Bách Lí Triều Hoa hiển nhiên không biết chỗ rối rắm của Ngu Phương Linh, hắn thu bàn tay đang gác ở trên đầu Minh Châu về, rút đi vẻ nhu hòa trong đáy mắt, đảo mắt lại thay về dáng vẻ hờ hững người sống chớ gần.
Minh Châu sợ tới mức vội vàng kéo góc áo của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh hoàn hồn, hơi ấp ủ, nhẹ giọng mở miệng: “Giáo chủ, về bài tập của Minh Châu, Uyển Âm cảm thấy còn có đường thương lượng. Giáo chủ vốn đã thông minh, tất nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng Minh Châu dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, sức lực hữu hạn, giáo chủ sắp xếp kế hoạch dạy học, không nhất định sẽ thích hợp với Minh Châu.”
Ngu Phương Linh đã nói rất uyển chuyển.
Bách Lí Triều Hoa là nam chính trong trò chơi này, nam chính có thiên phú dị bẩm kỳ tài ngút trời, học cái gì cũng đều dễ như trở bàn tay. Minh Châu lại không giống, Minh Châu chỉ là một vai phụ bé nhỏ không đáng kể, so ra kém năng lực học tập của Bách Lí Triều Hoa.
Huống chi, lúc trước Bách Lí Triều Hoa được đón về Bách Lí sơn trang cũng đã chín tuổi, hắn ở biệt viện hoang phế đã nhiều năm, vì nhanh chóng bồi dưỡng hắn thành tài, Bách Lí Vô Phong tất nhiên sẽ lấy những thứ hắn chưa từng học, ép buộc đưa toàn bộ cho hắn. Minh Châu tuổi còn nhỏ, cô bé hoàn toàn có thể từ từ học, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, thời khóa biểu kia của Bách Lí Triều Hoa không hợp với cô bé.
Minh Châu đứng ở một bên gật đầu. Cô bé cảm thấy thất thúc thật là đáng sợ, những nội dung thất thúc sắp xếp, căn bản cô bé chưa kịp học, chỉ về chuyện tập võ, đã hao phí lượng lớn thời gian của cô bé.
“Minh Châu là một đứa trẻ, hiện tại muội ấy còn chưa sinh ra tâm lý phản nghịch, bởi vì muội ấy là một đứa bé ngoan.” Ngu Phương Linh xoa đầu Minh Châu, “Giáo chủ, nếu không ngại thì trước khi dạy Minh Châu đọc sách biết chữ, lại chọn mấy môn Minh Châu thích học, còn chuyện khác, tạm thời cứ từ từ đi.”
“Minh Châu thử nói xem, cháu thích cái gì?” Bách Lí Triều Hoa hỏi.
“Minh Châu thích thả diều, đá cầu, xuống ao bắt cá, leo cây bắt trứng chim!” Minh Châu vui sướng mà đáp.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa nhìn sang, Minh Châu nhất thời rụt cổ.
“Vậy cháu không thích cái gì?” Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa có ý cảnh cáo.
“Minh Châu.. Minh Châu…” Minh Châu ấp úng hồi lâu, nhìn Ngu Phương Linh một cái, Ngu Phương Linh gửi cô bé một ánh mắt cổ vũ.
“Minh Châu không thích đánh đàn, vẽ tranh, cũng không thích toán học.” Minh Châu cau mày nhỏ giọng nói.
Ngu Phương Linh đúng lúc mà mở miệng: “Thật ra Minh Châu thích những cái đó, cũng không nhất định là chuyện xấu. Trẻ nhỏ luôn ham chơi, nếu như có thể kết hợp ổn định giữa làm việc và nghỉ ngơi, lấy hình thức khen thưởng cổ vũ Minh Châu học tập, còn có thể đạt được hiệu quả không tưởng.”
Bách Lí Triều Hoa rơi vào trầm tư, không khí lập tức yên tĩnh.
Ngu Phương Linh có loại ảo giác mình đang mở hội nghị gia đình. Khi còn bé về chuyện học tập, ý kiến của ba mẹ cô không thống nhất, sẽ tập hợp lại rồi mở hội nghị gia đình, lần quỷ dị trầm mặc này, cực kỳ giống thời điểm cuối cùng khi ba cô ra quyết định.
