Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 51

Rất nhanh đã đến Tết, trước năm mới Hi Trì được yêu cầu phải hồi kinh, hai ngày này thư tín từ Kinh thành đưa đến không ngừng, cơ bản đều do Thành Vương và Hi Tu Viễn viết, Hi Trì gom hết vào một góc chưa kịp xem.

Tháng này có một đợt kiểm tra cuối cùng, Hi Trì không vì thế mà căng thẳng. Các sư huynh khác đều tập trung ôn tập, hầu như không có ai kết nhóm ra ngoài chơi.

Kỳ thi kết thúc, Hi Trì một mình đi về phòng, đột nhiên bả vai bị nắm, Hi trì nâng mắt nhìn qua: "Cố sư huynh."

Cố Lương quàng vai Hi Trì đi về phía trước: "Hi sư đệ, gần đây thân thể đệ không thoải mái à? Mỗi ngày Tiểu Cảnh đều sai người hầm dược thiện, lần nào cũng đưa sang phòng chúng ta, Triệu sư huynh uống đến chảy máu mũi rồi đấy."

Hi Trì không quen bị người ta thân mật như vậy, y rút quạt ra gõ gõ lên tay Cố Lương: "Dạo này thể hư, Cố sư huynh, huynh buông ta ra đã."

"Ta có chuyện này muốn nói cho đệ." Cố Lương nói, "Ghé sát vào đây, ta chỉ nói với một mình đệ, phải nói nhỏ."

Có tiếng bước chân đến gần, Cố Lương chưa kịp nói chuyện đã thấy một thanh y nam tử đi tới. Người này khí chất đạm mạc, đôi mắt hẹp dài hơi nhướn, ánh mắt khóa chặt lên cánh tay Cố Lương đang quàng qua vai Hi Trì.

Cố Lương buông Hi Trì ra: "Lý sư huynh."

Cố Lương không thường xuyên gặp Chung Diệp, những người khác đều có thể gặp không dịp này thì dịp khác, chỉ duy có Chung Diệp là mấy tháng mới thấy được một lần.

Bởi vì Triệu sư huynh sợ Chung Diệp, cho nên hắn cũng rất sợ Chung Diệp.

Đôi mắt Hi Trì sáng lên: "Lý sư huynh."

Chung Diệp lãnh đạm gật đầu.

Hi Trì nhìn Cố Lương: "Cố sư huynh, ta và Lý sư huynh có chuyện muốn nói, huynh về trước đi."

Chân Cố Lương lập tức chạy nhanh như bôi dầu.

Hi Trì ngẩng đầu nhìn Chung Diệp, khẽ mỉm cười: "Nhà Lý sư huynh ở đâu? Sắp tới huynh có về quê không? Nhà ta ở Kinh thành, mấy ngày nữa phải đi rồi."

Chung Diệp nhướn mày: "Sư huynh nào đệ cũng tặng canh bổ sao?"

Hi Trì lắc đầu: "Chỉ có Cố sư huynh, Triệu sư huynh và huynh thôi."

Lại nói Hi Trì không quá thân với những người khác, vì sao phải tặng cho bọn họ? Tiểu Cảnh hầm được một nồi lớn, một mình Hi trì dùng không hết, chi bằng đưa cho các sư huynh thân thiết để họ bồi bổ. Dù sao thức ăn trong Tích Túc Lâu không thể bằng đồ mình tự làm.

Giọng Chung Diệp lãnh đạm: "Hóa ra những người khác cũng có, ta luôn cho rằng chỉ có mình ta."

Hi Trì cười nói: "Tối nay ta mời một mình Lý sư huynh ăn cơm thì sao? Chúng ta cùng cưỡi ngựa vào thành, ta bao hết."

Chung Diệp nói: "Nhà ta cũng ở Kinh thành, đến tết Thượng Nguyên đệ mời ta cũng không muộn, sáng mai ta phải đi rồi."

"Lý sư huynh, ta không biết phủ huynh ở đâu, đến lúc đó ——"

Đến lúc đó ta đi đâu tìm huynh.

Bóng người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hi Trì lắc đầu: "Thôi."

