Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiếu niên tóc vàng buộc tóc đuôi ngựa

Lòng bàn tay Quý Thanh hướng vào phía trong, mu bàn tay hướng ra phía ngoài phất tay một cái: "Chuyện cá để mai tôi nói với cậu ấy, tất cả ra ngoài đi."

Tất cả mọi người đều không đi, vẫn là không yên lòng, bởi vì người kia bề ngoài trông rất thuần lương rất yếu đuối, nhưng thực chất lại là tên nham hiểm xấu bụng.

Quý Thanh gõ gõ mặt bàn: "Đều rất rảnh rỗi đúng không? Nghi phạm vụ phóng hoả bắt được rồi sao? Tiến độ vụ trộm vào nhà đến đâu rồi? Còn có vụ cầm dao chém người ở miếu Thành Hoàng..."

Mọi người lòng bàn chân bôi dầu rời khỏi phòng làm việc.

Quý Thanh mới vừa ngồi xuống, Vương Minh Minh đã quay trở lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cô sửa sang lại hồ sơ trên bàn: "Cho cậu ba phút."

Vương Minh Minh gãi đầu: "Quý đội, cái người kia ngoại trừ câu cá thì không làm gì khác, đến cả nhà người chết cũng không ghé qua, liệu có thể tin được không? Các anh em lo chị bị lừa."

Quý Thanh ngẩng đầu: "Bị lừa? Cậu ta thì có thể lừa tôi cái gì?"

"Đương nhiên là tiền rồi, không thì Quý đội còn nghĩ là gì? Chắc không đến nỗi là nhan sắc đi, thứ đó chị không..." Vương Minh Minh đúng lúc câm miệng, yên lặng như gà.

Đậu xanh đậu má đậu mè, Vương Minh Minh à Vương Minh Minh ơi, mày đúng là tự tìm đường chết!

Quý Thanh không nói một lời nhìn đội viên.

Vương Minh Minh kinh hồn bạt vía: "Quý đội, em sai rồi."

"Được, chớ lắm lời, dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng người." Quý Thanh dùng câu châm ngôn, "Tôi tìm cậu ta, tức là tôi tin tưởng năng lực của cậu ta."

Vương Minh Minh không nhịn được lắm miệng: "Bên trong hồ nước có thể cũng sẽ không có manh mối."

Anh sờ mũi một cái: "Không riêng gì em, các anh em cũng đều chả hiểu nổi. Chẳng đi đâu điều tra cả, chỉ ngồi bên bờ đê câu cá, làm vậy thì có tác dụng chó gì, học Khương Tử Nha nguyện người mắc câu*? Cũng không hề nha. Cậu ta dùng là loại móc câu phổ thông, không phải cố làm ra vẻ bí ẩn gì cả, chỉ thật sự câu cá."

*Khương Tử Nha là một nhà chính trị, quân sự tài ba. Khi ấy thủ lĩnh bộ tộc Chu là Cơ Xương đi săn thì gặp Khương Tử Nha đang câu cá. Sau khi nói chuyện, Cơ Xương cảm thấy rất hài lòng và ngưỡng mộ ông, nhớ tới lời sẽ có người đến giúp nước Chu trở nên hưng thịnh, vậy nên đã đón ông về cung và tôn ông làm thầy.

Quý Thanh vẫn không giải đáp, chỉ nói: "Làm tốt bổn phận của mình là được."

Vương Minh Minh một bụng nghi vấn nói: "Biết mà."

"Quý đội, em cùng các anh em đã quan sát qua, cái người kia câu cá thực sự vô cùng trâu bò, không có lúc nào không câu được, mỗi lần kéo cần đều có cá." Anh chậc chậc, "Em về kể cho ông nội em, ông nói ông không tin, bảo là không thể nào, tuyệt đối không thể, người thường căn bản không làm được."

Quý Thanh nói: "Vậy sao?"

"Vâng ạ." Vương Minh Minh có chút kích động, "Ông nội em cả đời câu cá mà cũng vẫn chỉ nói không thể. Ông bảo em dẫn ông đến xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, em phải kiếm cớ để bỏ qua."

Quý Thanh thở phào một hơi: "Vậy thì tốt, không nên quấy rầy cậu ta."

