Edit: Alice.T
Sau khi mua y phục xong, hai người cũng ăn ý không nói muốn hồi phủ hay về nhà, mà là vừa đi vừa tán gẫu, đi mệt rồi thì tìm một quán trà Lâm Giang, ngồi xuống nhâm nhi một bình trà tiếp tục nói.
Tiểu Trạng Nguyên đăm chiêu phát hiện tất cả suy nghĩ của mình đều kỳ diệu ăn khớp với Hoàng Đế, Hoàng Đế có thể hiểu ý nghĩ của y, cũng sẽ chỉ ra chỗ thiếu của y.
Hoàng Đế cũng phát hiện Tiểu Trạng Nguyên cho mình rất nhiều ý nghĩ mới mẻ, cũng nói ra rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy.
Tán gẫu xong quốc gia đại sự cũng tán dóc hết từ chuyện trên trời dưới đất, Hoàng Đế phát hiện chỉ cần nội dung trò chuyện tách khỏi giang sơn xã tắc, Tiểu Trạng Nguyên liền đặc biệt dễ thẹn thùng.
Hoàng Đế lại còn hết lần này đến lần khác đặc biệt trêu chọc y, cố tình đè thấp giọng nói sáp đến gần nói chuyện, thỉnh thoảng thì nhìn y cười.
Nhìn đến mức làm mặt của Tiểu Trạng Nguyên đỏ như tích máu.
Quán trà đóng cửa, trăng sáng treo cao, Hoàng Đế cũng không tha nhất định phải đưa Tiểu Trạng Nguyên về nhà mới chịu.
Tới cửa nhà, tình cờ gặp được cha của Tiểu Trạng Nguyên là Hộ Bộ Thượng Thư chuẩn bị đi ra cửa tóm Tiểu Trạng Nguyên.
Tiểu Trạng Nguyên cười nói tán gẫu với bạn đến ăn ý nên mới về trễ, Hộ Bộ Thượng Thư ló đầu ra nhìn một cái, cái gọi là bạn này dĩ nhiên là đương kim thiên tử, ông thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
Hoàng Đế ở sau lưng Tiểu Trạng Nguyên nhẹ nhàng phe phẩy tay, ý bảo Thượng Thư không cần để ý cũng đừng vạch trần thân phận cưa hắn.
Lúc nói lời tạm biệt với Tiểu Trạng Nguyên, Tiểu Trạng Nguyên mới nhớ ra y ngay cả tên hắn cũng chưa hỏi. Hoàng Đế lại bình tĩnh nói, chúng ta sẽ gặp lại.
Lo sợ tới tái mét mặt mày tiễn Hoàng Đế đi, Hộ Bộ Thượng Thư đóng cửa lớn lại liền nhéo lỗ tai con mình một phen.
Đó là Hoàng Đế, là Đương Kim Thiên Tử! Mày sao còn dám xưng huynh gọi đệ với người ta? Hộ Bộ Thượng Thư thiếu chút nữa đã gầm lên.
Tiểu Trạng Nguyên trợn to mắt, cả người lập tức giống y như mất hồn.
Hộ Bộ Thượng Thư tưởng mình quá lớn tiếng quá nghiêm khắc hù tới con mình rồi, vội vàng hỏi y làm sao vậy.
Y lại làm sao cũng không ngờ được, người mà y muốn lấy về nhà đã không có khả năng nữa, gả cho hắn cũng không được, có lẽ y phải cô độc sống hết quãng đời còn lại rồi.
Tiểu Trạng Nguyên nhốt mình trong phòng suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng đã thuyết phục bản thân, y nên vì người trong lòng bảo vệ giang sơn thật tốt, sau đó từ xa nhìn hắn hạnh phúc, là đủ rồi.
Nhưng bây giờ, y được người ngày nhớ đêm mong ôm vào trong lòng, nghe nhịp tim đập của hắn, y không nhịn được bắt đầu ảo tưởng, biết đâu y có một chút ít cơ hội nho nhỏ có thể ở bên cạnh Hoàng Đế thì sao?
Câu nói kia cũng đã thốt ra rồi, nhìn ánh mắt của Hoàng Đế, y vốn không có cách nào nói dối được.
Cái ôm của Hoàng Đế vô cùng ấm áp, giống y như đúc trong tưởng tượng của y, thậm chí dễ chịu hơn nhiều.
Hoàng Đế hỏi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Suy nghĩ ngươi đã ôm qua bao nhiêu tiểu nữ tử, Tiểu Trạng Nguyên theo bản năng trả lời. Nói xong, y lập tức liền hối hận, lúc này trả lời Hoàng Đế như thế còn đại nghịch bất đạo hơn cả chuyện mới nãy trực tiếp kéo hắn đi.
Tiểu Trạng Nguyên muốn thoát khỏi cái ôm của Hoàng Đế quỳ xuống thỉnh tội, lại bị Hoàng Đế ôm chặt vào lòng hơn.
Hoàng Đế khẽ cười một tiếng, không hề có một chút ý tức giận nào, ngược lại còn mang theo một chút vui mừng.
Hoàng Đế nói, ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Tiểu Trạng Nguyên cảm thấy máu nóng của mình đều dâng lên, khuôn mặt trong nháy mắt đã đỏ lên, thậm chí có chút khó thở.
Hoàng Đế hỏi tiếp, vì vậy ngươi muốn chịu trách nhiệm không? Tiểu Trạng Nguyên của ta.