Để em ra nói chú ấy về trước. Em muốn ngồi đằng sau để hóng gió với anh.
_ Mình sẽ đi với một điều kiện, không được ôm nha.- Tibu mỉm cười. Cô bé phụng phịu rồi đáp trả.
_ Hứ, em biết rồi.
…
Đã từ rất lâu rồi, Tibu mới chở một người con gái từ sau lưng. Đêm nay không khí trong lành và mát làm sao. Rồi Tibu cảm nhận được một cái đầu nhỏ nhắn và ấm áp dựa vào lưng mình. Tính nói nhưng lại thôi, Tibu mặc kệ và không muốn phá vỡ cái giây phút thanh thản này…
Cả hai dừng lại trước một quán Bar khá lớn, nói bar nhưng cũng chẳng phải Bar, thật ra nó dành cho mọi người tới đây để khiêu vũ.
Tibu vội lên tiếng.
_ Vào đây làm gì em? Anh đâu biết nhảy nhót gì đâu.
_ Anh cứ vào đi mà, vui lắm. – Người con gái ríu rít rồi kéo tay Tibu đi vào.
Quán bar khá lớn, phần lớn là khách nước ngoài và khách trung niên. Dĩ nhiên hai đứa là trẻ nhất trong cái nơi dành cho U30 này.
_ Ba thường dẫn em tới đây để nhảy chung với ba. Anh là người thứ hai tới đây cùng em, chỉ sau ba thôi đó nha.
_ Wa, anh may mắn vậy sao? Nhưng anh đâu có biết nhảy đâu.
_ Thì anh cứ nhảy theo em là được. Cô bé kéo tay Tibu tới sàn nhảy. Cầm lấy tay Tibu đặt lên eo mình, còn tay kia nắm lấy tay Tibu.
_ Nhìn theo em nè, chân trái rồi chân phải. Cứ bước nhẹ nhàng thôi, không cần phải bước dài. Thả lỏng người ra đi anh. Cứ coi như là chỉ có hai đứa mình ở đây thôi nè.
Luống cuống một hồi, vừa hồi hộp vừa ngại ngùng. Rồi Tibu cũng lấy lại được trạng thái cảm xúc cân bằng. Thật ra cũng vì điệu nhảy quá đơn giản.
_ Cũng không tệ phải không em, ít nhất anh cũng chưa đạp chân em lần nào.
Cô bé nhìn Tibu rồi cười khúc khích.
_ Chắc tại ly Midori Sour làm anh say nên mới tiếp thu nhanh vậy đó.
_ Có lẽ vậy. Tibu đáp trả.
Jenny hôm nay hết sức gợi cảm, chiếc đầm đen cùng đôi giày màu trắng, đôi môi lấp lánh vì son bong. Ánh đèn vàng nhạt cứ chiếu vào khuôn mặt Jenny làm nổi bật nét đẹp kiêu sa của cô ấy. Tay Jenny thật mềm mại, nó nắm Tibu một cách nhẹ nhàng, Luồn từng ngón tay một rồi nắm lại, thật ấm áp….
Tibu cảm nhận được hơi thở đứt quãng cũa Jenny vì hồi hộp, mà hình như cả Tibu cũng thế, trước một kỳ quan của vẻ đẹp, Tibu sợ mình cũng không thể đứng vững… Tim Tibu đập nhanh hơn bình thường, hai gương mặt sát nhau, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, chậm rãi và đung đưa theo điệu nhạc du dương và nhẹ nhàng….
……………………………………
Đợi chờ em, trong màn đêm quạnh vắng. Muôn tiếng thanh âm cung đàn ngân...
Mượn làn gió, mang về bên lầu vắng ... Nơi xa, réo rắt câu tình ca
__________________