Vương Minh Minh bây giờ càng thêm tò mò với người gọi là Cố Trường An kia, Quý đội đã coi trọng như vậy, khẳng định không phải chỉ là một người câu cá bình thường.

"Vậy Quý đội, em đi làm việc."

Quý Thanh gọi anh lại: "Ngày mai mua cái đệm ghế, phải dày hơn, mềm mại hơn chút, phía bên tôi sẽ chi trả."

"..." Vương Minh Minh mơ mơ màng màng rời khỏi văn phòng.

Lưu Duyệt trên hành lang lập tức lén lén lút lút lại gần: "Anh Minh Minh, sao rồi?"

Vương Minh Minh đẩy trán cô: "Cô nhóc à, bề ngoài mũi ra mũi, miệng ra miệng, đừng bày ra dáng vẻ bát quái, làm tốt phận sự của mình đi, ok?"

Lưu Duyệt: "...Ok."

.

Trời lạnh chết đi được mà vẫn có người ra câu cá, ngày nào cũng câu. Ai đi ngang qua bờ đê cũng đều sẽ hiếu kỳ duỗi cổ nhìn, có người còn tiến lên hỏi về cá câu được, nhận ra ra cá nơi này vô cùng phong phú, lập tức về nhà mang theo dụng cụ tới đây.

Trong khi Cố Trường An ăn bò khô, bên bờ đê đã có không ít người đứng, đặc biệt là hai vị trí bên cạnh cậu, cho là chỗ này tốt, muốn dính thơm lây.

Sau một tiếng, người bên bờ đê đã giảm bớt hơn nửa, trời cực kỳ lạnh, hơi thở phả ra thoáng cái đã lạnh lẽo, có lẽ cá có thể mang đến cho họ ấm áp và nhiệt huyết, vấn đề là không có con nào mắc câu.

Đến cả ăn mồi cũng không, giun đất đều nát rữa.

Những người rời đi đều bước ngang qua chỗ thanh niên tóc đen, dừng lại quan sát một hai cái, lưỡi câu không chênh giá lắm, giun cũng vậy, tại sao cậu ta cứ nhấc một cái là được một con, người khác lại không được?

Chẳng lẽ vì quá đẹp trai? Cá cũng nhìn mặt?

Nương theo tiếng lõm bõm vang lên, một con amur bream trắng dài bằng cây đũa được kéo khỏi mặt nước, kịch liệt giãy dụa giữa không trung, bọt nước bắn tung toé.

Cố Trường An lắng nghe lời nói dối bên trong bụng cá xong rồi lấy xuống khỏi móc, rất tuỳ ý hỏi ông chú đứng gần cậu nhất: "Chú muốn lấy cá không? Muốn thì cứ lấy đi ạ."

Ông chú đứng từ rất lâu nhưng cũng không nhìn ra kỹ thuật câu cá của thanh niên, ông nghe vậy không tin nổi, trong con mắt ước ao của những người xung quanh nhận lấy con cá amur bream trắng, liên tục nói: "Cảm ơn cảm ơn!"

Sau khi cho ông chú, Cố Trường An lại cho người khác cá, có người nhịn không được hỏi cậu mua mồi câu ở đâu, cậu nói mình chưa bao giờ dùng thứ đồ kia.

Người hỏi và người nghe đều không tin, không cần mồi câu? Xạo chó.

Con người có lúc thật sự buồn cười, nói thật không tin, lại đi cho lời nói dối là thật. Cố Trường An khép nửa mí mắt, như lão già nhìn thấu hồng trần. Cậu không lên tiếng nữa, trên người toả ra hơi thở tối tăm, người chung quanh cũng từ từ giải tán.

Buổi chiều một chút ánh sáng âm ấm hé ra, chiếu vào trên người, không có bao nhiêu ấm áp, vẫn cực kỳ lạnh như trước.

Cố Trường An vẫn luôn ở yên một chỗ câu cá, không dịch đi đâu. Tiểu thuyết cậu nghe dừng ở đoạn cập nhật mới nhất, chẳng muốn tìm mấy bộ khác, dứt khoát mở bài nhạc cũ lên nghe.

