Chủ quán mặt mày tức khắc hớn hở, gỡ lồng chim xuống, đưa cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mang theo lồng sắt, đem vẹt đưa tới trước mắt, nói với nó: “Tiểu bảo bối Triều Hoa không chịu uống thuốc, nếu như ngươi có thể dỗ hắn ngoan ngoãn uống thuốc, về sau đảm bảo ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.”
Vẹt này đối với những lời như “Ăn sung mặc sướng” đặc biệt mẫn cảm, vui sướng mà vỗ vỗ cánh: “Cơm ngon rượu say.”
Ngu Phương Linh không nghĩ ra, nó là một con vẹt nhỏ, sao lại chấp nhất với ăn sung mặc sướng như vậy.
“Ngươi có tên không?” Ngu Phương Linh hỏi nó.
Vẹt không nói.
Đối với sủng vật không có người nhận nuôi, thông thường đều sẽ không lấy tên, Ngu Phương Linh nghĩ nghĩ: “Nếu tiểu bảo bối Triều Hoa trong nhà đứng hàng thứ bảy, vậy ngươi theo hắn đi, gọi là Tiểu Thất.”
Vẹt không biết nghe có hiểu hay không, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh.
“Cứ vậy đi, Tiểu Thất, học theo ta, Thất công tử, uống thuốc.”
“Cứ vậy đi, Tiểu Thất, học theo ta, Thất công tử, uống thuốc.”
“Sai rồi, chỉ cần câu này, Thất công tử, uống thuốc.” Ngu Phương Linh nhíu mày, kéo dài thanh âm, “Thất công tử, uống thuốc…”
“Thất công tử, uống thuốc.” Vẹt Tiểu Thất học rất nhanh, lập tức đã học được.
Ngu Phương Linh thấy vui không thôi, liền khen thưởng, mua cho Tiểu Thất không ít thức ăn cho chim.
Ngu Phương Linh đem lồng sắt có Tiểu Thất treo ở thư phòng, Bách Lí Triều Hoa đang ngủ, cô làm động tác nhẹ nhàng, Tiểu Thất cũng rất phối hợp, từ đầu đến cuối, một chút âm thanh cũng chưa phát ra.
Ngu Phương Linh cầm thuốc, đi phòng bếp, qua hai canh giờ, đem thuốc đã sắc xong đi ra.
Cô đẩy cửa phòng Bách Lí Triều Hoa.
Thiếu niên không biết đã tỉnh khi nào, ôm chăn ngồi ở trên giường, vẻ mặt mờ mịt mà cùng con vẹt kia hai mặt nhìn nhau.
Ngu Phương Linh bước vào trong phòng, trong chén nước thuốc tỏa ra một mùi nồng hậu cay đắng, Bách Lí Triều Hoa theo bản năng liền nhíu mày.
Ngu Phương Linh bưng chén, đến đầu giường hắn ngồi xuống: “Thất công tử, mau uống thuốc, ta có bỏ thêm mật ong vào trong thuốc, không khó uống đâu.”
Ánh mắt của Bách Lí Triều Hoa dừng ở chén thuốc đen thui, mím môi.
“Hơn nữa ta còn mua cho ngài mứt hoa quả.” Ngu Phương Linh thần bí mà từ trong tay áo lấy ra một gói giấy dầu, “Rất ngọt, không tin ngài nếm thử một miếng.”
Bách Lí Triều Hoa không nói chuyện.
Hắn bị thương, nguyên khí bị thương nặng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, ngay cả nốt ruồi nơi đáy mắt cũng mất đi hai phân diễm sắc, có vẻ có chút mất tinh thần.
Ngu Phương Linh thở dài: “Không uống thuốc, vết thương làm sao mà tốt được, Thất công tử, ngài là người lớn, không nên tùy hứng giống trẻ con như vậy.”
Bách Lí Triều Hoa động đậy môi, muốn nói gì đó.
Ngu Phương Linh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chỉ vào lồng chim treo ở án thư cách đó không xa: “Kia là con chim ngốc, thấy không? Ta mua cho ngài giải buồn, nếu ngài không vui, liền tìm nó nói chuyện, ta đã thử qua, nó là đồ hay lảm nhảm.”