Y về phòng thu dọn mấy quyển sách, Cố Lương gõ cửa mấy cái rồi bước vào: "Đệ cũng thân với Lý sư huynh à, ta đoán hắn phải có lai lịch phi phàm."

Hi Trì bâng quơ nói: "Chắc vậy."

Cố Lương: "Có phải đệ mới đánh Thịnh Nguyệt không? Ta nghe lén đám người bọn chúng thương lượng mưu hại đệ. Ô Nhân có quen mấy tên thổ phỉ, trên đường về nhà cẩn thận nguy hiểm."

Hi Trì nhíu mày.

Y luôn không rõ vì sao Thịnh Nguyệt luôn nhắm vào mình, kể từ lần đầu tiên gặp mặt đối phương đã nói năng lỗ m4ng. Y đoán có lẽ sự tồn tại của mình ảnh hưởng đến địa vị tôn quý của đối phương ở Thư Viện. Hi Trì không muốn xưng vương xưng bá gì ở trường học, cũng không có sở thích ỷ thế hiếp người, càng không thích bị một đám người vây quanh tâng bốc.

Y và Thịnh Nguyệt vốn là hai loại người trái ngược, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, nhiều lần thoái nhượng chỉ càng làm đối phương lấn lướt, vậy y không cần thoái nhượng nữa.

Ánh mắt Hi Trì tối lại: "Ta biết rồi, Cố sư huynh, đa tạ huynh nhắc nhở."

Cố Lương cười nói: "Dù sao cũng cọ nhiều cơm của đệ như vậy mà, Hi sư đệ, đường về nhà ngàn vạn lần phải cẩn thận."

......

Vết thương trên khóe miệng Thịnh Nguyệt vẫn không tốt lên, một phần vì trời lạnh, một phần khác là vì gã luôn cắn vào miệng vết thương làm nó sâu hơn, khiến mùi vị máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Đây là Hi Trì tặng cho gã.

Rượu k1ch thích vết thương, mỗi lần chạm là một lần đau đớn, nhưng Thịnh Nguyệt vẫn ngẩn người.

Ô Nhân ở bên cạnh nói: "Lần này chắc chắn sẽ không thất thủ, đám người kia nhất định sẽ gi3t ch3t được Hi Trì. Đến lúc đó Thịnh gia lại phái người diệt phỉ, cuối cùng chết không đối chứng. Hi gia dù điều tra thế nào cũng không thể tra ra được ngài."

"Đúng vậy, thằng nhãi Hi gia này quá kiêu ngạo, còn dám đả thương ngài." Một người khác phụ hoạ, "Cha y không phải chỉ là vương gia thôi sao, dù có là hoàng đế cũng không thể bất kính với Thịnh công tử."

Thịnh Nguyệt bóp nát chén rượu trong tay. Giọng gã lạnh lẽo: "Ô Nhân, ngươi đi theo đi, những người khác có thể chết, riêng Hi Trì phải sống."

Ô Nhân do dự: "Chuyện này ——"

Thịnh Nguyệt cười lạnh: "Người chết rồi còn gì vui nữa, gia phải bắt nó sống, còn sống chơi mới hả hê, mới có thể ph4t tiết hết bất mãn của ta."

Ô Nhân biết Thịnh Nguyệt đang suy nghĩ gì: "Dù sao cũng là đích tử của Thành Vương, gi3t thì được, nếu giữ người lại để cho Thành Vương điều tra ra, cuối cùng phát hiện ra là ngài thì——"

Người chết dễ xử lý hơn người sống nhiều.

Trong tay Thành Vương có binh quyền, Diêu gia ở Lật Nam cũng có binh, nếu hai nhà hợp sức tạo phản tác loạn, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện lớn.

Thịnh Nguyệt rất quyết tâm: "Phải bắt sống."

......

Kinh thành lạnh hơn Lật Nam nhiều, ngày Chung Diệp hồi kinh trời còn hạ tuyết, ở trên xe ngựa hắn vẫn tranh thủ xử lý công văn. Trịnh Như châm cho hắn chén trà mới: "Vương gia, ngài thật sự không lo lắng cho Hi công tử? Thịnh Nguyệt đã nổi sát tâm rồi."