Ngu Phương Linh có chút dở khóc dở cười, không ngờ sẽ có một ngày cô sẽ cùng Bách Lí Triều Hoa ở chỗ này thảo luận chuyện học tập của Minh Châu, nếu Minh Châu mà là con gái của cô cùng Bách Lí Triều Hoa, nên dạy con như thế nào, giữa cô cùng Bách Lí Triều Hoa chắc chắn sẽ sinh ra ý kiến khác nhau.
Minh Châu khẩn trương mà nhìn Bách Lí Triều Hoa, yếu ớt mà mở miệng: “Thật ra, Minh Châu có thể học đánh đàn, vẽ tranh, chỉ là mỗi buổi sáng Minh Châu phải đọc sách, rồi buổi chiều tập võ, buổi tối còn phải đánh đàn vẽ tranh, Minh Châu quá mệt mỏi.”
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc có chút buông lỏng, nhìn thoáng qua Ngu Phương Linh: “Vậy làm theo lời ngươi nói, thử một đoạn thời gian, ngoại trừ đọc sách luyện chữ cùng tập võ, lại học thêm môn gì, ngươi xác nhận trước với Minh Châu, lại hồi bẩm ta là được.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của giáo chủ.” Ngu Phương Linh vưi mừng. Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc không phải người bảo thủ, vẫn rất dễ nói đạo lý.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của thất thúc!” Minh Châu cũng vui mừng mà đáp.
Mấy ngày kế tiếp, Ngu Phương Linh tất tả bận rộn lập kế hoạch học tập cho Minh Châu. Không thể tưởng được Minh Châu chỉ là một người trong sách, áp lực học tập còn lớn hơn rất nhiều so với trẻ con ở thời đại của cô. Ngoại trừ thiết lập kế hoạch học tập cho Minh Châu, Ngu Phương Linh còn phải nhìn chằm chằm Tiểu Đào.
Tiểu Đào có khuôn mặt của cô, đối với Bách Lí Triều Hoa mà nói, chính là một quả bom hẹn giờ, khi nào nổ, nổ thành cái dạng gì, còn phải chờ quan sát. Nếu nàng ta chỉ vì thú Ngũ Độc mà đến thì cũng thôi, nhỡ đâu nàng ta còn có ý đồ gì không thể cho ai biết, như là ám sát Bách Lí Triều Hoa, xử lý sẽ tương đối phiền toái.
Ngu Phương Linh cho rằng, Bách Lí Triều Hoa xa cách cô bảy năm, đột nhiên tìm được “Nàng” về, không nói đến việc dùng kiếm Linh Tê bổ cô, thì ít nhất cảm xúc sẽ không thể bình tĩnh. Cô giữ lại Tiểu Đào, cũng là muốn nhìn thử, Bách Lí Triều Hoa hận cô, rốt cuộc hận tới mức nào.
Kỳ lạ chính là, sau khi Bách Lí Triều Hoa trấn áp quân phản loạn quay về, thế nhưng lại như người không có việc gì, dường như quên mất “Kiều thê” mình vất vả mới tìm về được.
Ngu Phương Linh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đại khái là Bách Lí Triều Hoa đang trả thù cô. Cô trốn Bách Lí Triều Hoa bảy năm, Bách Lí Triều Hoa bỏ mặc nàng* ở một bên, coi như không khí, chẳng quan tâm, cũng chỉ muốn cho nàng nếm thử bị cảm giác bị bỏ rơi.
Ngu Phương Linh suy nghĩ, suy đoán của mình đại khái không sai. Đến nỗi nghĩ xong rồi, giờ giết hay xẻo vẫn là một cánh cửa, Ngu Phương Linh thử đi thăm dò Bách Lí Triều Hoa xem sao.
