Chap 64
Jenny vừa bước xuống xe thì chạy tới ôm tibu, mặt hớn hở thấy rõ.
- Anh cho em đi chơi với tụi anh thật sao? Vui quá đi. Ủa mà sao đông đủ vậy nè, mấy anh qua đây làm gì vậy?
- À không có gì đâu jenny, đừng lo lắng quá. Mọi chuyện xong hết rồi
- Văn Đạt? Có Văn Đạt cũng ở đây sao? Hey tibu, vì chuyện hôm qua phải không? Anh suốt ngày cứ sinh sự đánh nhau hoài thôi. Mặt jenny xìu xuống, buồn thấy rõ.
Thấy thế tibu liền giải thích
- Thì tụi anh chỉ giải quyết mâu thuẫn thôi mà, không có đánh nhau gì đâu. Anh đã tự hứa với lòng mình là không sinh sự và đánh nhau nữa rồi mà.
- Hừ, lời của con trai tụi anh ai mà tin được.
- Thôi thôi, đừng giận nữa, lại đây cho anh hun miếng coi. Tibu nhìn jenny cười với khuôn mặt nham nhở
Bình thường thì lúc nào mặt cũng nghiêm trọng và lạnh lùng, chẳng biết đùa giỡn với ai bao giờ, thế mà đôi lúc tibu cũng biết làm trò cho người khác hết giận. Jenny nhìn thấy khuôn mặt và cái điệu bộ đó thì cũng không thể nào mà nhịn cười được. Lúc đó thì tibu bước ra gần xe và nói to :
- Thôi tất cả mọi người tập trung lên xe nhanh rồi khởi hành nữa
Văn Đạt thì vẫn đứng ì ra đó, chẳng hiểu là vì chưa hoàn hồn với những gì xảy ra hay là đang e ngại một chuyện gì đó sắp xảy ra với mình.
- Lên xẹ nhanh đi mày. Tibu cằn nhằn
- Đạt lên xe đi bạn, có mình ở đây nữa mà. Jenny nhỏ nhẹ nói với Đạt, rồi bước xuống kéo tay Văn Đạt. Rốt cuộc lằng nhằng mãi thì nó mới chịu lên xe.
Chuyến hành trành bắt đầu khởi hành, thật sự là đã lâu lắm rồi tibu mới cùng những người bạn của mình đi chơi xa, trong lòng thật thấy phấn khởi và vui vẻ lắm. Lâu rồi tâm trạng mới thoải mái như ngày hôm nay. Nguyên băng ghế đầu chỉ dành riêng cho tibu và jenny, haizzz đúng là con gái. Suốt từ lúc mới lên đã năn nỉ mọi người là để mình ngồi riêng với tibu. Xe mới lăn bánh được ít phút thì tibu đã quay sang nói với jenny :
- Honie, em xuống chỗ thằng Đạt kêu nó lên đây ngồi với anh một chút, anh có chuyện muốn nói với nó.
- Hok được, em đang ngồi với anh rồi, em không thích đi đâu cả.
Nhìn cái gương mặt nhõng nhẽo vừa dễ thương vừa đáng yêu đó tibu không nhịn được cười. Đưa tay lên, vuốt lên cái sống mũi nhỏ xinh đó rồi tibu nhỏ nhẹ
- Ngoan, anh nói chuyện riêng với nó một chút thôi rồi lại lên đây với anh nhé. Xuống kia chơi với tụi nó đi, mấy đứa nó cũng vui lắm.
- Anh nói nhanh nhé Tibu, đàn ông con trai với nhau chẳng hiểu có chuyện gì mà phải nói riêng.
Jenny nhăn mặt rồi le lưỡi trêu tibu, sau đó đi xuống dưới băng ghế cuối, gọi thằng Đạt lên, kể cũng tội. Nó ngồi chóc ngóc một mình dưới đó, lầm lì chẳng nói năng gì cả, có lẽ vì chẳng ai ưa gì nó nên không muốn nói chuyện. Nếu không có tibu thì cái đám kia chắc bu lại đánh cho nó một trận nữa rồi.
- Dạ.. anh..anh tibu kêu em ạ? Văn Đạt lí nhí trong miệng
- Mày ngồi xuống đây đi, đứng đó làm gì hả.
- Dạ.
- Biết sao tao lại kêu mày đi cùng không?