Chung Diệp cong môi: "Thịnh Nguyệt sẽ không gi3t y. Bổn vương chỉ muốn biết y có thể thoát ra khỏi khốn cảnh hay không."

Nếu không thể... vậy Chung Diệp đành phái người nghĩ cách cứu viện tiểu sư đệ đáng thương ra thôi.

Hắn thật sự rất thích Hi Trì, cho nên tin tưởng y có năng lực giải quyết nguy cơ.

Trịnh Như biết rõ tính tình máu lạnh của Chung Diệp, hắn ta không dám lắm miệng thêm. Dựa theo kế hoạch của Chung Diệp, không đến hai tháng nữa ngai vàng Huyên triều sẽ phải thay tên đổi chủ.

Trên dưới Thịnh gia không có ai may mắn sống sót.

Ba ngày sau Chung Diệp trở về vương phủ, một tờ giấy được truyền tới, hắn nhìn lướt qua rồi đưa bức thư cho Trịnh Như.

Trịnh Như nghiêm túc xem: "Hi công tử tâm tư kín đáo, ngày thường nhìn y dịu dàng vô hại như thế, không ngờ cũng là một chủ tử rất vững tâm."

Đám thổ phỉ cấu kết với Ô Nhân đã tác quái ở địa phương này rất lâu, còn móc nối với quan phủ. Quan binh chỉ xuất binh tiêu diệt tượng trưng vài lần rồi mặc kệ, để mặc bá tánh chịu khổ.

Phục kích Hi Trì và Tiểu Cảnh cốn là chuyện dễ dàng, bọn chúng thừa dịp trời sắp tối nấp vào rừng cây hai bên con đường mòn, chờ Hi Trì và Tiểu Cảnh đến gần lập tức bắt giữ.

Không ngờ bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi, bọn chúng vừa tiến ra không lâu, một lượng lớn quan binh từ trong rừng sâu đã lao ra bao vây. Những binh lính này là do Tổng đốc Lật Nam đích thân điều tới, tri phủ địa phương không có quyền can thiệp. Tay thổ phỉ cầm đầu bị giết tại chỗ, những tên còn lại bắt sống.

Ô Nhân cũng ở trong số đó, Hi Trì biết rõ thân phận gã nhưng không đứng ra nhận người, để mặc gã bị gi3t ch3t.

"Co được dãn được, không cao ngạo không nóng nảy." Chung Diệp nói, "Rõ ràng biết là do Thịnh Nguyệt giật dây sau lưng, nhưng vì ổn định thế cục triều đình mà không nói ra, cũng không kể lại cho phụ thân nóng nảy của y. Nhưng trong lòng y nhất định là hận chết Thịnh Nguyệt nhỉ? Lúc giết Ô Nhân, kỳ thật y càng muốn giết Thịnh Nguyệt hơn."

Trịnh Như cười nói: "Nô tài biết y là cháu ngoại Diêu lão gia tử, nhưng Diêu gia lại vì y mà chịu ra sức như vậy ——"

"Năm nay sau khi đến Thư Viện y đã đi gặp người Diêu gia bốn năm lần," Ánh mắt Chung Diệp chăm chú nhìn vào điểm vô định, "Y rất thân thiện, cũng rất biết cách giữ gìn quan hệ, được Diêu lão gia tử xem như bảo vật."

Bề ngoài Hi Trì ôn nhuận yết ớt, người khác sẽ cho rằng y là tiểu công tử quý tộc chưa bao giờ nếm khổ. Nhưng sự thật thì......tâm tư đối phương rất nhiều, lòng dạ cũng không nông cạn.

Sau khi về đến nhà Hi Trì vui vui vẻ vẻ cùng phụ thân và huynh trưởng ăn cơm uống rượu, không hề đề cập một chữ về hung hiểm trên đường đi.

Thành Vương nhéo mặt Hi Trì nói y gầy đi một chút, có điều lại cao hơn. Hiện tại tuy chưa cao bằng Hi Tu Viễn, nhưng tương lai khẳng định sẽ ngang bằng.