Những bài hát cũ mang theo hương vị của sự già nua. Nếu không phải thi thoảng lại có cá ăn mồi, kéo dây cần câu chạy, thì Cố Trường An đã sớm ngủ.

Lập Xuân gửi tin nhắn tới, bảo vẽ cho Cố Trường An một bức tranh. Cố Trường An nhìn, biểu cảm cùng ánh mắt đều vô cùng một lời khó nói hết, cảm thấy cô hẳn là dùng chân mà vẽ.

Cố Trường An: Tại sao hai con mắt lại một lớn một nhỏ?

Lập Xuân: Cái này cậu không biết đâu, thực ra đôi mắt mỗi người đều là một lớn một nhỏ, tay chân cũng thế, không tin cậu có thể tự nhìn nha.

Cố Trường An: Chấm đen trên chóp mũi là gì?

Lập Xuân: Nốt ruồi đó! Người anh em à, cậu sống đến giờ mà vẫn không biết trên chóp mũi mình có nốt chu sa sao?

Cố Trường An: ...

Lập Xuân: Thế nào thế nào, định chấm mấy điểm?

Cố Trường An: Nể tình cho hai điểm.

Lập Xuân gửi qua meme lật thuyền tình bạn*.

*Một meme khá nổi ở Trung Quốc, đại khái là vậy nè:[EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 30

Bonus thêm version happy ending:[EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 30

Điện thoại Cố Trường An vang lên, là Lập Xuân gọi tới, đổ ập xuống chính là một màn oán trách, xong nói mình khổ cực thế nào, đáng thương ra sao, chán chường cỡ nào.

"Không phải bên chỗ chị có rất nhiều ong sao? Rủ chúng nó chơi trốn tìm với chị đi." Cố Trường An không để tâm nghĩ kế, "Bài binh bố trận cũng được, nói không chừng chị có thể huấn luyện được một quân đoàn ong nghệ."

Lập Xuân chép miệng một cái: "Nghe có vẻ ngầu quá."

Cố Trường An nói: "Ừ chắc ngầu."

Lập Xuân hào hùng vạn trượng: "Đến lúc đó là có thể khiến cho bọn chúng trở thành hot face, chị làm người đại diện, cậu làm trợ thủ cho chị, chúng ta cùng nhau xưng bá toàn bộ thế giới!"

Cố Trường An: "..."

Im lặng vài giây, tư duy của Lập Xuân lại nhảy sang cái khác: "Trường An, cậu đang làm gì? Ở cùng một chỗ với Đại Bệnh à?"

Cố Trường An nói cậu đang ngồi ở ngoài câu cá.

"Câu cá?" Lập Xuân nhất kinh nhất sạ, "Cậu không lạnh ư?"

Cố Trường An hít một hơi: "Vẫn chịu được."

Lập Xuân bĩu môi: "Mùa đông năm nay đến sớm hơn mấy năm trước, nhiệt độ cũng thấp hơn rất nhiều. Lạnh quá đi, có vài bông hoa chết cóng rồi. Bà ngoại không cho chị ra ngoài, sợ chị bị thương."

Cố Trường An nghe ra mất mát trong lời của cô, thu hồi thái độ vui đùa nói: "Vậy thì nghe lời bà ngoại đi, đàng đàng hoàng hoàng ở yên trong nhà, không được ra ngoài chạy loạn."

Lập Xuân ừ: "Chờ trời ấm hơn một chút, chị qua thăm các cậu ngay."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Trường An gửi cho Lập Xuân một tin nhắn, kêu cô tiếp tục vẽ, xem nhiều giáo trình trên mạng, vẽ được sẽ có thưởng. Nói những điều này là để cô có việc làm, nếu như không nghe lời lén lút chạy đến thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lúc Cố Trường An thất thần, có con cá rô mo mắc câu, lớn hơn một chút so với bàn tay. Cậu đưa nó lên trước mặt, nghe được một giọng nói già nua từ trong bụng truyền ra.

"Hiểu Mai à, chờ mẹ chết rồi, những thứ đồ tổ tông truyền lại đều để cho con."

Cố Trường An nhíu mày, đây là lời nói dối của nạn nhân là bà lão, Hiểu Mai là con gái bà. Nếu là lời nói dối, vậy rõ ràng bà không tính để lại đồ cho con gái.