Văn Đạt có vẻ hơi bối rối, ấp a ấp úng, cũng không nói nên được lời nói.
- Em.. em không biết
- Chắc mày thắc mắc một điều là sao bạn bè của mày hôm nay kêu đến rất đông mà không có ai tới phải không?
- Dạ…
- Chắc mày biết ông Nhỏ ở quận của mày ở chứ hả?
- Dạ không biết
- M, cái thằng này. Ông nhỏ mà mày không biết vậy mà đòi ra đường hóng hách gây gổ với người khác hả. Ông là một trong những người sừng sỏ ở khu mày đó, chính tao nói ổng là dặn mấy đứa bạn mày không được đến. Ông nói một, mấy đứa đó không bao giờ dám nói ahi. Núi này cao, luôn có núi khác cao hơn, mày cũng chưa là gì trong cái xã hội này cả, thế nên đừng bắt chước người ta ra ngoài đường này nọ nữa.
- Em… em xin lỗi, cũng tại cái tính thích thể hiện và suy nghĩ không chín chắn của em. Anh bỏ qua cho em.
- Không bỏ qua tao đã không kêu mày đi chung, mày thấy không ? Cái đám bạn thân của mày, đụng chuyện là tụi nó đi mất để lại mày một mình, cái thứ đó gọi là bạn bè hả? Rồi sau này có ngày nó đâm sau lưng mày.
Văn Đạt cuối gầm mặt xuống, không nói năng hay phản ứng gì. Trong lòng nó lúc này, vừa buồn vừa căm giận mấy thằng bạn của mình. Nhưng có lẽ buồn là nhiều, những đứa lúc nào cũng mở miệng ra thề nguyền sống chết, có chuyện gì cũng chia nhau gánh. Vậy mà… những lúc đi chơi, một tay thằng Đạt đứng ra thanh toán hết. Rồi thì Văn Đạt cũng hiểu một điều rằng, bạn của tụi nó không phải là mình, mà là những đồng tiền…
- Văn Đạt, cái xã hội bây giờ không còn như ngày xưa nữa, mày không thấy nó đang dần trở nên bệnh hoạn sao? Những đứa nhóc như tụi mày hở chút là đòi đâm đòi giết người ta, nhưng được mấy thằng có đủ cái dũng khí đó.
- Em… em…
- Biết sao tạo lại đưa mày lên chung xe không, mặc dù tao không ưa mày chút nào
- Tại sao vậy anh?
Tibu thở dài, rút điếu thuốc, mồi nó rồi kéo một hơi thật dài, dường như chất chứa nhiều nỗi buồn và tâm sự trong lòng lắm. Tibu đưa gói thuốc trước mặt Văn Đạt
- Hút thuốc không
- Dạ cám ơn anh
- Nhìn vào mày, tao thấy có một phần của tao ở trong đó
Văn Đạt nhìn tibu, trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi, cái câu nói của tibu làm nó cảm thấy khó hiểu
- Khi sinh ra tao cũng không được nhìn thấy mặt mẹ mình, mày cũng thế đúng không. Nhà mày rất giàu, ba mày lúc nào cũng đi biền biệt để kiếm tiền. Cái cảm giác đó, từ lúc nhỏ đến lớn cũng không hề thay đổi, đơn độc trong thế giới này…
- Nhưng.. nhưng sao anh biết
Tibu phì cười rồi nói
- Cái thằng, muốn biết mày là ai là chuyện vô cùng đơn giản đối với tao. Mày tưởng muốn đánh mày thì tao phải mất công lê cái thân già này tới và tìm mày sao. Chỉ một cú điện thoại cũng đủ làm mày phải nhớ suốt đời rồi. Dù ba mày và ba tao không giống nhau, người thì thành đạt, người thì phải vất vả để mưu sinh mỗi ngày nhưng họ đều có một điểm chung, tất cả những gì họ làm ra. Là vì tao và mày. Nên hãy cứ trân trọng cuộc sống mà ba mẹ đã ban tặng cho mày đi, trưởng thành được rồi Đạt à. Đừng làm những điều ngu ngốc để phải hối hận suốt đời.
Gương mặt Văn Đạt bắt đầu nặng nề, đôi mắt buồn thấy rõ.