Ngu Phương Linh vừa định đi thăm dò Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa cứ như biết suy nghĩ của cô vậy, phái người lại đây gọi cô tới. Hiện giờ liên hệ giữa cô với Bách Lí Triều Hoa, tổng cộng cũng chỉ bởi vì có Minh Châu mà thôi, lúc này Bách Lí Triều Hoa cho gọi cô, hơn nửa là vì chuyện bài tập của Minh Châu.
Cũng may cô đã có chuẩn bị.
Thị nữ dẫn cô xuyên qua hành lang, đi đến trước một đống kiến trúc lịch sự tao nhã. Nơi này cũng không phải là chỗ nghỉ ngơi của Bách Lí Triều Hoa, cũng không phải thư phòng của hắn, càng không phải phòng nghị sự, Ngu Phương Linh vào viện Mẫu Đan lâu như vậy, còn chưa tới nơi này bao giờ.
“Giáo chủ đang ở bên trong, mời Liễu cô nương vào.” Thị nữ cung kính nói, bỏ lại Ngu Phương Linh một mình đứng đấy, xoay người rời đi.
Ngu Phương Linh thấy khó hiểu, đi đến trước cửa lớn, giơ tay gõ cửa, mới phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Cô đang do dự có muốn gõ cửa hay không, trong phòng đột nhiên bay ra một giọng nói khàn khàn: “Đi vào.”
Ngu Phương Linh đẩy cửa phòng.
Trong phòng châm mấy cây nến, do quá trống trải, ánh sáng không đủ, có vẻ có chút u ám. Mặt đất lát đá cẩm thạch, bốn phía rũ xuống màn màu xanh lá, giấu đi phần lớn tầm mắt, mơ hồ có sương mù lượn lờ bay ra từ trong màn.
Giọng của Bách Lí Triều Hoa bay ra từ trong màn.
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, đi đến trước màn, giơ tay vén lên.
Đột nhiên, sắc mặt cô khẽ biến, đột nhiên buông màn xuống, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Bách Lí Triều Hoa, hoảng loạn mà xin lỗi: “Giáo chủ, rất xin lỗi, Uyển Âm không biết ngài đang tắm.”
Trong màn là một ao nước, trong ao đổ đầy nước ấm, trên người Bách Lí Triều Hoa mặc một bộ bạc sam, ngồi trên bờ, tóc dài đen nhánh rũ xuống, một nửa tán vào trong nước, giống như rong biển.
Sương mù nhiễm lên khuôn mặt hắn, làm ánh mắt hắn nhiễm đầy sương mù mênh mông, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt kia, bị vây trong sương mù, làm lộ ra vài phần yêu mị.
Hắn vươn cánh tay dài, tùy ý đáp ở bên cạnh ao, đôi mắt nửa khép nửa mở, phiếm ba phần lười biếng, bảy phần mệt mỏi, bọt nước trong trẻo lăn xuống theo cần cổ tuyệt đẹp của hắn, lướt qua hầu kết, trực tiếp lăn vào vạt áo.
Bạc sam ướt sũng nước, dán trên người, trong suốt đến nỗi nhìn rõ ràng xương quai xanh của hắn.
Ngu Phương Linh đột nhiên gặp phải một bức mỹ nhân xuất dục đồ như vậy, trong đầu ầm ầm vang, giống như có pháo hoa nổ tung, tim cũng đập trượt một nhịp, suýt nữa mất lễ nghi.
Cô là thê tử của Bách Lí Triều Hoa, dáng vẻ nào của Bách Lí Triều Hoa mà chưa từng thấy, chớ nói bức mỹ nhân yêu nghiệt này, ngay cả mỗi một tấc da thịt trên người hắn, cô đều tự tay sờ qua.
Nhưng Liễu Uyển Âm lại khác, nàng ấy là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, chuyện khác người đã làm, cũng chỉ là nhẹ kéo tay vị Tề sư huynh kia mà thôi.
Ngu Phương Linh phản ứng cực nhanh, buông màn, trong lời xin lỗi tràn đầy khẩn trương cùng không biết làm sao.
Bách Lí Triều Hoa nâng đôi mắt, nhìn bóng dáng cực kỳ co quắp biến mất ở sau màn, hàng mi dài hơi rủ xuống, giấu đi vẻ mất mát dưới đáy mắt.