Có lẽ là thật ra muốn để lại cho con trai mình giữ, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mới nói dối con gái.

Hiểu Mai trong lúc vô tình phát hiện ra chân tướng sự việc, cho là mẹ già lừa dối cô, một lòng nghĩ cho anh trai, liền bị đố kị và oán hận khống chế tâm trí, làm ra hành động trời đất bất dung?

Không ngoại trừ khả năng Hiểu Mai vẫn chưa phát hiện mà luôn chẳng hay biết gì, còn khoe khoang trước mặt anh trai, anh trai không chút nghi ngờ tin. Cảm thấy mẹ già thiên vị em gái, thứ đồ ấy đáng lẽ phải để lại cho hắn là con trai duy nhất, dưới sự tức giận đi tìm mẹ già đối chất, biến thành một hồi bi kịch.

Đôi mắt cá chỉ hiện ra ánh đỏ nhợt nhạt, Cố Trường An có chút trầm ngâm, quyết định không lấy lời nói dối ra, bà lão đã chết, lời nói dối khó phá, giá trị cũng không cao.

Hơn bốn giờ, Cố Trường An nhận được cuộc gọi từ Ngô Đại Bệnh, bảo cậu lúc về nhớ mua ớt chưng dầu laoganma. Cậu dọn dẹp đồ rời khỏi bờ đê, đưa cái sọt cá cho cục công an rồi cưỡi xe máy đến siêu thị gần đó.[EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 30

Lúc Cố Trường An tìm chỗ đậu xe thì thoáng thấy bóng dáng Lục Thành, bên cạnh còn có một thiếu niên tóc vàng buộc tóc đuôi ngựa.

Lục Thành phát hiện ra tầm mắt của Cố Trường An. Hắn phất tay, thiếu niên tóc vàng lập tức tự giác quay người đi, rất nhanh đã biến mất trong đám đông, không tìm được chút tung tích nào.

Đang chuẩn bị sang kiểm tra một phen Cố Trường An: "..."

Trong ngoài siêu thị như hai mùa khác nhau, Cố Trường An vừa vô đã bị không khí vẩn đục lấp đầy miệng mũi. Cậu lấy khẩu trang đeo vào, đẩy xe đẩy vào bên trong.

Lục Thành theo sau, bước chân nhàn nhã.

Cố Trường An ở đằng trước đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Cậu thiếu niên thắt bím tóc kia là ai?"

Lục Thành nói: "Người hầu của tôi."

Cố Trường An hoài nghi mình nghe lầm: "Cái gì?"

Lục Thành lặp lại: "Người hầu."

Cố Trường An biết người này không đùa mình. Cậu đẩy xe sang một bên nhường đường cho người đang đi tới: "Họ Lục mấy người sống ở thành phố nào?"

Lục Thành không đưa ra đáp án rõ ràng: "Cách nơi này rất xa."

Xa đến mức không có người của nhà Lục tự mình dẫn đường, cậu vĩnh viễn cũng không tìm được.

Dưới khóe miệng Cố Trường An vô nghĩa giật, đẩy xe đi thẳng về phía trước. Lục Thành đứng tại chỗ tiếp điện thoại của ai đấy, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, khuôn mặt lạnh lùng.

Trong siêu thị nhiệt độ cao, người lại nhiều, chen lấn tới lui, trên lưng Cố Trường An đổ ra một lớp mồ hôi nhỏ. Cậu cởi đồ chống lạnh đặt vào xe đẩy, cuộn ống tay áo lông lên một đoạn lộ ra cánh tay trắng nõn.

Cố Trường An lấy túi bò khô. Lúc cậu vươn tay lên, xung quanh cũng có những người khác, chỉ có tay cậu trắng nhất, trắng hơn người ta gấp mấy lần, trông hết sức chói mắt, khiến cho những người kia liên tục liếc nhìn.

"Tại sao lại chạy đến đây?"

Lục Thành tới gần, mắt quét qua cái túi trong tay Cố Trường An: "Chỉ biết có ăn thôi."

"Có thể ăn là phúc. Tôi là người có đại phúc." Cố Trường An bỏ thịt bò khô vào trong xe, lại lấy thêm một túi hồ trăn, giờ đã kiếm được bổng lộc, có thể mở rộng bụng ăn.