Đêm giao thừa người một nhà vốn phải tụ họp cùng nhau, nhưng Thành Vương đã không ở nhà từ giờ cơm chiều, chỉ còn Hi Trì và Hi Tu Viễn.

Hi Tu Viễn gắp một miếng cá cho Hi Trì: "Chắc phụ vương phong lưu ở đâu rồi, đệ đừng đi chọc ông ấy, hai anh em chúng ta cùng ăn cơm tất niên là được."

Những năm trước Thành Vương chưa từng vắng nhà, Hi Trì hỏi: "Không phải phụ vương đi tạo phản rồi chứ?"

Ngụm rượu trong miệng Hi Tu Viễn suýt nữa thì phun ra: "Đệ nói linh tinh cái gì thế, lời này có thể tùy tiện nói sao?"

Hi Trì: "Ta chỉ đoán mò thôi, có ai lại tạo phản đêm giao thừa chứ, năm mới còn chưa tới đâu."

Tối hôm đó y và Hi Tu Viễn cùng nhau chơi cờ. Đến tờ mờ sáng, Hi Trì thật sự quá mệt, y nắm quân đen trong tay, dựa vào gối mềm ngủ mất.

Lát sau một bộ hạ của Thành Vương đi vào nhà, võ trang đầy đủ, trên người và mặt còn vấy máu.

Hi Trì ngửi được mùi máu tươi thì nâng mắt lên: "Vu tướng quân?"

Hi Tu Viễn cũng tỉnh lại: "?"

Tối hôm qua có cung biến, Hoàng đế viết chiếu thư thoái vị rồi bị giam lỏng, tân đế đã đăng cơ.

Hi Trì hỏi: "Tân đế là Lễ Vương Chung Diệp?"

Vu tướng quân gật đầu.

Hi Trì lại nhắm mắt: "Đại ca, chúng ta ngủ tiếp một lúc đi, phụ vương không sao đâu, ông ấy là người phe Lễ Vương."

Hi Tu Viễn nghi hoặc: "Vu tướng quân,cuối cùng chuyện là thế nào? Từ khi nào mà phụ vương ——"

Vu tướng quân đáp: "Mạt tướng chỉ về truyền đạt cho hai vị công tử là Thành Vương điện hạ bình an không sao cả, xin hai vị yên tâm. Trước mắt mạt tướng còn có chuyện quan trọng, cáo từ."

Sau khi Vu tướng quân rời khỏi, Hi Tu Viễn lay người Hi Trì: "Sao tự dưng lại có cung biến? A Trì, đệ không cảm thấy quá đột ngột à?"

Hi Trì ôm gối dựa: "Đại ca, Lễ Vương đi trị thủy Man Hà có hiệu quả đã lấy được dân tâm, quan viên hai bên bờ sông đều bị hắn thu phục, năm ngoái còn đào được dưới Man Hà một tấm bia đá khắc chữ  " Dĩ Lễ Vi Tôn ", tất cả đều chuẩn bị cho ngày hôm nay."

Hi Tu Viễn khoác chăn cho Hi Trì: "Đệ tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta ra cửa hỏi thăm tình hình một chút."

Hi Trì nhắm mắt lại ngủ say.

Triều đại thay đổi cực kỳ thuận lợi, Chung Diệp vốn có mỹ danh là "Hiền vương", trong triều có hai vị hoàng thúc Sâm Vương Duệ Vương thế lực cường đại và các đại thần Giản Thanh Sương, Trần Quang ủng hộ.

Tất cả lực cản đều đến từ Thịnh gia, nhưng mà —— bây giờ đã như cá nằm trên thớt. Đêm giao thừa bọn họ không dự đoán được tai họa, Thịnh phủ bị binh lính bao vây, hai ngày tiếp theo xét nhà.

Thịnh gia công tử Thịnh Nguyệt không ai bì nổi qua một đêm biến thành tù nhân.

Đối với giới quý tộc trong Kinh thành, năm nay hoàn toàn không có không khí năm mới, cung biến đột ngột diễn ra khiến tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng. Các gia tộc liên quan đến Thịnh gia rất nhiều, phần lớn là liên hôn hoặc làm việc cho bọn họ.