Tiểu Thất nghe Ngu Phương Linh nhắc tới nó, mở cánh ra, khoe về hướng Bách Lí Triều Hoa lông chim đầy sắc cầu vồng của mình.
Bách Lí Triều Hoa: “…”
Ngu Phương Linh lại lấy ra cái tượng đất, quơ quơ trước mắt Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, ngài nhìn đi, cái tượng đất này giống ngài không?”
Bách Lí Triều Hoa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, rốt cuộc mở miệng: “Thanh Nhi, ngươi cũng đã nói, ta là người lớn, không cần lấy thứ đồ chơi của trẻ con để dụ ta.”
“Ta thấy ngài không vui mới chọc ngài, nếu là người khác, ta còn lâu mới quan tâm đến.” Ngu Phương Linh nhỏ giọng nói.
Bách Lí Triều Hoa ngẩn ra, đầu quả tim như có một dòng nước ấm chảy qua, hơi mở môi, nhẹ giọng nói: “Đưa ta thuốc.”
Ngu Phương Linh vui vẻ, buông tượng đất trong tay cùng mứt hoa quả ra, một lần nữa bưng chén thuốc lên, dùng thìa múc nước thuốc, đưa đến bên môi Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa vô cùng phối hợp, mỗi một ngụm nước thuốc đều uống sạch sẽ, lông mày cũng chưa từng nhăn lại một chút.
Ngu Phương Linh nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu bảo bối Triều Hoa, uống thuốc! Tiểu bảo bối Triều Hoa, uống thuốc!” Tiểu Thất trong lồng sắt đột nhiên nhảy dựng lên, đập cánh, cao hứng phấn chấn mà kêu.
“Phốc ——” Bách Lí Triều Hoa phun ra một ngụm nước thuốc, sặc đến nỗi ho khan.
Hắn khụ một tiếng, động tới miệng vết thương, y phục trắng như tuyết tức thì thấm ra một mảng máu đỏ thẵm.
Mặt Ngu Phương Linh dính đầy nước thuốc, đến suy nghĩ hầm chim cũng có.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Bách Lí Triều Hoa bị sặc làm sắc mặt đỏ bừng, môi vì đau đớn mà lập tức mất đi huyết sắc.
“Đại họa tới! Tiểu nương tử muốn giết chim!” Tiểu Thất cảm giác không khí biến đổi, đập cánh muốn chạy, nề hà vây ở lồng sắt, phịch nửa ngày còn quanh tại chỗ.
Bách Lí Triều Hoa vất vả lắm mới ngừng ho khan, nhìn Ngu Phương Linh liếc mắt một cái: “… Ta không có việc gì.”
Ngu Phương Linh buông chén thuốc, lấy xiêm y sạch sẽ cùng kim sang dược, thật cẩn thận một lần nữa bôi thuốc băng bó cho Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa đau đến cả người đều là mồ hôi, ánh mắt dừng trên người vẹt, suy yếu hỏi: “Nó tên là gì?”
Ngu Phương Linh nghe một lúc mới biết hắn đang hỏi con vẹt, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tiểu Thất.”
Bách Lí Triều Hoa nhịn không được cười: “Câu nói kia cũng là ngươi dạy nó nói?”
Ngu Phương Linh chột dạ: “Không phải ta, nó tự học đấy.
Ta đã nói rồi, nó là đồ lảm nhảm.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, con chim ngu ngốc kia toe toét nói: “Tiểu nương tử, buổi tối ăn gì đây?”
“Thịt vẹt kho tàu.” Ngu Phương Linh tức giận mà trả lời một câu.
“Tiểu bảo bối Triều Hoa, cứu mạng! Tiểu nương tử muốn ăn thịt chim!” Tiểu Thất đại kinh thất sắc.
Hai người đều không quan tâm nó.
Một lát sau, chim kia không chịu nổi tịch mịch, lại lần nữa đến gần: “Tiểu nương tử, bữa khuya ăn gì đây?”
“Câm miệng!” Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh trăm miệng một lời mà nói.