"Gói hồ trăn này không ổn." Lục Thành dùng tay cầm lên nhìn một chút, xoi mói cau mày, "Cái đầu chưa đủ mẩy, màu không sáng, có không ít cái khô quắt, còn mỗi vỏ không."

Cố Trường An nhún vai: "Thế thì từ từ chọn vậy."

Thấy Lục Thành lại muốn mở miệng, cậu mất kiên nhẫn chọc cùi chỏ vào: "Tránh chỗ này ra, kiếm chỗ khác đứng đi."

Lục Thành nằm nhoài nửa người trên tay vịn xe đẩy: "Nói lý chút đi, nơi này nhiều người như vậy, cậu muốn tôi đến chỗ nào?"

Mí mắt Cố Trường An không nhấc nói: "Tuỳ anh, thích chỗ nào đi chỗ nấy, chỉ cần đừng đứng lắc lư trước mặt tôi."

Bên tai vang lên một tiếng thở dài, động tác cầm gói hồ trăn của Cố Trường An đột nhiên khựng lại. Đệt, trúng kế rồi!

Đúng như dự đoán, những người xung quanh đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Cố Trường An, có phải hơi quá đáng rồi không? Bạn của cậu đâu có làm gì sai, đúng là cố tình gây sự.

Lục Thành bên này mím môi, trên mặt mang theo dáng vẻ bất đắc dĩ từ từ đi mất.

Huyệt thái dương Cố Trường An giật giật. Tôi ơi, vừa không để ý đã sập bẫy của người này.

Vừa rời khỏi khu vực kia, bất đắc dĩ trên mặt Lục Thành liền mất tăm chẳng còn.

Cố Trường An không ngừng bước chân qua lại quanh hàng trên kệ, vừa đi vừa tìm nguyên liệu nấu lẩu: "Anh qua đây làm gì? Có việc thì tranh thủ làm đi, đừng ở cùng tôi."

Lục Thành dường như không nghe ra buồn bực của cậu: "Xong rồi."

Cố Trường An tìm được nguyên liệu nấu lẩu, mua hai loại. Cậu quay đầu đi mua nhãn, không cam lòng đi cùng Lục Thành, cả người toàn là hơi thở của quý tộc, đi đâu cũng làm người ta chú ý.

"Anh không muốn mua gì à?"

Lục Thành nói: "Không có."

Cố Trường An nghiêng đầu sang định nói chuyện thì bỗng nghe thấy Lục Thành hô cẩn thận, kéo cậu sát vào người né sang. Một đứa bé đang gào khóc oa oa trên xe đẩy lướt qua chỗ đứng ban đầu của cậu, xe đẩy đang đậu ở đây bị xô đi thật xa.

Ba mẹ đứa nhỏ kinh hoàng chạy tới, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Cố Trường An rơi mất mắt kính, sống mũi ửng đỏ. Cậu nhặt lên dùng góc áo lau một chút: "Anh không kéo tôi, tôi cũng sẽ không gặp chuyện gì."

Lục Thành lạnh lùng cong môi: "Là tôi lo chuyện bao đồng."

"Anh xem mình kìa, hiểu lầm rồi." Cố Trường An hiền lành cười cười, "Ý của tôi là, càng là lúc hỗn loạn thì lại càng phải tỉnh táo, dù núi Thái Sơn có sập trước mắt thì cũng không dao động... Mịa nó, thấu kính xước rồi."

Thái dương Lục Thành giật giật.

Mí mắt của Cố Trường An bỗng nhiên có một cảm giác lạnh lẽo như là bị bôi lên thứ gì. Cậu nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay người đàn ông, sầm mặt hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Lục Thành bình tĩnh tự nhiên nói: "Có cọng tóc, tôi giúp cậu phủi đi."

Cố Trường An mở bàn tay hắn ra xem: "Cọng tóc đâu?"

"Rơi xuống đất." Lục Thành liếc cậu một cái, "Chẳng lẽ tôi còn lấy về?"

Dứt lời, Lục Thành thoải mái rút bàn tay bị thanh niên nắm ra: "Tôi nhớ ra còn có một chuyện cần phải xử lý, về muộn, mấy người không cần chờ tôi về ăn cơm tối."