Nhưng dân gian vẫn vô cùng náo nhiệt.

Tết Trung Nguyên Hi Trì ra ngoài ngắm hoa đăng, không mang theo Tiểu Cảnh, chỉ đi một mình. Y ngồi trên tầng cao nhất một tửu lâu nhìn xuống bên dưới, đường phố Kinh thành người đến người đi, Hi Trì độc ẩm một bầu rượu cho ấm người.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân: "Đã nói hôm nay mời ta ăn cơm rồi mà."

Hi Trì quay đầu lại, nhìn thấy nam tử cao lớn mặc áo xanh đi tới.

Ánh mắt y sáng lên: "Lý sư huynh!"

Chung Diệp gật đầu: "Lâu rồi không gặp, Tết năm nay thế nào?"

Hi Trì cũng gật đầu: "Tàm tạm."

Chung Diệp và y từ trên cao cùng nhìn xuống đám người chen chúc bên dưới. Hi Trì nghiêm túc nhìn Chung Diệp, dưới mắt hắn thâm đen một mảng, dường như mấy ngày liền ngủ không ngon.

Y không nhịn được hỏi: "Sư huynh thì sao?"

Chung Diệp lấy một chiếc lò sưởi tay từ trong tay áo, đây là vật do Hi Trì tặng, bây giờ hắn đặt vào tay y: "Tay đệ lạnh quá, cầm cho ấm."

Hi Trì nhận lấy, tiếp tục cười nhìn Chung Diệp: "Lý sư huynh —— hay ta nên gọi là, Hoàng thượng?"

Chung Diệp nhướn mày: "Đoán ra từ bao giờ?"

Ngày trước Cố Lương nói Thịnh Nguyệt kiêng kị Chung Diệp, Hi Trì liền đoán hắn phải là hoàng thân quốc thích. Về sau lại kết hợp với một số chuyện y biết về Lễ Vương, cuối cùng xác định ra thân phận đối phương.

Y phỏng đoán Lễ Vương đến Hạc Y Thư Viện, thứ nhất là giả vờ ngủ đông để Thịnh gia mất cảnh giác, thứ hai là nhân cơ hội lén lút lung lạc nhân sĩ và quan viên phương nam, thăm dò tính hình cơ bản từng địa phương.

Hi Trì nói: "Mới đây thôi, nhìn huynh mệt mỏi quá, trong khoảng thời gian này chắc là rất bận? Để ta mời huynh một chén nguyên tiêu*."

(*Là bánh trôi đó, vì món này hay được ăn vào tết nguyên tiêu)

Dưới lầu có sạp bán nguyên tiêu, Hi Trì mua hai chén, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn. Món ăn nóng hổi khiến dạ dày ấm sực.

Ăn xong Hi Trì đi thanh toán bạc.

Hai người cùng dạo dưới chợ đèn hoa nửa canh giờ, lúc chia tay Hi Trì không nhịn được nhìn Chung Diệp: "Năm nay sư huynh còn có thể đến Thư Viện nữa không?"

Chung Diệp cởi áo choàng của mình khoác lên người Hi Trì: "Sau khi xuất sư chắc chắn đệ sẽ hồi kinh, trẫm ở Kinh thành chờ đệ."

Hiện giờ thế lực của Chung Diệp vẫn chưa đủ mạnh, hắn bị quyền thần tả hữu vây quanh, rất nhiều thế lực trong Kinh thành cần phải loại bỏ.

Cho nên tạm thời không thể cho Hi Trì một lời hứa hẹn.

Hi Trì thở ra một ngụm khói, áo choàng ngăn cách khí lạnh, y kéo chặt áo lại thêm một chút. Y rất có cảm tình với Chung Diệp, cho dù là hành động của hắn lúc còn là vương gia, hay là những ngày hai người ở chung tại Thư Viện.

Cầm lòng không đậu muốn đến gần, có loại cảm giác như đã gặp được tri kỷ.

Hi Trì gật đầu: "Sư huynh, huynh nhất định phải thay đổi giang sơn."