Vết thương của Bách Lí Triều Hoa từng ngày một tốt lên, hắn kiên trì không chịu mời đại phu, Ngu Phương Linh liền ra khỏi phủ bốc thuốc cho hắn, sắc nấu đem tới cho hắn uống.
Có mật ong cùng mứt hoa quả, Bách Lí Triều Hoa đối vợi việc uống thuốc không còn kháng cự như lúc trước, ngoan ngoãn phối hợp cùng Ngu Phương Linh.
Tiểu Thất là đồ lảm nhảm, không có việc gì liền tìm Bách Lí Triều Hoa tán gẫu, Bách Lí Triều Hoa dưới sự năn nỉ ỉ ôi của vẹt, tan vẻ lạnh giá, thế nhưng so với trước kia rộng rãi hơn rất nhiều.
Lại qua mấy ngày, Bách Lí Triều Hoa có thể xuống đất.
Thược Dược thỉnh cầu quay về hầu hạ, bị Bách Lí Triều Hoa cự tuyệt, như cũ vẫn để Ngu Phương Linh phụ trách cuộc sống ngủ nghỉ hàng ngày của hắn.
Mấy ngày này Ngu Phương Linh sáng sớm cũng không gặp được Bách Lí Triều Hoa, nghe nha đầu khác nói, buổi sáng Bách Lí trang chủ sai người tới truyền Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa liền ngay cả ăn sáng cũng chưa kịp dùng, liền đi gặp Bách Lí trang chủ.
Ngu Phương Linh cũng không để ở trong lòng.
Tới buổi chiều Bách Lí Triều Hoa như cũ vẫn chưa về, Ngu Phương Linh nhận thấy được điều không thích hợp, đi một chuyến tới sân của Bách Lí trang chủ, tìm một người hầu hạ kiếm đồng dò hỏi.
Kiếm đồng kia suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Ngươi hỏi Thất công tử? Hắn buổi sáng đúng là đã tới nơi này, cùng ăn sáng với trang chủ xong đi luôn rồi.”
Ngu Phương Linh kinh ngạc, lại hỏi: “Có biết hắn đi nơi nào không?”
Kiếm đồng lắc đầu.
Có lẽ là có việc đi ra ngoài.
Bách Lí Triều Hoa dù sao cũng là con của chủ nhân Bách Lí sơn trang, võ công lại cao như vậy, người có thể làm hắn bị thương cũng không nhiều lắm.
Ngu Phương Linh trở lại Triều Hoa uyển, cho Tiểu Thất ăn, Tiểu Thất vừa ăn vừa tán gẫu: “Tiểu nương tử, tiểu bảo bối Triều Hoa còn chưa quay về.”
Ngu Phương Linh trong lòng nhớ Bách Lí Triều Hoa, không quan tâm nó.
Cho Tiểu Thất ăn xong, hoàng hôn chìm xuống Tây Sơn, mang màu đỏ như máu che lấp cả tòa Triều Hoa uyển.
Đã tới thời gian Bách Lí Triều Hoa dùng bữa tối.
Ngu Phương Linh đứng trước cửa Triều Hoa uyển, chờ rồi lại chờ, chỉ là vẫn không đợi được bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa, quyết định tự mình đi tìm Bách Lí Triều Hoa.
“Ta vừa rồi ở kiếm đài thấy Thất công tử, hắn đang ở đó luyện kiếm đấy.”
“Sao hắn vẫn còn ở đó luyện kiếm? Cũng đã luyện cả một ngày rồi.”
“Ngươi đã quên hôm nay là ngày mấy sao?”
“Hôm nay là… Mười ba tháng ba, làm sao vậy?”
“Mười ba tháng ba, sinh nhật Thất công tử.”
Hai người thị nữ đi qua bên người Ngu Phương Linh, khe khẽ nói nhỏ.
Ngu Phương Linh bước chân hơi dừng, đột nhiên nhớ lại, hôm nay là mười ba tháng ba, sinh nhật của Bách Lí Triều Hoa, cũng là ngày giỗ của mẹ đẻ Bách Lí Triều Hoa.