Rất nhanh, Bách Lí Triều Hoa đã thu lại vẻ mất mát này.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, hắn không thể nhận thua nhanh như vậy. Hắn biết, Ngu Phương Linh luôn cực kỳ yêu thích bộ túi da này của hắn, hắn không tin hắn lấy sắc tướng đi dụ, nàng còn có thể cầm giữ được.
Hắn lại muốn nhìn thử, nàng còn có thể làm bộ làm tịch đến khi nào!
“Người không biết không tội, ngươi không cần sợ hãi.” Tiếng nói của Bách Lí Triều Hoa trầm thấp, cũng giống như bọc lên một tầng sương mù, hiện ra vài phần ái muội cùng gợi cảm.
“Đa tạ giáo chủ thứ tội.” Ngu Phương Linh thở ra một hơi.
“Rót rượu.” Bách Lí Triều Hoa lại nói.
Ngu Phương Linh xuyên thấu qua màn, nhìn bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa, hơi do dự, tiến lên một bước, xốc màn lên, đi đến bên bể tắm.
Lông mi cô rủ xuống, làm bộ không biết đặt tầm mắt hướng nơi nào, xách bầu rượu gác ở bên cạnh ao lên, rót một chén rượu, gác ở trên bàn gỗ, để vào trong nước, đẩy về hướng Bách Lí Triều Hoa.
Mấy ngày nay cô ở tại viện Mẫu Đan, đã quen với Bách Lí Triều Hoa, từ vừa mới bắt đầu cứng nhắc, giờ đã tiến hóa đến nỗi dám dạy bài tập cho Minh Châu. Nhưng đề cập đến việc nam nữ, Liễu Uyển Âm lại như tờ giấy trắng, hơn nữa nàng ấy cũng có hảo cảm mông lung với vị Tề sư huynh kia, chỉ là chưa chọc phá mà thôi, dáng vẻ hoảng loạn ngượng ngùng này, chắc sẽ không sai.
Gợn nước nâng bàn gỗ, chén rượu lung lay đưa đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó, đặt chén rượu lên bàn gỗ, lại đẩy về.
Ý tứ rất rõ ràng.
Ngu Phương Linh một lần nữa rót đầy một chén rượu, đẩy đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa.
Cứ qua lại như thế, Bách Lí Triều Hoa một hơi uống ba chén, Ngu Phương Linh dùng khóe mắt liếc, nhân lúc Bách Lí Triều Hoa không chú ý, trộm đánh giá sắc mặt của hắn.
Gương mặt trắng nõn của Bách Lí Triều Hoa, do ba chén rượu xuống bụng, nhanh chóng nhiễm một tầng hồng nhạt, cách hơi nước, càng hiện ra phong tình.
Thật là đẹp mắt. Ngu Phương Linh cúi đầu, dưới đáy lòng yên lặng nói một câu.
“Bài tập gần đây của Minh Châu chuẩn bị thế nào rồi?” Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa bịt kín một tầng sương mù, mông lung mà nhìn sang cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Ngu Phương Linh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cung kính nói: “Bẩm giáo chủ, đã lập ra kế hoạch đầu tiên. Theo ý của Minh Châu, thời gian buổi tối có thể dùng để luyện đàn. Có điều…”
“Có điều cái gì?” Bách Lí Triều Hoa nhẹ giọng nói.
“Uyển Âm cảm thấy, dù sao Minh Châu cũng còn nhỏ, nếu ép quá gấp, ngược lại bị phản phệ. Cha mẹ Minh Châu không ở bên cạnh, người thân cận nhất cũng chỉ có thất thúc là giáo chủ, Uyển Âm kiến nghị, lấy bảy ngày làm một chu kỳ, trong bảy ngày đó lấy ra hai ngày dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu giáo chủ lo lắng Minh Châu trong hai ngày đó buồn chán, giáo chủ không ngại tự mình đưa Minh Châu theo bên cạnh, thông qua hứng thú để giáo dục, tăng tiến cảm tình cho nhau.”