- Tao không nói suông, những người bạn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt của tao, cũng vì những giây phút suy nghĩ nông nổi mà một người thì âm dương cách biệt, một người thì phải sống cắn rứt hết cái tuổi thanh xuân trong chốn tù tội, rốt cuộc thì được gì ? Mà thật sự tao có lỗi trong chuyện đó, nếu như ngày đó tao quyết liệt ngăn cản thì… haizzzz
Tibu khẽ thở dài, mắt nhìn xa xôi ra phía đường, hút nốt điếu thuốc còn cháy dang dở
- Để rồi mỗi đêm, khi nhắm mắt lại, những gương mặt đó nó không bao giờ phai mở được trong tâm trí tao, từng giọt máu của thằng Trung đã rớt xuống trên tay tao như thế nào, cảm giác ướt át ra sao hay là gương mặt hốc hác và tiều tụy, không một chút sinh khí, người không ra người, ma không ra ma của thằng Long. Nhưng hình ảnh đó, nó hằn sâu vào tâm trí tao, sống chung với từng giác quan của tao. Cái cảm giác cắn rứt và cảm thấy có lỗi cứ theo tao suốt bấy lâu nay, và có lẽ cả đời tao cũng không bao giờ quên được. Còn mày, mày thật sự có những người bạn tốt ? Điểm khác biệt duy nhất giữa tao và mày biết là gì không ?
Nói rồi tibu quay đầu ra sau xe, nhìn cái đám hỗn độn dưới đó đang cười đùa và nói chuyện với nhau rộn ràng, đứa thì văng tục chửi thề, đứa thì đùa giỡn kể chuyện bậy bạ, nhưng cái không khí dưới đó nó… nó khó có thể giải thích bằng lời được, cái đám đó dù người khác nhìn vào đánh giá không ra gì nhưng họ thật sự thân thiện, và hòa đồng. Như thế nào là tốt và như thế nào là xấu, thật ra cũng chẳng biết được đâu là chuẩn mực để đánh giá một con người. Hay là cứ phải học thật giỏi, phải có được một công việc thật tốt, phải kiếm được nhiều tiền và có địa vị trong xã hội ? Nhưng có lẽ những người như họ phải luôn tính toán, phải luôn dẫm đạp lên người khác để có thể với tới được những thành công đó. Còn cái đám dưới kia, những người khác không bao giờ có được, chúng nó sống thật với bản thân mình chứ không giả tạo, hết lòng với gia đình và bạn bè. Tibu nhắm mắt và cảm nhận, bởi lẽ cái không khí dưới đó chính là sự ấm áp của một gia đình. Không máu mủ, không ruột thịt nhưng nó còn quý báu hơn cả thế nữa, chẳng khác nào một gia đình thứ hai của tibu.
- Mày không có bạn bè thật sự đúng không ? Những lúc cô đơn hay buồn, thật không khác nào địa ngục. Không thể chia sẽ với ai, hay đơn giản là cùng nhau tìm niềm vui trong cuộc sống. Để rồi mỗi đêm, mày gặm nhấm cái nỗi cô độc, cái nỗi tuyệt vọng đó trong căn biệt thự, lúc đó thì dù là biệt thự hay nhà tranh thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Có đúng không?
Những lời nói của tibu như hiểu thấu trái tim của Văn Đạt, nó… bật khóc.. bật khóc nhưng không thành tiếng. Chỉ có gương mặt nhăn nhúm lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Có lẽ tận sâu trong thâm tâm, nó biết những điều tibu nói hoàn toàn không sai một chút nào.
- Anh…. Em… em…. Văn Đạt nghẹn ngào, dường như có gì đó chắn ngang trong cổ họng chẳng thốt nên được thành lời.
- Haizzz, cái thằng, khóc lóc như đàn bà vậy. Tibu rút trong túi ra, mồi thêm một điếu thuốc nữa. Rít một hơi rồi đưa cho Văn Đạt
- Cầm lấy, hút đi cho xuống nước mắt, mạnh mẽ lên đi chứ.
Phải mất một lúc sau, Văn Đạt mới bình tĩnh hơn được, dường như tibu như là người giúp nó cảm thấy cởi mở những khúc mắc trong lòng bấy lâu nay, nhìn thấu tâm can của nó.