Mẹ đẻ Bách Lí Triều Hoa là do khó sinh mà chết, mỗi năm tới mười ba tháng ba, đều là ngày Bách Lí Triều Hoa khổ sở nhất.
Cuộc đời của Bách Lí Triều Hoa trong cốt truyện từng đề cập có tóm tắt qua, vào ngày mười ba tháng ba hằng năm, Bách Lí Triều Hoa đều sẽ đến kiếm đài luyện kiếm, hình như chỉ có như vậy, mới có thể làm hắn tạm thời quên đi thống khổ.
Nhưng năm nay không giống, Bách Lí Triều Hoa còn đang bị thương.
Ngu Phương Linh nhanh chân mà chạy tới kiếm đài.
Cẩm thạch trắng xây trên đài cao, thiếu niên người mặc y phục trắng như tuyết, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, ở không trung vẽ ra một đường cong sắc bén, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, ở trên lan can nhất thời nhiều thêm một vệt kiếm sâu ba tấc.
Màu máu từng chút từ y phục phía sau lưng thiếu niên lộ ra, giống như trên nền tuyết nở ra từng đóa hồng mai diễm lệ.
Thiếu niên từ đầu đến cuối đều mím chặt khóe môi, mặt mày thanh lãnh, phảng phất không biết mệt mỏi, không biết đau khổ, máy móc mà nâng kiếm, điều khiển kiếm, vòng đi vòng lại mà lặp lại cùng một bộ kiếm pháp.
Ngu Phương Linh chỉ nhìn trong chốc lát, liền nhớ kỹ bộ kiếm pháp kia ở trong lòng.
Sắc mặt cô biến đổi mấy phần, nhìn xung quanh khắp nơi, nhìn thấy một kiếm đồng tay cầm trường kiếm, chậm rãi mà đến.
Ngu Phương Linh chạy vội tới trước mặt kiếm đồng, một phen nắm lấy kiếm, thấp giọng nói: “Mượn kiếm dùng một chút.”
Kiếm đồng không kịp phản ứng, Ngu Phương Linh đã rút mũi kiếm ra khỏi vỏ, nắm lấy thanh kiếm, chạy nhanh lên kiếm đài.
Cô vọt tới trước mặt Bách Lí Triều Hoa, liếc mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái, điều khiển kiếm trong tay, cùng Bách Lí Triều Hoa giao đấu.
Từ khi cô xuyên qua đến thế giới này tới nay, dùng qua thân thể của rất nhiều người, trong đó cũng không thiếu tuyệt thế cao thủ, khi cô tiếp thu ký ức của những người đó, tất nhiên cũng sẽ tiếp thu kỹ năng của bọn họ, tỷ như dùng kiếm.
Thân thể này của Lục Mạn Thanh không có nội lực, nhưng cũng không gây trở ngại cô dùng ra những kiếm pháp cao minh.
Kiếm pháp đều từ thông hiểu đạo lí, Ngu Phương Linh đem những kiếm chiêu đánh ra, cùng kết hợp với bộ kiếm pháp của Bách Lí Triều Hoa, thế nhưng ngoài ý muốn tiếp được chiêu thức của Bách Lí Triều Hoa.
Hai mắt Bách Lí Triều Hoa đỏ bừng, thần chí không rõ, Ngu Phương Linh gian nan mà hủy đi chiêu thức của hắn, hô: “Thất công tử, dừng lại, là ta!”
Bách Lí Triều Hoa nơi nào nghe được thanh âm của cô, đáy mắt hắn ẩn ẩn lộ ra vài phần tẩu hỏa nhập ma, ngân quang trong tay đâm thẳng vào thân Ngu Phương Linh.
Thân thể này của Ngu Phương Linh dù sao cũng không có nội lực, mới so với hắn hai chiêu, cũng đã không còn kiên trì được nữa.
Rất nhanh ngân quang kia liền quấy rầy chiêu thức của cô, đâm thẳng yết hầu cô.
Cả người Ngu Phương Linh toát một tầng mồ hôi lạnh, trong nháy mắt kia, thế nhưng đã quên chống cự, cho đến khi mũi kiếm lạnh băng đặt ở trên cổ cô.