Chung Diệp cúi đầu hôn lên trán y: "Được."

Nụ hôn này đến quá đột ngột, Hi Trì kinh ngạc, nhưng y không thấy phản cảm, y chỉ cho phép một mình Chung Diệp làm như vậy.

Vì chưa thật sự hiểu rõ, Hi Trì lùi về sau, che kín lại chỗ vừa bị Chung Diệp hôn qua.

Chung Diệp rút cây quạt trong tay y ra, phiến quạt bằng bạch ngọc mang theo nhiệt độ cơ thể Hi Trì, mặt quạt vẽ trúc xanh, đây là chiếc quạt y thường xuyên dùng nhất: "Trở về đi, trẫm sẽ gặp lại đệ."

Trong lòng Hi Trì hơi thẫn thờ, một thứ tình cảm nào đó dường như muốn phá kén bay ra, thậm chí sinh ra lưu luyến không muốn rời đi. Nhưng cuối cùng y không nói gì thêm nữa, chỉ chắp tay: "Cáo từ."

Y sẽ lại hồi kinh, sẽ học hành đỗ đạt, cùng sư huynh thay đổi triều đại đang trên đà sụp đổ này.

......

Cây quạt được đưa đến trước mặt Thịnh Nguyệt.

Chung Diệp vẫn luôn là một kẻ điên, nhưng hắn ngụy trang rất khá, là một kẻ điên đủ cường đại.

Sau khi trở thành tù nhân Thịnh Nguyệt vẫn chưa hết cao ngạo, rất hờ hững với Chung Diệp, một tiếng "biểu ca" cũng không muốn gọi.

Chung Diệp mở quạt ra: "Ngươi đoạt tên của trẫm, trẫm đoạt người ngươi muốn có."

Cây quạt này từng làm gã bị thương, Thịnh Nguyệt không thể không nhớ rõ, hai mắt gã long lên: "Chung Diệp, ngươi cũng là kẻ tiểu nhân như ta thôi, y tuyệt đối sẽ không để ý đến ngươi."

Chung Diệp khẽ mỉm cười: "Ngươi nói sai rồi, cho dù trẫm có là kẻ tiểu nhân âm hiểm, trẫm vẫn chiếm được Hi Trì không nhiễm một hạt bụi. Ngôi Hoàng đế không phải đã lấy theo cách đó hay sao? Ngươi ngu xuẩn như vậy, vốn dĩ trẫm không đặt ngươi vào mắt."

Chỉ là vì Hi Trì nên mới chú ý thêm mấy lần.

Chung Diệp liếc Trịnh Như ra hiệu, hắn ta rót cho Thịnh Nguyệt một ly rượu độc.

Thời điểm độc tính phát tác cực kỳ đau đớn, Chung Diệp nhìn nam nhân lăn lộn dưới đất, lạnh lùng cong môi: "Ngươi vĩnh viễn không thể đạt đến trình độ của trẫm."

Mặt trời bên ngoài đã lên cao, Chung Diệp mắc tâm bệnh, ánh mặt trời ngày đông ấm áp làm hắn nhớ Hi Trì.

Trịnh Như đi theo sau Chung Diệp: "Bây giờ Hi công tử đang ngây thơ chưa hiểu chuyện, vì sao ngài không dẫn đường cho y cùng ngài ——"

Chung Diệp không thích như vậy.

Chỉ có kẻ ngu xuẩn như Thịnh Nguyệt mới đối đãi con mồi như vậy. Đối với vật Chung Diệp quý trọng, nhất định sẽ dùng cách thức hợp lý để thu hoạch, chờ đến ngày chính quả mới từ từ nhấm nháp.

Thật đáng tiếc.

Thịnh Nguyệt chết quá sớm, không nhìn thấy khoảng thời gian hắn và Hi Trì hoạn nạn nâng đỡ nhau.

Chung Diệp đi về phía Hoàng cung: "Y sẽ trở lại bên cạnh trẫm, trẫm chờ mong ngày y lột xác."

Nếu thật sự không về... cứ trói mang về là được.
Bình Luận (0)
Comment