- Anh nói đúng, thật sự em rất cô độc. Bạn bè nhiều nhưng thật ra cũng chỉ vì tiền của em, vì những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng, hay những bữa đi bar hoành tráng. Em rất nhớ mẹ. Em không trách ba và rất thương ổng nhưng nhiều khi cả tuần mới gặp được ổng, nhìn căn nhà lúc nào cũng lạnh lẽo và hiu quạnh… lủi thủi ở đó một mình, sự rộng rãi và tiện nghi của nó cũng chỉ làm em cảm thấy sợ hãi hơn.. Nhiều lúc muốn chứng tỏ bản thân của mình cũng vì em muốn mọi người để ý tới.
- Thôi đừng lải nhải nữa, cứng rắn lên đi. Ngày hôm nay là bài học dành cho mày, còn chuyến đi này có lẽ là sự đền bù của tao. Lần trước đánh mày bể đầu, cũng do tao thiếu kiềm chế và hơi nặng tay.
- Anh.. anh đừng nói vậy, thời gian qua em xin lỗi anh vì những gì mình đã làm. Em cám…
Văn Đạt chưa nói hết lời thì tibu vội cắt ngang
- Thôi được rồi, tao không thích màu mè ơn nghĩa. Nói rồi tibu đứng dậy, nói thật to cho mọi người sau xe có thể nghe rõ
- Từ ngày hôm nay, coi như Văn Đạt là em út của tao, mọi người nhớ sống với nhau hòa thuận. Không thắc mắc gì nữa hết.
Văn Đạt vẫn còn chút ngại ngùng, xuống đó cả nửa tiếng thì cái đám đó mới bắt chuyện với nó. Mà đời cũng khó lường trước được, mới sáng còn hăm he nhau, tới trưa lại thân thiết. Nhìn thấy nó và mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ, tibu thấy cũng yên lòng. Có lẽ vì phần nào cuộc đời của nó cũng giống tibu, khiến trong lòng tibu cảm thấy có một chút gì đó đồng cảm. Tibu đang mải mê suy nghĩ thì tiếng nói của jenny cắt ngang
- Anh làm gì đó honie? Sao tự nhiên lại ưu ái Văn Đạt quá vậy, tính chơi trò gì phải không?
Tibu nhìn jenny, khuôn mặt hơi đăm chiêu pha chút suy tư
- Cuộc sống của nó và anh chẳng khác nhau chút nào, nhưng em nhìn xem, chẳng phải nó rất bất hạnh sao, anh chỉ muốn giúp đỡ nó thôi.
- Anh này, yêu anh quá đi.
Jenny chồm tới, ôm tibu rồi bắt đầu nhõng nhẽo
- Anh đó, ngày nào cũng có người nhắn tin, gọi điện thoại cho em quá trời. Hoa với quà em cứ phải cho mấy đứa bạn mới hết được. Mà sao anh không ghen chút nào vậy, bực mình quá à!
Tibu chợt cười
- Bữa giờ chắc đắt show lắm phải không, em là người mẫu độc quyền của công ty rồi, chắc cũng sắp nổi tiếng. Hay là cho anh chữ kí trước đi haha chứ không mai một lại không có thời gian nữa.
- Anh! Đừng chọc em nữa, em chỉ thích kí một chữ duy nhất vào tim anh thôi.
- Mà jenny nè, công việc của em nhiều cám dỗ và rất phức tạp. Lúc nào cũng phải tỉnh táo và cẩn thận, anh không muốn ai làm em tổn thương. Hiểu không?
Nghe tới đó thì jenny thích lắm, khẽ dựa đầu vào vai tibu rồi thì thầm
- Nếu vậy thì anh phải bảo vệ em nhé, bảo vệ em suốt đời được không? Hứa với em đi!
- Ừ, anh hứa. Sẽ bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng…
…
….
- Hey Việt, bật bài nhạc yêu thích của tụi mình từ lúc còn nhỏ đi.
Từng giai điệu tha thiết, từ lúc còn nhỏ thằng nào cũng thích bài này cả cho dù không hiểu gì. Đôi lúc tibu ngồi nghe một mình thì cảm thấy buồn và hơi trống vắng vì nỗi nhớ cứ dâng lên và cắn xé trái tim tibu , nhưng có đầy đủ đám anh em thì nó lại mang một âm hưởng khác, thằng nào cũng đứng lên nhảy nhót theo từng nốt nhạc, miệng lẩm nhẩm những từ vô nghĩa….