Kỳ nghỉ của tiểu bảo bối Minh Châu có thể thành hay không, chỉ xem thái độ hôm nay của Bách Lí Triều Hoa. Thảm nhất vẫn là Minh Châu, các tiểu bảo bối ở hiện đại không chỉ có thứ bảy chủ nhật, còn được nghỉ đông nghỉ hè, Minh Châu lại chả có cái gì, có thì chỉ là bài tập làm không xong.
“Việc này ta sẽ suy xét lại.” Bách Lí Triều Hoa im lặng một lát, thấp giọng nói.
Suy xét, vậy tỏ vẻ có hy vọng. Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, gợn nước nâng bàn gỗ, lại chuyển tới trước người cô. Cô xách bầu rượu, lại lần nữa rót một chén rượu, đặt ở trên bàn gỗ.
Bàn gỗ được gợn nước đẩy đưa, trở lại trước mặt Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa nâng cánh tay, nâng chén rượu lên, theo hầu kết lăn lộn, chén rượu thứ tư xuống bụng.
Trong sương mù mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được trên mặt Bách Lí Triều Hoa đã có vài phần men say, hắn dùng tay xoa nhẹ giữa mày.
Ngu Phương Linh nhìn mãi, nhịn không được khuyên nhủ: “Giáo chủ, rượu ngon tuy thuần, nhưng không thể mê rượu.”
Bách Lí Triều Hoa hơi nâng đôi mắt, không chút để ý mà liếc nhìn cô một cái, khóe mắt đuôi lông mày do men say hiện ra phong tình khó có thể miêu tả.
“… Giáo chủ là có tâm sự?” Ngu Phương Linh đánh bạo hỏi một câu.
Bách Lí Triều Hoa không nói lời nào, ánh mắt chững lại một chút.
“Là Uyển Âm thất lễ.” Ngu Phương Linh vội vàng cúi đầu.
“Mở hộp gấm phía sau ngươi ra.” Bách Lí Triều Hoa mở miệng, giọng nói trầm thấp mất tiếng, “Chọn một cái.”
Ngu Phương Linh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ở phía sau cô cách đó không xa có đặt một hộp gỗ tử đàn khắc hoa. Cô theo lời mở hộp gấm ra, một đống trân châu lấp lánh, làm lóe đôi mắt cô.
Hóa ra bên trong hộp chất đầy trang sức châu báu, mặc dù không phải người trong nghề, cũng có thể thấy được giá trị xa xỉ của đống đồ vật này, Ngu Phương Linh khó hiểu ý, chuyển mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa, trong mắt chỉ thiếu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Bách Lí Triều Hoa cách sương mù hơi mỏng nhìn cô, đáy mắt lung lay: “Các ngươi đều là nữ tử, chắc phải hiểu nữ tử càng thích vật gì.”
Ngu Phương Linh phản ứng lại, Bách Lí Triều Hoa là bảo cô giúp hắn chọn quà tặng, trong hộp đều là đồ nữ tử dùng, đưa tất nhiên sẽ là nữ tử.
Quà này là đưa cho ai, không cần nói cũng biết.
Trong lòng Ngu Phương Linh hơi chua, cúi đầu tìm trong hộp.
Châu thoa, lắc tay, vòng cổ, khuyên tai, nhẫn… Đều là những thứ cực kỳ tinh xảo, Ngu Phương Linh chỉ là tục nhân, liếc mắt một cái đã thấy được một đôi vòng tay ánh vàng lóng lánh.
Cô lấy vòng tay đó ra, nói với Bách Lí Triều Hoa: “Ta cảm thấy thứ này khá tốt. Mạo muội hỏi một câu, giáo chủ tính dùng quà vào việc gì?”
Bách Lí Triều Hoa nhìn chằm chằm vòng tay vàng trong tay cô, môi nhẹ cong, cười như không cười: “Đồ vật đính ước. Ta cùng nàng năm đó ở nơi hoang dã vội vàng kết làm vợ chồng, một bên trời đất, một bên ánh trăng, cũng không còn gì, vật đính ước là bồi thường lại nàng.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Sao sao!
Editor: Q17
- -----oOo------