Nói xong cũng rời đi.

Cố Trường An tháo kính xuống, ngón trỏ sờ sờ mí mắt bị chạm qua, tăng sức chùi đi. Cậu thở ra, nhanh chóng tính tiền rời khỏi siêu thị.

Trên đường trở về, Cố Trường An vừa chờ đèn xanh vừa tuỳ ý nhìn quanh, nhớ ra con trai bà lão sống ở gần đây, cậu quay đầu xe định qua bên kia nhìn.

Quý Thanh đã lấy một phần thông tin được đóng dấu của bà lão cùng con trai và con gái đưa cho Cố Trường An. Cậu từng đọc qua, trong đầu có ấn tượng, hẳn là sẽ không nhầm địa chỉ.

Người con trai sớm đã kết hôn, vợ là bạn học, cả hai đều là nhân viên văn phòng bình thường trong công ty, căn nhà cũ mua bằng khoản tiền vay, không có con.

Về phần người con gái, cô bán dược liệu, từng nói chuyện qua với vài đối tượng nhưng đều không có tiếp tục, hiện tại vẫn còn độc thân, sống một mình trong căn hộ chung cư.

Mười mấy phút sau, Cố Trường An đi tìm chỗ ngồi, nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên đang hoá vàng mã trước cửa nhà mình, từ khoảng cách không xa không gần còn nghe được tiếng cằn nhằn linh tinh xen lẫn cùng tiếng khóc.

Xem ra là đang hoá vàng mã cho bà lão.

Cố Trường An đỗ xe máy qua một bên, tay đút vào túi áo phòng lạnh ngược chiều gió bước tới chỗ kia. Cậu đang định tìm lý do bắt chuyện thì nhìn thấy di ảnh bày ra bên cạnh.

Cố Trường An giống như bị một gáo nước lạnh giội vào, trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân. Cậu không khỏi rùng mình, cả ngón tay trong túi cũng ớn lạnh.

Trên di ảnh không phải là bà lão, mà là người trung niên ngồi xổm bên chậu than.

Người trung niên vẫn ngồi xổm ở nơi đó, hướng mắt về phía chậu than, cả người không nhúc nhích.

Vừa nãy Cố Trường An nhìn từ phía sau chỉ thấy cái bóng lưng, lúc này mới phát hiện trên mặt và cổ của ông ta đều bị rất nhiều mảnh kính vỡ đâm vào, trên trán có một mảnh to bằng cái chén, trông cực kỳ kinh hãi.

Tại sao mình có thể thấy được quỷ hồn? Lòng Cố Trường An ôm đầy nghi ngờ, nhất định có liên quan đến Lục Thành.

Người phụ nữ trung niên bỏ từng tờ tiền giấy một từ trong rổ vào chậu than, nghẹn ngào nói: "Lão Hà, cả anh và mẹ đều đi, một mình em làm sao mà sống nổi..."

Cố Trường An động động ngón tay, Quý Thanh chưa thông báo cho cậu tin người trung niên bị gϊếŧ, chứng tỏ chuyện này đột ngột xảy ra, cảnh sát vẫn chưa biết. Cậu ho khan.

Hai mắt người phụ nữ trung niên đẫm lệ ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi: "Cậu là..."

"Cháu sống ở gần đây, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau." Cố Trường An quan tâm dò hỏi, "Làm sao thế này? Hai ngày trước chẳng phải chồng cô vẫn còn rất tốt sao?"

"Bọn cô chỉ là sang nhà bạn ăn một bữa cơm, không ngờ rằng trên đường trở về sẽ gặp tai nạn, xe bị đụng rơi xuống núi. Ông ấy ngay tại chỗ liền... liền..."

Người phụ nữ trung niên không nghi ngờ cậu, kể kể rồi khóc không thành tiếng, thống khổ khó chịu.

Cố Trường An im lặng nói: "Xin nén bi thương."

Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa đốt tiền giấy, bờ vai không ngừng run rẩy.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Cố Trường An quay đầu lại, nhìn thấy con gái bà lão Hiểu Mai đang đứng ở ngay sau cậu, trong tay cầm một cái túi. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy đối phương nói: "Cậu là ai? Đứng một mình ở đây làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment